Ác Bá

Chương 273: Một quân bài tốt




- Tốt!
Hách Liên Xuân Mộ nói:
- Cậu cũng biết không muộn, vậy thì giúp đỡ cho tôi!
Ông ta nói:
- Giúp tôi hoàn thành tâm nguyện hiếu kính mẫu thân tuổi tác đã cao của mình! Tôi biết, kết cục cậu muốn có không phải điều này hay sao?
- Đúng nhưng...
Cường Tử vừa nói hai chữ đã bị Hách Liên Xuân Mộ cắt ngang.
Ông ta nói:
- Không có nhưng, vừa nãy tôi đã nói rồi. Quá trình như thế nào chăng nữa cũng không quan trọng, quan trọng là kết cục. Hiện tại kết cục thế này, đến không muộn cũng không coi là xấu, rất tốt.
Hách Liên Xuân Mộ rót một ly rượu nữa nói:
- Tôi dùng bốn mươi năm liều cả mạng sống chứng minh được một việc, đó là quá trình hiện tại xem ra thật sự không quan trọng, quan trọng chỉ là một người mẹ nhận lại một đứa con, một đứa con trai tìm về được mẹ của mình, chỉ đơn giản như vậy.
Khi Hách Liên Xuân Mộ nói lời này, Cường Tử không biết từ nơi nào nghĩ đến một bộ phim hoạt hình sản xuất trong nước rất lâu rồi. Gọi là nòng nọc tìm mẹ, suy nghĩ này lóe lên tức thì, Cường Tử chợt nhận ra bộ phim hoạt hình được cho là ngây thơ này, một chút cũng không trẻ con.
- Những người bên ngoài kia, sẽ không phục cậu, nhưng nếu như mặc kệ không quan tâm tới chỉ sẽ biến thành từng khối từng khối ung thư, chờ đến lúc không thể không trị mới dùng dao cắt rời ung thừ thì sẽ trễ.
- Những năm này bọn họ đi theo tôi, đã quen thói kiêu ngạo không tuân lệnh. Cậu có thể đè ép bọn họ hay không có liên quan đến thế cục Đông Bắc, Triệu Phù Sinh tìm cậu cũng chính là có ý này, nuốt vào nhai nát, bọn họ đều là thuốc đại bổ của Lâm Cường. Bây giờ cậu không có một ai bên cạnh, không có một lý do nào từ chối tôi, đây cũng là nguyên nhân tôi sắp xếp cậu đánh từ bên ngoài vào.
- Bọn họ phục tôi là vi tôi mang bọn họ theo trở thành thế lực mạnh mẽ hoàng hành ngang ngược một phương. Bọn họ không phục cậu, là vì cậu trong con mắt những người ở đây không có tư cách như tôi. Cậu đánh vào đây, ít nhất cũng cho bọn họ một lý do để tự gạt mình.
Hách Liên Xuân Mộ đặt ly rượu xuống, nhìn vẻ mặt Cường Tử nghiêm túc hỏi:
- Điều tôi muốn nói cuối cùng có thể coi như một lời cầu xin, coi như là cậu tiếp nhận một tài sản rất lớn toàn bộ thế lực của tôi làm cái giá, hi vọng cậu có thể đồng ý với tôi.
Cường Tử:
- Ông nói đi.
Hách Liên Xuân Mộ nói:
- Tôi biết rõ cậu là một đứa bé mồ côi, bắt đầu từ lúc mười ba tuổi đã đi theo Mạc Địch. Mẹ cậu chết sớm, có lẽ hình dạng của bà cậu bây giờ đã quên hết rồi phải không? Nhưng cha cậu chính là một con quỷ đánh bạc bét nhè, từ nhỏ chẳng quan tâm đến cậu, cậu đến mười ba tuổi mà không chết đói đã là kỳ tích. Cha cậu khi cậu mười ba tuổi chết ở trên bàn bài, bởi vì ông ta bắt được một quân bài tốt kích động đau tim mà chết. Đúng không?
Cường Tử nhẹ gật đầu.
Hách Liên Xuân Mộ nói tiếp:
- Mười ba tuổi cậu bán ngôi nhà của cậu chôn cất cha cậu, từ đó về sau không chỗ nương tựa, cũng có thể nói cậu với người cha là quỷ cờ bạc bét nhè kia coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, rốt cuộc không nợ ông ta gì cả.
Cường Tử không suy nghĩ được gì, nhưng mơ hồ hình như đoán ra được ý đồ của ông ta.
Hách Liên Xuân Mộ thở dài nói:
- Cậu họ Lâm, nhưng họ Lâm cũng không cho cậu được cái gì cả. Nói như vậy, cậu không phản đối chứ.
Cường Tử nghĩ ngợi nói:
- Đúng, nhưng cũng không đúng.
Hách Liên Xuân Mộ tiếp tục nói:
- Cho nên, tôi muốn cầu xin cậu, đổi thành họ Hách Liên.
Những lời này vừa nói ra, tim Cường Tử run rẩy một chút, Bùi Nhược nhìn sang Cường Tử, trên mặt của cô nàng cũng hiện lên màu sắc kinh sợ. Hách Liên Xuân Mộ cầu xin điều này, thật sự ngoài dự đoán của Cường Tử, cũng ngoài dự đoán của Bùi Nhược.
Hách Liên Xuân Mộ nhìn thoáng qua sắc mặt Cường Tử ông ta nói:
- Từ khi cậu tới Đông Bắc, cho dù là tôi, hay là mẹ của tôi cũng đối xử không tệ với cậu. Hơn nữa ở một khía cạnh nào đó, Hách Liên hai chữ này cũng xứng với cậu. Còn có một lý do không thể không nói chính là, nếu như cậu sửa thành họ Hách Liên, như vậy đám nhãi nhép như sói như hổ bên ngoài kia sẽ có thể thuận lợi đi theo cậu.
- Cuối cùng, coi như lòng thèm muốn hư danh của tôi quậy phá đi. Cậu nên biết dòng họ Hách Liên thay mặt cho ý nghĩ sâu xa gì, tôi không muốn làm cho dòng họ hiển hách uy danh này trôi tuột khỏi tay của tôi. Đó cũng là lời cầu xin của một lão già đối với cậu đó, hi vọng cậu có thể suy xét một chút.
Hách Liên Xuân Mộ nói xong, đôi mắt nhìn vào sâu trong cặp ngươi của Cường Tử.
Cường Tử nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, Bùi Nhược cảm giác được bàn tay của hắn nắm lấy tay mình đang rung lên nhè nhẹ.
Không khí trong lúc này im lặng hẳn, ba người đều rơi vào trong yên lặng.
Hách Liên Xuân Mộ cũng không vội vã thúc giục Cường Tử cho ông ta một câu trả lời. Ông ta yên lặng chờ đợi, trong lòng ông ta, thật sự nghĩ không ra được Cường Tử có lý do gì để từ chối. Lâm, cái họ này không có một chút thân tình nào đáng giá với Cường Tử, thậm chí còn khiến cho hắn nhớ lại rất nhiều hồi ức không mấy tốt đẹp khi còn nhỏ. Mà họ Hách Liên không giống như thế, dòng họ này tượng trưng cho quyền lực, địa vị còn có thực lực!
Cường Tử châm một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu.
- Tôi từ chối.
Hắn nói.
- Có lẽ ông nói rất đúng, Lâm cái dòng họ này không đem đến cho tôi một chút tốt đẹp gì trong đó. Từ khi tôi bắt đầu có trí khôn, cuộc sống của tôi đúng là một đám sương mờ, chẳng có lối đi, lão cha già ham mê cờ bạc rượu chè bê bết như một con quỷ kia quả thật không xứng với chức phận thậm chí không đáng để tôi gọi là cha. Trong cả cuộc đời ông ta suy nghĩ lớn nhất chính là thay đổi vận may một tay bắt được một quân bài tốt. Thời gian ông ta nhìn quân bài mạt trượt trên bàn đánh bạc còn nhiều hơn thời gian nhìn thấy tôi, ông ta dồn hết tất cả sức lực tinh thần cả cuộc đời ở trên bàn đánh bài.
- Nhưng, có một việc không lâu trước đây tôi mới suy nghĩ ra được.
Cường Tử hỏi:
- Ông nói tại sao cha tôi cố chấp đến chết ở trên bàn bài cũng phải bắt cho được một quân bài tốt?
Bùi Nhược nắm chặt tay Cường Tử, cô nàng cảm giác nhiệt độ đang lạnh dần như băng đá trên bàn tay Cường Tử.
Cường Tử cười khổ nói:
- Thực ra tôi biết rõ, ông ấy muốn thay đổi cải thiện cuộc sống, ông ta muốn dùng một quân bài tốt để thay đổi tôi, cũng chính là cuộc sống sau này của con trai ông ta! Dù rằng cách làm của ông ta là sai, nhưng, không thể phủ nhận chính là, trong lòng của ông ta tôi luôn chiếm cứ lấy một vị trí rất quan trọng.
- Ông có thể nói tôi khờ, nói tôi cố chấp, nói tôi giả mù không biết gì, nói tôi giả bộ. Nhưng tôi chỉ có thể nói một câu, máu chảy trong cơ thể tôi chúng là máu của nhà họ Lâm, Lâm cái họ này bắt đầu từ mười tháng trong bào thai đã khắc sâu vào trong xương cốt của tôi, dù cho dùng dao găm cắt đi cũng không sao bỏ đi được.
- Coi như tôi cũng là lòng tham muốn danh vọng hão huyền làm loạn đi, tôi chỉ muốn nói cho lão cha già chết tiệt quỷ đánh bạc có lẽ không lên được thiên đường kia biết, thực ra cuộc đời này của tôi mới là một quân bài tốt nhất ông ta bắt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.