Ác Bá

Chương 59: Trở lại trường




Cường trở về biệt thự Ly Hồ, hắn không biểu hiện gì ra ngoài, hắn cũng không định nói sự việc vừa xảy ra cho Tiêu Lôi và Chu Bách Tước biết. Đến cổng hắn nhìn thấy một chiếc Hummer biển số rất bình thường, roc ràng là đeo biển số dân sự.
Cường Tử nhìn chiếc xe, nở nụ cười gian ác.
Hắn mò vào trong túi quần chỉ có một chùm chìa khóa, móc ra đi đến bên cạnh chiếc xe Hummer. Trước hết nhìn bốn phía xung quanh không có ai, sau đó nhanh chóng dùng chìa khoá khắc lên xe một hàng chữ rất thâm ảo, khắc xong nhanh chóng rút lui.
Rửa mặt, ăn sáng.
- Chu thúc, chú lái chiếc xe nào đưa con đi học?
- Chu Bạch Tước nghĩ ngợi nói:
- Là Land Rover, tôi nghĩ chiếc xe đấy thực sự rất đẹp, sang trọng.
Cường nhìn lên trên lầu, cửa phòng ngủ của Tiêu Lôi đóng chặt, hắn nghĩ đến Trác Thanh Đế tên chơi súng bắn tỉa xuất thần nhập hoá cực kỳ có phong cách kia nhất định đang ở bên trong phòng. Nghĩ lại trò đùa tàn ác của mình, Cường Tử liền cười.
Sáu giờ sáng, Cường Tử đồng hành cùng Chu Bạch Tước tài xế riêng của hắn, đến cổng trường Nhất Trung. Đã hơn nửa tháng rồi chưa đến trường, mặc dù thời gian cũng không dài lắm, nhưng Cường Tử lại sinh ra một loại ảo giác vật còn người mất.
Lúc này, Trác Thanh Đế đã ra khỏi biệt thự Ly Hồ, một tích tắc trước khi mở cửa xe mặt hắn bỗng nhiên xanh lại, một tiếng gào thét kìm nén không được vang tận mây xanh.
- Cường Tử! Con rùa đen nhà ngươi!
Trên cửa xe khắc một hàng chữ.
- Tôi là Trác Thanh Đế, có thể làm ấm gường, tìm người nuôi!
Chu Bạch Tước dừng xe, lôi ra một quyển sách bắt đầu đọc không để ý tới Cường Tử
Cường Tử xuống xe, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy đại thúc trung niên rất thảm hại , ngồi xổm ở trước cửa trường học hút thuốc. Kiểu tóc của người này bắt mắt, tướng mạo bạo lực, khiến cho mỗi học sinh đi ngang qua bước chân cũng đều tăng lên, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của anh ta.
Đá lông nheo với một tiểu mỹ nhân rất tinh khiết, kết quả tự rước lấy một câu chửi. Cáp Mô cũng không giận, chỗ nào cũng là niềm vui. Anh ta không thực sự có hứng thú với những cô bé học sinh nhỏ nhắn trẻ trung này, đương nhiên, anh ta cũng không phải hoàn toàn không hứng thú. Nhưng anh ta thích nhất vẫn là loại phụ nữ chín muồi ngực to mông to nhưng eo phải nhỏ, chín đến mức véo một cái có thể chảy ra một loại nước đào ngọt như mật.
Nếu như anh ta nhìn thấy Chu Lâm Nhã, chỉ sợ sẽ giật nảy mình.
Cường Tử nhìn thấy Cáp Mô đã muốn cười, vị tráng sĩ này mãi mãi thu hút tầm mắt người ta như vậy. Nghe nói mới được thả ra từ cục cảnh sát, bị giam một ngày. Nguyên nhân cụ thể hình như là hăng hái làm việc nghĩa, bắt được một tên cướp túi xách của một thiếu phụ, giúp thiếu phụ kéo phần tử phạm tội đến đồn công an.
Kết quả đến đồn công an, tên tội phạm kia một mực khai nhận lão cóc là đồng phạm, vốn thiếu phụ trơ mắt đứng nhìn Cáp Mô giúp mình đoạt lại túi xách nhìn kỹ đánh giá tỉ mỉ Cáp Mô lại lần nữa. từ ngữ cũng bắt đầu trở lên không rõ ràng. Cô ta thật sự không dám khẳng định Cáp Mô là người tốt hay không. Bởi vì dáng vẻ của Cáp Mô… Thành thực mà nói khuôn mặt của Cáp Mô khi thành thật thừa nhận mình là người tốt, lại càng khiến cô ta thêm kinh hãi.
Răng vàng, miệng thối, lại còn mặt rỗ, lại còn có rất nhiều mụn trứng cá. Anh nói thử xem một gã đàn ông già hơn ba mươi tuổi , không làm gì tại sao lại mọc nhiều mụn trứng cá như vậy? Giả nai tơ cũng đâu cần phải giả bộ như vậy.
Chú cảnh sát vẫn là người công bằng nhất, trải qua cuộc điều tra thận trọng cuối cùng kết luận Cáp Mô vô tội được thả. Nhưng chú cảnh sát vẫn rất có trách nhiệm về vụ án của Cáp Mô, chụp ảnh, lấy vân tay, cẩn thận tỉ mỉ.
Cáp Mô cảm động muốn mắng cô gái kia, lần đầu tiên làm việc tốt. Sao ông trời không có mắt như vậy chứ? Ông đây nếu như không nhìn thấy thiếu phụ kia mang giầy cao gót cố sức truy đuổi tên côn đồ kia, cái mông uốn éo rung động đến tâm can, bộ ngực trắng nõn nà rung đập mãnh liệt như làn sóng trong cặp áo ngực làm lay động tròng mắt người ta, thì ông đây đã không có hăng hái chạy đuổi tên trộm kia rồi!
Nhưng Cáp Mô cũng không trách cô ta, dáng người cô ta thật không có điều gì để chê. Vòng eo nhỏkia, vừa đủ để véo một cái, cái mông kia vừa tròn lại vừa to, bộ ngực kia thật khiến người khác phải lảo đảo muốn ngã.
Cường Tử đi qua, vỗ một cái vào bả vai Cáp Mô.
- Cáp Mô ca, sao anh lại ở đây?
Cáp Mô đang chăm chú ngắm nhìn cơ thể cao đẹp, vòng eo yểu điệu, cái mông lôi cuốn của cô thiếu nữ bị thằng Cường vỗ một cái giật mình.
Anh ta cười có chút ngượng ngùng, vẻ mặt có chút nhăn nhó. May mà về cơ bản sắc mặt anh ta đã rất khó có thể nhận ra tia màu đỏ, sẽ không bị ai phát hiện.
- Cường Tử à, tôi tặng cho cậu cái này.
Cáp Mô đưa một cái túi xách cho Cường Tử, vừa nãy còn vứt ở dưới chân anh ta. Túi là túi xách thể thao nhái hiệu Adidas rất bình thường, loại mấy chục đồng một cái. Trong những quán bán túi xách vỉa hè, thậm chí ở chợ dưới quê đều có thể mua được. Mặc dù là hàng nhái, nhưng thông thường đều rất bền.
Cường Từ theo phản xạ đón lấy cái túi xách, cảm thấy nặng
- Đây là?
Cường Tử hỏi
Cáp Mô nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng cửa cực kỳ điệu đàng, hút thuốc nhiều thành những mảng màu vàng dính chặt lấy răng, cũng coi như không có địch thủ.
- Tiền! Ba mươi lăm vạn!"
Cường Tử sửng sốt, trong lúc nhất thời hắn không kịp có phản ứng gì.
Cáp Mô lắc đầu, rất hào phóng tự nhiên.
- Đôi giầy anh bảo tôi bán, tôi đã bán rồi, rất thuận lợi.
Cường Tử thật sụ quá ngạc nhiên, hắn không ngờ được Cáp Mô bán nhanh như vậy. Đôi giầy kia cho dù thiết kế có chỗ sáng tạo đột phá, nhưng cuối cùng bất quá nó cũng chỉ là đôi giầy thể thao mà thôi. Ba mươi lăm vạn đồng, đùa giỡn quá mức ấy chứ. Cường Tử chưa thích ứng kịp, đầu óc hắn còn lơ mơ, có cảm giác hạnh phúc.
- Bán cho ai rồi?
Cường nhỏ giọng hỏi.
Cáp Mô cười:
- XX kia, công ty đồ thể thao lớn nhất nước ta. Tổng công ty của họ ở ngay trong thành phố này, tìm ra không khó.
Cường Tử hỏi:
- Anh cứ đi thẳng vào như vậy, rồi bán sao?
Cáp Mô nói:
- Không vậy thì còn có thể thế nào nữa? Tôi xách hộp giầy đi thẳng vào. Nói với bảo vệ cửa tôi muốn tìm lão tổng của hắn, cháu trai lại còn bài đặt, ông đây lôi đôi giầy bóng loáng đó ra, hắn liền kinh ngạc.
Cường Tử:
- Cứ như vậy hắn dẫn anh đi gặp lão tổng?
Cáp Mô:
- Không phải, dẫn tôi đến bộ phận bảo hành, hắn cho rằng đôi giầy đó của tôi có vấn đề về chất lượng. Vốn dĩ bộ phận bảo hành không quản lý việc này. Chủ yếu là mùi đôi giầy đó quá khủng khiếp, bảo vệ không chống được nên đưa tôi sang đấy.
Cường Tử đỏ mặt
- Về sau thì sao?
Cáp Mô:
- Về sau tôi lôi đôi giầy đó ra, sau đó ta thao thao bất tuyệt nói điểm tốt về đôi giầy này ra. Mắt tên quản lý kia sáng lên, không nói câu nào, lập tức dẫn thẳng tôi đến gặp tổng giám đốc của họ. Về sau rất thuận lợi, tôi bán giầy cho bọn họ. Cậu nói muốn mười lăm vạn, nhưng tôi nghĩ ngơi, làm buôn bán sao lại không nói thách. tôi nói thách lên gấp đôi, ba mươi vạn. Tên tổng giám đốc kia vung cây bút to lên nói, ba mươi lăm vạn, tôi mua đứt nó!
Cáp Mô nhìn vào mắt Cường Tử, có chút hối hận nói:
- Như vậy là còn rẻ.
Cường cười ha ha, cười sung sướng.
- Không ít không ít, vượt qua dự tính của tôi nhiều rồi.
Cường Tử mở túi ra, trước con mắt của bao nhiêu người ở cửa trường học, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Hắn lôi năm xấp tiền lớn từ trong túi du lịch ra, một vạn một xấp nhét vào cặp của mình, sau đó trả lại túi du lịch đó cho Cáp Mô.
- Cáp Mô ca, số còn lại anh hãy cầm lấy đi, hãy coi như là tiền viện phí cho Báo Tử ca. Thay tôi chuyển lời xin lỗi tới anh ấy. Về sau đều là anh em rồi, tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Báo Tử ca đại nhân đại lượng không so đo chuyện nhỏ.
Cáp Mô đơ người ra, anh ta chưa từng thấy qua người cầm tiền không tham tiền như vậy.
Anh ta nhận lấy cũng không phải, không nhận cũng không phải.
Cường Tử cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hắn nói:
Cáp Mô ca, cầm lấy đi. Tôi biết bốn người các anh theo Triệu ca đều không phải người tầm thường, tương lai rất có thể thành công nổi bật rất nhanh. Bây giờ coi như tôi đầu tư, nể mặt tôi thì giúp tôi. tương lai khi gầy dựng sự nghiệp, số tiền này coi như cổ phần của tôi góp vào.
Cuối cùng Cáp Mô cũng nhận lấy tiền.
- Bát Bạch thúc nói không sai, Cường Tử, anh cũng không phải là người tầm thường.
Cường Tử cười khúc khích:
- Không phải người tầm thường còn có thể là gì? Hai cái tai, hai đôi mắt, một cái mũi một cái miệng. Không có gì chô nào khác biệt. Nếu như quả thật muốn tìm ra điểm đặc biệt, vậy thì điểm đặc biệt đó là tôi đặc biệt đẹp trai, chỉ kém hơn so với Cáp Mô ca chút chút thôi.
Cáp Mô cười ha ha, rất điệu đàng.
- Cường Tử, người anh em này của tôi, tôi kết giao.
Cường Tử gật đầu, cười chân tình.
- Đúng rồi Cáp Mô ca, khi về anh gọi đại Hùng đến tìm tôi có việc. Tôi tìm cho cậu ta người thầy, dậy hắn luyện tập Bát cực quyền, với tố chất cơ thể của cậu ta, không luyện Bát cực quyền hơi lãng phí.
Cáp Mô:
- Đồng ý! Không vấn đề, tôi làm chủ thay cho Đại Hùng.
Cường vẫy vẫy tay tiễn Cáp Mô, đưa mắt nhìn anh ta gọi một chiếc taxi đi xa. Trên miệng vẫn nở nụ cười, Cáp Mô, Đại Hùng, Báo Tử, Bát Bách thúc, bốn người tài giỏi, vận mệnh của mình thật là giẫm được đống phân chó thiệt lớn.
Bỗng dưng nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi hắn, nghe như tiếng chim hoàng anh hót rất êm tai.
- Cường Tử! Cậu tới rồi à!
Cường Tử híp mắt cười vui vẻ, hắn xoay người mở rộng hai tay, hếch cằm lên nói câu vô liêm xỉ:
- Đến đây nào bảo bối, để cho chồng ôm cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.