Ác Bá

Chương 92: Không thể chịu tủi nhục




- Thế nào?
Một lão già mặc quân phục trung tướng đứng ở bên ngoài bức tường thuỷ tinh lớn của phòng nghiên cứu, nhìn chăm chú các chuyên gia bận rộn trong phòng nghiên cứu. Sắc mặt mỗi người đều vô cùng ngưng trọng, không khí rất nghiêm túc. Một thiếu niên toàn thân loã lồ nằm ở trên giường bệnh chế tạo đặc biệt trong phòng thí nghiệm, dường như đang ngủ.
- Thủ trưởng, tình hình trước mắt không lạc quan lắm, thuốc anh ta dùng phá huỷ gần như hoàn toàn đại não của anh ta, lúc quay về còn duy trì tỉnh táo lúc được lúc mất, sau khi nói xong tình hình hắn đã hôn mê. Bây giờ xem lại hiển thị của sóng điện não, tư tưởng của anh ta càng lúc càng hỗn loạn, lúc nào cũng có khả năng phát điên. Tôi cho rằng…
Một người trung niên mặc áo khoác trắng, sắc mặt rất ngưng trọng báo cáo với trung tướng.
Trung tướng là một lão già tướng mạo rất bác ái, dù tuổi đã vào tầm sáu mươi nhưng dáng người vẫn thẳng thóm. Tóc ông bạc trắng cả đầu, nếp nhăn trên trán cho thấy tang thương và thăng trầm đã từng trải qua trong đời của ông. Ánh mắt của ông sâu thẳm, giơ tay lên vuốt lông mày của mình, khiến tâm tình rạo rực của mình bình lặng xuống. Ông trải qua sóng to gió lớn, đối mặt với thiếu niên lâm vào hôn mê nằm ở trên giường bệnh cũng nén không được đau đớn trong lòng.
Không nghe thấy người trung niên nói nữa, trung tướng nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, lẳng lặng chờ người trung niên nói tiếp.
- Tôi cho rằng anh ta dựa vào nghị lực khổng lồ hơn người bình thường mới kiên trì được sau khi quay về còn có thể bảo trì vài phần tỉnh táo, một khi hoàn thành sứ mạng của mình sẽ bị chỗ thuốc đó khống chế. Tư liệu anh ta mang về chúng tôi đang nghiên cứu, mong sao có thể nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc chống lại dị biến này, chỉ là bây giờ tiến độ chậm chạp. Không biết… Không biết anh ta có thể kiên trì đến lúc đó hay không.
Nói chuyện đến đây, trong đôi mắt học giả trung niên cũng không che giấu lo nghĩ và bi thương thật sâu được nữa, kiên cường như anh ta cũng chảy xuống một hàng nước mắt. Một tên thiếu niên mười tuổi đơn độc tha hương nơi nước lạ bảy năm, trải qua gian khổ hoàn thành nhiệm vụ tổ quốc giao cho cậu ta cuối cùng mang một phần hoài bão đem đáp án hoàn hảo về đến tổ quốc, lại mất đi bản thân mình, có lẽ còn có thể thành một con quái vật không còn suy nghĩ nữa. Đây là một việc tàn nhẫn cỡ nào, đã khiến cho mỗi người nhìn thấy thiếu niên này đều cảm giác được sự vụn vỡ trong trái tim của mình. Đó là một loại bi ai và không cam lòng sâu tận đáy lòng, mỗi người đều không muốn nhìn thấy thiếu niên này từ từ mất đi.
- Bất kể như thế nào, mặc kệ trả cái giá lớn đến bao nhiêu, cũng phải nỗ lực đến cuối cùng để chữa trị lành lặn, dù là còn có một phần hy vọng chúng ta cũng không thể buông bỏ. Anh ta cống hiến rất lớn co quốc gia này, quốc gia không thể trơ mắt nhìn anh ta gánh chịu thương tổn.
Trung tướng nói xong lời nói này, cảm thấy trong hốc mắt của mình cũng có nhiệt lệ đang chực trào.
- Nhìn lại mà xem từ khi anh ta ở Nhật Bản mang tư liệu quay về, anh ta vì không lưu lại một chút tin tức dược sinh hoá này cho người Nhật Bản, anh ta chẳng những phá huỷ cơ sở dữ liệu máy tính đối phương, huỷ diệt hết thảy tư liệu nghiên cứu có liên quan, còn phá huỷ phòng nghiên cứu. Sau cùng nuốt một lọ thuốc duy nhất còn lại vào trong bụng của mình, cũng chính là để tận tay mang về cho tổ quốc tư liệu nghiên cứu trực tiếp nhất, anh ta để hoàn thành sứ mạng của mình thậm chí không tiếc dùng bản thân để làm vật thí nghiệm, hy sinh bỏ đi tính mạng của mình cũng không tiếc. Ở thời khắc đó, tôi nghĩ anh ta đã biết rõ, một khi dùng loại thuốc đó sẽ có khả năng rất lớn mất đi bản thân của mình thậm chí biến thành quái vật tàn bạo chỉ biết giết chóc, cuối cùng đi về hướng bị huỷ diệt, nhưng anh ta làm việc nghĩa không chùn bước.
- Đã nhiều năm như vậy rồi, lòng thèm muốn của người Nhật Bản đối với đất nước Trung Quốc chúng ta không những chưa hề biến mất, ngược lại càng thêm sâu hơn nữa. Loại thuốc sinh hoá này một khi nghiên cứu chế tạo thành công trang bị cho bộ đội, không chỉ là đối với Trung quốc, chính là đối với thế giới đều sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn, sẽ tạo thành tai hoạ thảm khốc.
Trung tướng cảm khái nói, ông ta nhìn chăm chú thiếu niên trên giường bệnh, lông mày thiếu niên nhíu chặt và thịt da trên khuôn mặt thỉnh thoảng co rúm, đã khiến tim trung tướng như bị đao cắt.
- Thủ trưởng, loại thuốc sinh hoá này vẫn còn ở vào giai đoạn nghiên cứu chế tạo sơ cấp, hiện tại sau khi uống vào tác dụng phụ rất lớn, người dùng qua loại thuốc này tuy rằng thể chất bản thân sẽ tăng lên gấp nhiều lần, thân thể thậm chí so được với kim loại, không có cảm giác đau, cường độ cơ thể có thể đạt tới gấp trăm lần người bình thường hoặc là hơn thế nữa, trở thành binh khí hình người gần như tuyệt vời. Nhưng cũng có tỷ lệ rất lớn biến thành quái vật không có suy nghĩ chỉ biết giết chóc tàn bạo không thể tự điều khiển, loại quái vật này một khi mất đi sự không chế, nếu như không nhanh chóng tiêu diệt sẽ tạo thành phá hoại khổng lồ. Dù sao đó vẫn là một loại sinh vật biến thái hoả tiễn cũng không thể giết chết, bất kể nhanh đến đâu, sức chịu đựng hay là sức mạnh chất chứa bên trong không phải người bình thường có thể so sánh được.
- Đây là một cuộc nghiên cứu hàng đầu vẫn chưa hoàn thiện lắm, cũng một cuộc nghiên cứu vi phạm chủ nghĩa nhân đạo nhất, nhưng xem lại tin tức từ anh ta mang về, chính phủ Nhật Bản dường như bây giờ đã không thể chờ đợi được muốn tiến hành thử nghiệm sử dụng loại thuốc hoá sinh này. Dường như muốn nhanh chóng thành lập một cánh bộ đội tác chiến đặc chủng có sức phá hoại cực đại có thể xem là binh lính chiến đấu vô địch. Như vậy một đội quân cho dù số người ít hơn, chỉ cần có thể xâm nhập vào bên trong quân địch, vậy sẽ tạo thành sức phá hoại kinh người cho đối phương. Ngẫm mà xem, binh khí hình người như thế này nếu như mục tiêu chỉ định là các chỉ huy cao cấp bên ta, biện pháp phòng vệ như thế nào mới có thể đủ để ngăn cản được?
- Đây cũng là nguyên nhân tại làm sao anh ta không ngại bản thân bị lộ, không tiếc cái giá hy sinh bản thân để sử dụng thuốc.
Học giả trung niên nói ra suy nghĩ của mình, anh ta cảm thấy đáng kinh ngạc và đáng giận với dã tâm như thế.
- Đúng vậy, nếu quả thật có được một đội quân tác chiến đặc biệt như thế, vậy có thể tạo thành đòn tấn công mang tính huỷ diệt với hệ thống chỉ huy của đối phương. Người như thế một khi tiến vào hậu phương của chúng ta, hậu quả không dám nghĩ đến.
Tướng quân lần nữa tập trung ánh mắt của mình lên người thiếu niên trên giường, giọng nói của ông ta rất nặng nề.
- Thời khắc cuối cùng trước khi anh ta về nước, anh ta chắc hiểu rõ, một khi chính mình thành loại quái vật không có suy nghĩ kia, tổ quốc của mình khi không còn cách giải cứu anh ta sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào, anh ta khẳng định là biết rõ. Nhưng ngay cả như vậy, anh ta vẫn đưa ra quyết định như vậy. Nếu như chúng ta phụ anh ta, trơ mắt nhìn anh ta bị huỷ diệt, vậy chúng ta còn có mặt mũi nào nói mình là người Trung Quốc nữa? Còn mặt mũi nào để sống nữa? Nếu như thật là như vậy, chúng ta không bằng heo chó!
Tướng quân có chút kích động, thiếu niên này làm cho ông ta xúc động quá lớn.
- Uỷ ban quân đội đã ra mệnh lệnh cứng rắn, mặc kệ trả giá như thế nào, cũng phải cứu anh ta trở về, để cho anh ta khoẻ trở lại. Tổ quốc muốn trả lại cho anh ta một cuộc sống hưởng thụ tự do và sung sướng, trả lại cho anh ta một cuộc sống thuộc về mình!
- Vâng!
Học giả trung niên kính một lễ, trong nội tâm khuấy động mãnh liệt.
Tướng quân tuổi đã cao nhìn thiếu niên tiếp nhận trị liệu bên trong cửa sổ thuỷ tinh, trong đôi mắt của ông đã ướt đẫm. Chậm rãi giơ tay lên, sau khi làm một nghi lễ chào kiểu quân đội trang trọng đối với thiếu niên tương lai xa vời không nắm bắt được kia, tướng quân chậm rãi đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Sau khi tiễn tướng quân rời đi, học giả trung niên mở cửa phòng thí nghiệm đi vào, cầm bệnh án bên giường bệnh lên nhìn qua bản ghi chép tỉ mỉ kỹ càng, thiếu niên này dùng một loại tinh thần không sợ chết không buông bỏ đánh động lòng từng người trong phòng thí nghiệm, cũng khiến cho từng người cũng cảm giác được áp lực nặng nề trên bờ vai của mình.
Tướng quân ngồi ở ghế sau của chiếc xe nhắm mắt dưỡng thần, tinh thần của ông không tốt, bệnh mất ngủ của ông ta vài ngày gần đây nghiêm trọng hơn, bất kể là động tĩnh cái đảo quốc muốn rục rịch động đậy phía bên kia Đông Hải hay là vận mệnh người thiếu niên kia trong phòng thí nghiệm, đều không lúc nào không khuấy động trong lòng của ông ta.
- Lân Tổ đều phái đi hết rồi chưa?
Tướng quân hỏi người quân nhân còn trẻ tuổi ngồi kế bên tài xế, người quân nhân trẻ tuồi này xem ra không quá ba mươi tuổi, để đầu tóc rất ngắn, tinh thần sáng láng nổi bật tướng mạo anh tuấn.
- Phái đi cả rồi, Trần Đông Thanh phụ trách chỉ huy.
- Ừ!
Tướng quân ừ một tiếng, lại một lần nữa rơi vào yên lặng. Sau nửa giờ, khi chiếc xe sắp chạy nhanh vào sân lớn của doanh trại quân đội tướng quân chậm rãi mở to mắt, nói với quân nhân trẻ tuổi ngồi ở kế bên tài xế:
- Nói cho Trần Đông Thanh biết, đừng để cho thiếu niên thay thế người khác mà bị nguy hiểm rình rập kia chịu một chút thương tổn nào, cậu ta là vì tổ quốc hy sinh bản thân. Thiếu niên kia dù rằng cái gì cũng không biết rõ, nhưng quốc gia không thể để cho cậu ta chịu tủi nhục. Bất kể là ai, muốn tổn thương người vì quốc gia này cống hiến, đều phải trả ra một cái giá nặng nề.
Giọng nói của tướng quân rất nghiêm túc, quân nhân trẻ tuổi chào theo nghi thức quân đội.
- Vâng, tôi sẽ nói lời của ngài cho Trần Đông Thanh biết rõ.
- Ừ, nghe nói thiếu niên kia cũng là người rất biết suy nghĩ, thời gian trước dường như cũng đã trải qua một lần lột xác, từ một cái kén bình thường biến thành một con bươm bướm tung cánh bay cao. Còn thành lập tổ chức nhỏ gọi là Liên minh chấp pháp Trung Hoa. Tốt! Có khí phách, dám nghĩ dám làm cứ duy trì như vậy là được. Hy vọng vận may của tên tiểu tử kia cũng có thể mang chút ít cho anh ta, nếu như thời gian có thể chảy ngược lại, quyết định mười năm trước cũng có lẽ tôi sẽ phản đối. Bi kịch không thể lặp đi lặp lại nhiều lần, đừng khiến số mạng của tên tiểu tử kia khiến người ta đau lòng nữa. Đúng rồi, tên tiểu tử kia tên gọi là gì?
- Thủ trưởng, cậu ta tên là Lâm Cường, năm nay mười bảy tuổi… càng trưởng thành càng giống người kia.
- Tiêu Lôi còn khoẻ chứ, ông ta trong lòng cũng rất khổ a.
- Đúng vậy, dù sao Lâm Cường là đồ đệ Mạc Địch, thật giống như cháu ruột của Tiêu Lôi. Để cho Lâm Cường thần xui quỷ khiến cuốn vào trong chuyện này, có thể suy ra được nỗi đau khổ trong lòng Tiêu Lôi.
Tướng quân nhíu mày, lầm bầm nói:
- Mạc địch, không biết chân của lão còn tốt hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.