Ác Bá

Chương 262: Tủi nhục




Triệu Phù Sinh nhìn chăm chú từ đầu đến chân Cường Tử, lập tức nở nụ cười.
- Cậu so với tôi trước đây còn xuất sắc hơn rất nhiều.
Anh ta nói.
Cường Tử có chút không quen với thái độ đột nhiên thay đổi của Triệu Phù Sinh, hắn vốn cảm thấy mình đã đoán được ý đồ Triệu Phù Sinh đến lần này, nhưng bây giờ xem lại hắn đã đánh giá quá cao chính mình. Triệu Phù Sinh từ đầu đến giờ chưa hề biểu đạt ra suy nghĩ cụ thể, thật giống như hành vi thuần túy của con người, không có một chút đặc biệt nào bên trong.
- Trà đã uống rồi, nói chuyện phiếm cũng xong rồi, tôi hẳn nên đi thôi.
Triệu Phù Sinh đứng lên mặc áo vét của mình vào, ấm áp như lúc đến. Có lẽ lần này anh ta tới, thật sự chỉ để xem thử Cường Từ, có lẽ... là muốn xem thử Cường Tử trong mắt một người. Mặc kệ là trong mắt của mình hay trong mắt người khác, Triệu Phù Sinh cũng đã nhìn thấy rồi.
Hắn thoải mái, cũng vui mừng.
- Tôi tới Trường Xuân lần này, nếu như không có chuyện gì xảy ra sẽ lưu lại ở đây mười ngày. Bảy ngày nghỉ phép, ba ngày làm việc.
Nói xong, Triệu Phù Sinh liếc nhìn Cường Tử dường như có thâm ý gì đó, xoay người rời đi. Cường Tử không hề nhúc nhích, thậm chí không có đứng dậy nói lời đưa tiễn, chỉ là ngồi tại chỗ như vậy, nhìn bức tranh cây tùng màu xanh treo ở trên tường đến mức nhập thần.
Bảy ngày nghỉ phép, ba ngày làm việc.
Cường Tử thở dài, bảy ngày, thực ra không cần lâu như vậy.
Cường Tử quả thật nhâm nhi không ra thứ trà sáu vạn một bình này có gì ngon, khi còn ở Đông Đỉnh theo sư phụ Mạc Địch uống trà nát mười đồng một cân hương vị còn thơm hơn nhiều so với thứ này. Trà nát vừa uống vào đã đắng, nhưng có mùi hương vương vấn mãi. Trà sáu vạn đồng này uống vào cũng có mùi hương, nhưng đau khổ...
Thực ra, với thực lực của Cường Tử bây giờ, mặc dù đối kháng với nhân vật cỡ như Hách Liên Xuân Mộ cũng dễ dàng như giơ tay nhấc chân. Đây cũng không phải nói thế lực của hắn lớn mạnh hơn Hách Liên Xuân Mộ gấp trăm lần, mà nguyên nhân nằm ở chính bản thân của hắn. Trận chiến tranh giành địa bàn lần này với Hách Liên Xuân Mộ, quả thật Cường Tử giống như treo lửng lơ ở đó, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể giết vào Tử Khí Sơn Trang hoặc là một quyền đánh chết, hoặc là bắt lấy, hắn đều có năng lực làm được như thế.
Nhưng, Cường Tử không muốn đi làm như vậy. Đến bây giờ quả thật hắn cũng không có buông bỏ suy nghĩ khuyên giải một lần Hách Liên Xuân Mộ, chỉ có điều hắn biết suy nghĩ này chẳng có chút ý nghĩa nào.
Ngồi nửa giờ ở trong căn phòng riêng, Cường Tử đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Người phục vụ đi tới, trong tay bưng một cái khay, Cường Tử tùy tiện móc ra một tấm thẻ ở trên khay, người phục vụ nói cám ơn lập tức đi ra quầy quét thẻ. Cường Tử châm một điếu thuốc đi chậm chạp, khi tới cửa người phục vụ đã bưng khay trở lại. Bên trên đặt thẻ của hắn, còn có một tờ hóa đơn.
Cường Tử cầm lấy thẻ cất vào trong túi quần, theo đó liếc mắt nhìn tờ hóa đơn.
Giá tiền chi phí: Mười bốn vạn tám ngàn.
Cường Tử chợt sửng sốt, cầm lấy tờ hóa đơn nhìn kỹ một chút, hồ nghi hỏi người phục vụ:
- Uống một bình trà sáu vạn, tiền thuê phòng một giờ tám vạn phải không?
Người phục vụ ngơ ngẩn, lập tức giải thích"
- Tiên sinh là như vầy, người bạn vừa nãy uống trà cùng tiên sinh trước khi đi sai đóng gói hai cân trà mang đi.
Cường Tử:...
Hắn căm tức, phát điên, nếu không phải tóc trên đầu nhìn rất đẹp hắn thật muốn nắm từng cọng tóc bứt ra.
Triệu Phù Sinh, quả nhiên không giống người bình thường nha.
Lúc này có mấy người mặc vét mang giầy da đi ngang qua sát bên Cường Tử, ngoại trừ một người đeo mắt kiếng viền vàng, ba người khác đều bụng phệ chang bang. Một trong ba người đó đeo một sợi dây chuyền bằng vàng nặng chừng hai cân trên cổ, vô cùng chói mắt. Sau khi mấy người này đi ngang qua bên cạnh Cường Tử, bởi vì lối đi tương đối nhỏ hẹp phải cọ quẹt vào cơ thể Cường Tử. Tên đeo dây chuyền vàng kia hừ một tiếng, nói nhỏ trong miệng dường như là không sạch sẽ.
Cường Tử lông mày nhíu lại, nhìn chăm chú bóng lưng mấy người kia.
Nếu như trong miệng người này không sạch sẽ, Cường Tử thật không ngại giúp y dọn vệ sinh khoang miệng sạch sẽ một chút. Người có tiền mà không biết thu lại vào bên trong như vậy, dáng vẻ giống như bọn Hồ Hán Tam, Hoàng Thế Nhân không để mắt tới người nhà quê.
Nhìn những người kia đi vào căn phòng mình vừa mới ở đó, Cường Tử bỗng nhiên máy động trong lòng, hắn không có đi ra ngoài, mà là tìm chỗ ngồi xuống trong hành lang. Chỗ này đối diện lối đi căn phòng riêng kia, có thể vừa vặn nhìn thấy căn phòng. Cường Tử mới ngồi xuống không được bao lâu, chỉ nghe thấy trong căn phòng truyền ra một tiếng rít gào!
- Mày con mẹ nó cái con điếm này còn muốn mở cửa làm ăn nữa hay không! Ông đây đặt phòng trước với chúng mày rồi, ai cho mày tùy tiện cho người vào. Có phải là ai cũng có thể ra vào nơi này hay không? Là thằng cháu nội đứa nào tới đây uống trà! Cút ra gọi quản lý của mày tới đây!
Nữ phục vụ ở lối vào, cũng chính là cô gái xinh đẹp bị Cường Tử nhìn phải đỏ mặt giọng điệu cầu xin truyền ra:
- Tiên sinh thành thật xin lỗi, vừa nãy có hai quý khách ngồi ở này chỉ một lát thôi. Tôi sẽ lập tức thu dọn sạch sẽ, ngài chờ một chút nhé?
- Con mẹ nó tao trả tiền cho mày để mày bảo tao chờ à! Cút ra gọi quản lý của mày tới!
Cường Tử híp mắt lại thành khe hẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Người quen biết hắn nhìn thấy bộ dạng này của hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng rời xa khỏi hắn, bởi vì biểu hiện lúc này của hắn là tức giận đến cực điểm.
- Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi ngay bây giờ sẽ thu dọn, cầu xin ngài tha thứ.
Nữ phục vụ giọng điệu ai oán cầu xin.
- Cút đi! Con mẹ nó, chúng tao đến uống trà ở chỗ này đã là nể mặt mày lắm rồi. Mày biết tao là ai không? Ở thành phố Trường Xuân này Đỗ Quang Minh tao nói một không ai dám nói hai! Mẹ nó, Thúy Trúc Hiên này của chúng mày có phải không muốn mở cửa nữa phải không! Tao mời Triệu bí thư đến uống trà chỗ này, đã là cho chúng mày mặt mũi lắm rồi, con mẹ nó, mày đây là muốn làm mất mặt tao đúng không!
- Tiểu Đỗ à, đừng tức giận quá như vậy, nếu như đã đến thì để cho cô ta thu dọn một chút, cũng không phải việc gì quá lớn lao.
Một giọng điệu đúng chất của kẻ làm quan vang lên, hẳn là tên Triệu bí thư gì đó đang nói chuyện.
- Triệu bí thư, như vậy sao được, ngài nể mặt tới đây là phúc khí của bọn chúng. Tôi còn nói cho bọn chúng biết là ngài muốn tới chỗ này uống trà, con mẹ nó xem lời của tôi là gió thoảng bên tai. Điều này không riêng gì không nể mặt mũi Đỗ Quang Minh tôi, cũng là không nể mặt ngài! Nếu như không giáo huấn bọn chúng thật tốt, thật đúng là không biết ở thành phố Trường Xuân này ai có thể đùa bỡn ai không thể đùa được!
- Cút! Cút đi gọi quản lý của chúng mày tới!
- Tiên sinh tôi cầu xin ngài, gọi quản lý tới công việc của tôi khó mà giữ lại được. Đây là sơ sót trong lúc làm việc của tôi, xin ngài chăm chước cho được không, cầu xin ngài.
- Đừng có làm bộ làm tịch với tao, mày sơ sót, mày thoải mái hay không thoải mái có liên quan tới việc đánh rắm của tao. Ông đây cũng không chơi mày! Tao để ý mày sướng hay không sướng làm gì! Mau mau tìm quản lý của chúng mày đến đây!
Con mắt Cường Tử híp lại thành một đường thẳng chỉ còn chừa lại một khe hở tí xiu, nụ cười trên khóe môi càng ngày càng lạnh.
Lúc này, quản lý Thúy Trúc Hiên nghe thấy tiếng ồn ào vội vàng chạy tới. Quản lý là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, rất xinh đẹp, bước nhanh như bưng nước sôi chạy về hướng phòng riêng, sắc mặt trắng bệch.
- Ui, đây không phải là Triệu bí thư sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây. Còn có Đỗ ca, Vương ca, Tôn ca, hôm nay đúng thật là may mắn, mấy vị khách quý các ngài cùng nhau đến chính là nể mặt Thúy Trúc Hiên tôi rồi.
Quản lý đó đứng ở cửa ra vào vừa cười vừa nói.
- Tôi nói này Phùng Tao Bao, cô còn nhận ra Đỗ Quang Minh tôi sao? Tôi xem ra Thúy Trúc Hiên này của cô có phải là không muốn mở cửa nữa rồi phải không!
- Đỗ ca xin anh bớt giận, sao lại như vậy được? Tôi đắc tội thế nào với ngài vậy?
Đỗ Quang Minh kia hùng hùng hổ hổ nói hết mọi việc ra một lượt, người quản lý bị y gọi là Phùng Tao Bao không ngừng nói được.
- Nạp Lan Duyệt! Cô bây giờ đi thay ngay quần áo rời đi! Trừ sạch tiền lương tháng này!
Phùng Tao Bao nghe Đỗ Quang Minh nói xong, quát lớn thẳng vào mặt cô phục vụ xinh đẹp tên gọi là Nạp Lan Duyệt.
- Thực xin lỗi quản lý, tôi không phải cố ý.
Nạp Lan Duyệt nói trong tiếng khóc nức nở.
- Thực xin lỗi? Thực xin lỗi dùng được cái rắm gì! Ông đây hôm nay coi như đã lịch sự với mày lắm rồi, nếu không phải Triệu bí thư ở đây, ông đây bây giờ sẽ đè mày ra gọi tiểu đệ tới thay phiên nhau hiếp mày!
- Này... Tiểu Đỗ, việc trái pháp luật này anh không thể làm a. Đứa nhỏ không hiểu chuyện, giáo huấn một chút coi như xong. Tôi thấy như vậy là được rồi.
- Có nghe thấy không! Còn chưa cút! Triệu bí thư đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân giống như mày, cút mau lên!
Đỗ Quang Minh quát lớn tiếng.
Phùng Tao Bao cười hì hì nói:
- Triệu bí thư, Đỗ ca các ngài bớt giận. Con nhỏ phóng đãng không hiểu trước sau này, đừng để cho cô ta ảnh hưởng tới tâm tình các ngài, hôm nay ngài cứ tùy ý gọi món, tôi mời khách!
- Phùng Tao Bao, cô mời khách sao? Cô xem thường Đỗ Quang Minh tôi phải không? Tôi mời Triệu bí thư uống trà cần đến cô mời khách sao? Cô có phải nói ông đây không có tiền phải không?
- Sao lại có thể như vậy chứ, xem ngài nói kìa, ai mà không biết ở thành phố Trường Xuân này Đỗ ca ngài là người giàu có phóng khoáng, giậm chân một cái nhân vật nhỏ bé như chúng tôi đây đều bị dọa chết khiếp. Ngài cũng đừng chấp nhặt tôi. Như vậy đi, hôm nay tôi đích thân xuống đây hầu hạ các ngài uống trà có được hay không?
- Quản lý, cho tôi thêm một cơ hội nữa đi, tôi không thể để mất công việc được. Tôi cầu xin cô.
Thanh âm Nạp Lan Duyệt truyền ra ngoài, nghe giọng dường như đã khóc nức lên rồi.
- Cút! Cút! Cút! Mẹ cô có chết tôi cũng chẳng để ý làm gì! Đi! Mau mau đi thay đổi quần áo cút nhanh, trừ cô một tháng tiền lương coi như nhẹ lắm rồi.
Phùng Tao Bao lạnh lùng nói.
Nạp Lan Duyệt chạy từ trong phòng ra, che miệng đè nén không có khóc lớn lên. Sắc mặt của nàng hết sức khó coi, thân thể không ngừng run lên bần bật.
Vừa chạy đến trước lối đi, phía trước tối sầm, Nạp Lan Duyệt bị người ta ngăn lại ngẩng đầu nhìn. Cô thấy chàng trai trẻ tuổi mình dẫn vào căn phòng riêng kia trước đó, cười với nàng thật là ấm áp.
- Đừng khóc, tôi giúp cô.
Giọng nói này rất ấm áp, mang theo chút khàn khàn, nhưng lại ấm áp lòng người.
Nạp Lan Duyệt không biết làm sao, nhìn thấy chàng trai này bỗng nhiên muốn nhào vào lồng ngực của hắn khóc lớn. Việc đè nén từ rất lâu trong nội tâm cô vốn đã chịu hết nổi, giờ đây bị người ta khinh nhờn càng tủi nhục khó thể nào khống chế được. Cô cứ như thế ngẩng đầu nhìn Cường Tử, một câu cũng nói không ra khỏi miệng.
Cường Tử nhẹ nhàng nắm tay Nạp Lan Duyệt, ghé sát nói bên tai cô:
- Đừng khóc, nghe lời.
- Chuyện ngày hôm nay nguyên nhân xuất phát từ tôi, vừa nãy nếu như tôi đi khỏi không nhìn thấy thì thôi cũng bỏ qua, nếu như tôi đã nhìn thấy rồi, sẽ không để cho cô chịu tủi nhục. Vừa nãy bọn họ đối với cô như thế nào, tôi mang trả lại cho họ như thế!
Cường Tử từng chữ từng câu nói ra.
Nạp Lan Duyệt cũng không biết làm sao, dựa vào cánh tay Cường Tử đang nắm lấy cô đi về hướng căn phòng kia. Trong lòng nàng tủi nhục, người mẹ trong nhà bệnh nặng, một người mẹ sau khi ly dị nuôi cô lớn không dễ dàng, bây giờ ngã bệnh rồi, nhưng phận làm con gái gom góp tiền khám bệnh không đủ, cô đau khổ, cho nên cô không thể mất đi công việc. Trên thực tế để cho mẹ của cô có tiền khám bệnh, sau khi hết giờ làm cô còn phải làm thêm rất nhiều công việc khác, một trong số đó là ca hát ở Linh Điểm Nhất Khắc.
Thời khắc mà Cường Tử ở Linh Điểm Nhất Khắc, cô còn chưa có đến chỗ làm, cho nên cũng không nhận ra Cường Tử.
Tủi nhục chất chứa trong lòng đã lâu như vậy khiến cho cô chịu đựng không nổi, cắn răng cố gắng không khóc, nhưng hôm nay, cô thật sự nhìn không được nữa.
Mà đúng lúc này, Cường Tử nắm tay cô, làm cho cô có một loại cảm giác ấm áp khó có thể diễn tả bằng lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.