Ác Bá

Chương 53: Lý bát nhất




Tốc độ chiếc Audi A8 không nhanh, Triệu Long Tượng lái xe rất ổn định. Điều này có liên quan đến tính cách của anh ta, mỗi bước mỗi dấu chân đều là kế hoạch anh ta lập ra cho mình, hoàn toàn không làm điều gì mang tính đột phá. Nhưng hôm nay tất cả điều mình đặt ra từ trước của anh ta đều bị ngã đổ hết, bởi vì một tên thiếu niên tóc dài bạc trắng. Kế hoạch trong vòng năm năm đánh dẹp một mảnh trời riêng ở thành phố này của Triệu Long Tượng đã như trứng vỡ rồi.
Thay vào đó, anh ta có lòng tin nhiều nhất là hai năm, ở trong thành phố quốc tế hoá mới phát triển này, bốn anh em bọn họ sẽ vung tay vung chân tự do tự tại, chỉ đông chỉ tây.
Cáp Mô ở chỗ ghế ngồi phụ lái, châm một điếu thuốc ra sức hút, anh ta cảm thấy mình đang nằm mơ, quay đầu lại giơ tay dùng sức bấm một cái ở trên người Đại Hùng, Đại Hùng ngẩng đầu liếc nhìn anh ta hỏi một câu ồm ồm làm gì vậy? Cáp Mô xác định được mình không phải đang mơ. Anh ta nhìn Triệu Long Tượng, muốn nói lại thôi.
Triệu Long Tượng giơ tay ra hiệu, ý bảo Cáp Mô châm một điếu thuốc cho anh ta.
- Có lời gì cứ nói đi.
Rít một hơi thuốc lá, Triệu Long Tượng nói với Cáp Mô.
Cáp Mô do dự trong thoáng chốc, vẫn là nhịn không được nói ra suy nghĩ của mình.
- Bát Bách thúc, ngươi nọ tín nhiệm được không?
Triệu Long Tượng không có trả lời, mà là hỏi ngược lại:
- Cậu cảm thấy thế nào?
Cáp Mô lau miệng, cẩn thận nhớ lại cảnh tượng giữa những người nọ và bọn họ dưới cây cầu vượt. Xem ra những người đó dường như không có chỗ nào đặc biệt, ngoại trừ thiếu niên mái tóc trắng nổi bật kia. Nếu như không phải người phía mình khiêu khích trước, ai cũng không ngờ tới những người đó có bản lĩnh vô đối đến như vậy.
Cái tên thiếu niên mái tóc bạc trắng dị thường dáng người thon gầy kia, hết lần này đến lần khác bay tới bay lui ở trong đầu Cáp Mô.
- Bát Bách thúc, bằng không thì chúng ta bán chiếc xe này trốn chạy cho rồi? Vô duyên vô cớ có thể có được tám trăm vạn, còn có một tấm thẻ hai mươi vạn đồng vào trong tay, đủ cho chúng ta sinh sống an nhàn không phải lo nghĩ mấy năm. Theo con thấy vẫn là về Kháo Sơn Truân đi, khiến cho đám người hám lợi kia nhìn xem thử bọn đàn ông chúng ta trở về thế nào. Hầy… Không biết là chúng ta bỏ đi vận may, hay là gặp phải một tên ngu ngốc.
Triệu Long Tượng cười, điếu thuốc trong tay anh ta là thuốc mọi người bình thường đều hút, Hồng Hà một gói năm đồng.
- Cáp Mô, điề cậu vừa nói là lời thật lòng phải không?
Cáp Mô cười khổ một tiếng, lắc đầu.
- Con sợ gặp sét đánh.
Cáp Mô nói.
Triệu Long Tượng nói:
- Ừ! Phải ha. Hắn nói hắn gọi là cái gì?
Hắn.
Hắn là kẻ nào?
Cáp Mô biết rõ.
- Lâm Cường! Hắn nói hắn tên Lâm Cường!
Triệu Long Tượng nhẹ gật đầu, anh ta không phải không nhớ ra, anh ta chỉ là muốn biết Cáp Mô có phải cũng nhớ được tên họ của thiếu niên kia hay không. Nếu như Cáp Mô không nhớ kỹ, vậy anh ta có lẽ thật sự nghe Cáp Mô. Tìm một khu chợ đen bán quách chiếc xe này, lấy một trăm mấy mươi vạn nhân dân tệ về Hắc Long Giang. Có hơn một trăm vạn này làm vốn, đoán chừng không dùng đến vài năm mấy người huynh đệ bọn họ có thể theo đó lăn lộn tạo sóng tạo gió.
Nhưng, Cáp Mô nhớ kỹ tên của hắn. Cáp Mô là ai? Bản chất con người của Cáp Mô ngoại trừ chính cha mẹ của mình ra, tên họ nhớ được trong đầu chỉ là tên của mấy người huynh đệ bọn họ. Anh ta không xem ai ra gì, ngay cả ông trời anh ta cũng không để ở trong lòng. Bây giờ thêm một cái tên Lâm Cường.
Cáp Mô rít một hơi thuốc lá.
- Bát Bách thúc, hắn đúng là người có sự quyết đoán, hay là thằng ngốc đây nhỉ?
Cáp Mô hỏi không chủ đích.
Triệu Long Tượng quay đầu lại liếc nhìn Kim Tiểu Chu vẫn còn đang hôn mê, anh ta cau mày lại.
- Cáp Mô, cậu nói nếu như tôi và hắn ta giao thủ, có mấy phần thắng?
Cáp Mô nghĩ ngợi, do dự một lát nói:
- Bốn thành?
Triệu Long Tượng cười nói:
- Cáp Mô, đừng an ủi tôi, thực ra trong lòng cậu có điều sáng rõ phải không. Nếu như tôi giao thủ với Lâm Cường, ngay cả một phần thắng cũng không có. Tôi tự mình hiểu được điều này. Ngược lại xin lỗi Báo Tử rồi, vốn muốn để cho cậu ta hả giận thuận tay dò thử nông sâu, ai có thể ngờ được với thân thủ của Báo Tử cũng bị người ta đùa bỡn đánh thành bao cát.
Cáp Mô thốt lên:
- Chúng ta…
Anh ta dừng lại, vẻ mặt nhăn lại như lão già hiện ra vẻ nghiêm túc hẳn lên.
- Lăn lộn theo tên Lâm Cường kia hay sao?
Triệu Long Tượng ngẫm nghĩ nói với Cáp Mô:
- Cáp Mô, vừa hay tôi vẫn luôn suy nghĩ, trước mắt mặc kệ chúng ta có bao nhiêu tiền. Trong túi chúng ta có một tấm thẻ hai mươi vạn, còn có một chiếc xe trị giá hơn hai trăm vạn. Gặp được người vừa mắt, chúng ta sẽ ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái đưa thẻ và xe ra cho hay không.
Cáp Mô xoa đầu nói:
- Đổi lại là con khẳng định sẽ không làm chuyện ngu ngốc đến như vậy.
Triệu Long Tượng nhìn Cáp Mô, nói vô cùng nghiêm túc:
- Sau này đừng nói Lâm Cường là tên ngu ngốc nữa. Thực ra trong lòng cậu cũng hiểu rõ. Lâm Cường không ngốc, không những không ngốc, còn là loại người có trí tuệ hơn người. Đừng nhìn tuổi tác hắn còn nhỏ, nhưng kể cả tâm trí lẫn quyết đoán, mấy người chúng ta cộng lại với nhau cũng không bằng hắn. Cáp Mô cậu đừng vội phủ nhận. Cậu nghĩ thử xem, Lâm Cường không quá hai mươi tuổi nha, ở trong mấy người bọn họ, hắn là người nhỏ tuổi nhất. Cậu cũng phát hiện rồi phải không? Ở trong số mấy người đó giống như hắn mới đúng là người giữ vai trò quan trọng nhất.
Cáp Mô biết rõ Bát Bách thúc của anh ta không có nói sai, anh ta chẳng qua không muốn thừa nhận thôi.
Hai người rơi vào trong im lặng, không có người nào nói chuyện. Cũng không biết trải qua bao lâu, Triệu Bá rất cô đơn ngồi ở ghế ngồi phía sau đột nhiên nói một câu, đã khiến cho hai người tầm mắt đan vào nhau, sau đó hiểu ý nở nụ cười.
Triệu Bá nói:
- Hắn là đứa trẻ ngoan!
***
Bảy người bọn Cường Tử, ngồi quanh bên mép bàn, ăn xiên thịt dê nướng, uống bia.
Chiếc xe hơn hai trăm vạn, mắt cũng không chớp đưa cho người ta, phần phong độ này đã khiến cho ông chủ Lý Ca cũng hết sức đau lòng. Nhưng ông ta đã trải qua gió dạn mưa dày, không phải kẻ quê nghèo không có kiến thức. Mười năm trước, lúc ông ta theo đại ca của mình bình định thiên hạ, đó là phong quang bậc nào?
Ông ta từng là khách quen của Thiên Thượng Nhân Gian, sống như một người định cư trong khách sạn Trung Đại Quốc Tế, còn là một chủ tịch câu lạc bộ tài chính, thậm chí còn trắng trợn giấu thư giới thiệu của tỉnh uỷ sửa chữa qua mới đưa đến trường dạy chính trị của tỉnh. Nếu như cứ theo cuộc sống đại ca sắp xếp cho ông ta trước đây tích luỹ dần lên, bây giờ ít nhất cũng là cán bộ cấp phòng ban rồi nha, hoặc là giá trị bản thân lên đến hàng tỉ như Tiêu Lôi.
Nhưng tiếc rằng, cuộc sống không có đường quay trở lại.
Lý Ca rót đầy một chén rượu cho Cường Tử, nói:
- Tiểu huynh đệ, ca rất bội phục đệ, nhìn thấy đệ khiến cho ca muốn trở lại cuộc sống mười năm trước. Trên người của đệ có bóng dáng của đại ca, rất tốt.
Cường Tử nói câu cám ơn, hắn nói:
- Con còn phải gọi ngài là Lý thúc thúc đó, ngài và Lôi Tử thúc là bằng hữu, con là tiểu bối.
Tiêu Lôi nói:
- Thối lắm. Tôi là chú của anh. Lấy xe của tôi tặng cho người ta ngay cả mí mắt cũng không chớp, thực hào phóng con mẹ nó a.
Cường Tử gãi đầu, cười khúc khích.
Lý Ca nói:
- Đừng nói như vậy, phần quyết đoán này của Cường Tử, người bình thường không có được.
Ngô lão gia tử không nói lời nào, không ăn thịt, chỉ uống rượu, híp mắt ngâm nga một đoạn kinh kịch, tự mình đắm chìm trong hoàn cảnh không biết gọi tên là gì. Như thể thế ngoại cao nhân.
Mấy người đang nói chuyện, một người trẻ tuổi mặc quần áo hàng hiệu, bưng một ly bia thản nhiên đi tới, đầu tiên là cười thân thiện với tất cả.
- Chào các anh, tôi gọi là Lý Bát Nhất, rất ngưỡng mộ các anh, cho nên mạo muội đến chào hỏi.
Cường Tử đứng lên đầu tiên mỉm cười với gã, ngoại trừ Ngô lão gia từ, ngay cả Tào Phá Địch và Sở Ly Hoả cũng đứng dậy gật đầu chào lại. Đối với người trẻ tuổi tuỳ tiện xuất hiện này cũng coi như có chút mặt mũi.
Lý Bát Nhất! Tiêu Lôi suy xét qua một lượt trong lòng thoáng chốc, trong đầu chợt nhớ tới một người, hoặc cũng có thể nói là một gia tộc. Ông đối với gia tộc nội tình thâm sâu đến mức người bình thường vốn tưởng tượng không được này, có hiểu biết sơ lược. Nếu như nhớ không lầm, gã Lý Bát Nhất này là một nhân vật lãnh tụ trong thế hệ thanh nhiên đời nay của gia tộc đó, hình như hắn còn có một em trai, cùng học một trường với Cường Tử.
Tiêu Lôi là người làm ăn, đã từng quan hệ qua lại với người của Lý gia, biết rõ tầm ảnh hưởng lớn đến cỡ nào của gia tộc này. Cho nên ông trước tiên là giơ tay ra, rất chân thành, không làm quá.
Lý Bát Nhất cũng bắt tay ông, rất thân thiết.
Bắt tay là môn phải học, cũng không phải nắm một cái đã coi như xong đơn giản như vậy, một động tác rất thông thường, cũng có thể nhìn ra rất nhiều loại ý nghĩ ẩn bên trong.
Lý Bát Nhất bắt tay với Tiêu Lôi, thời gian rất ngắn, vừa chạm đã rời ra, nhưng Tiêu Lôi ngược lại biết rõ đây cũng chẳng phải đang ứng phó mình, mà là rất xem trọng.
Lý Bát Nhất nói chuyện mấy câu cùng mọi người, không đến nơi đến chốn, một chút đã ngừng lại.
Trước khi đi cố ý bắt tay lần thứ hai với Cường Tử, Cường Tử cảm thấy lòng bàn tay gã rất ấm áp.
Lý Bát Nhất trước khi đi đặt một cái chìa khoá xe ở trên bàn, chỉ khi dừng ở chiếc LandRover dưới chân cầu mới nói với Cường Tử:
- Các anh nhiều người, chúng tôi còn những ba chiếc xe, xe này mạo muội để cho các anh mượn, coi như kết giao bằng hữu được không?
Gã nói là cho mượn, không phải tặng, rất biết dùng lời.
Cường Tử nghĩ ngợi, khẽ cười nói câu cảm ơn, không có từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.