Ác Bá

Chương 223: Bỏ đi




Rất nhiều người luôn trong lúc lơ đãng có được hoặc là mất đi gì đó, đôi khi đến tận cuối cuộc đời cũng sẽ không nhớ đến mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi nào đã từng có được món đồ đó. Có không khi tóc đã bạc trắng mới có thể bỗng nhiên nhớ lại một đoạn chuyện cũ từng khiến cho mình nhiệt huyết sôi trào. Chỉ là trí nhớ lúc ấy đã mơ hồ, máu kia cũng theo đó lạnh lẽo.
Người đứng đầu một quốc gia quỳ gối trong điện đường Tịnh Quốc Thần Xã, nhìn tên người xa lạ khắc trên nửa cây cột dập đầu, có lẽ đến chết cũng không biết người này là ai. Ông Ta bây giờ dù ra vẻ nghe lời, quỳ xuống dập đầu, trong lòng lo lắng là con đường sự nghiệp sau này của mình bởi vì sự kiện gây nên sóng gió này mà mất sạch hay không. Ông ta là một người cơ hội biết rõ cách sáng tạo và lợi dụng cơ hội đó như thế nào. Loại người này có thể ở trong hoàn cảnh thuận lợi bay thẳng lên trời, cũng có thể trong hoàn cảnh không thuận lợi an ổn ngủ yên. Tuy nhiên ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế cho dù là trí tuệ kinh khủng hơn cả trời, cũng đều không còn sức chống đối.
Điều lo lắng trong lòng ông ta bây giờ rõ ràng không phải sinh tử của mình lúc này, mà là bản thân còn có thể ngồi yên ổn trên vị trí này hay không. Con người quả thật thảm thương như thế đấy, đôi khi xem dục vọng lớn hơn của tính mạng, không có việc gì làm không được,
Chính vì như vậy mới có cả người đặt ra cái giá cho tình yêu.
Có một câu chuyện xưa thế này, hoặc có thể nói là chuyện tiếu lâm. Một phú ông hỏi một cặp nam nữ đang yêu nhau, ông ta nói tôi cho cô năm nghìn đồng, cô đi theo tôi đi, không cần phải đi theo gã đàn ông không có tiền đồ này. Cô gái xì mũi coi thường, cô ta nói cho dù gã đàn ông của mình nghèo đến trọn đời cũng sẽ không đi theo gã toàn thân mùi tiền này!
Phú ông cười nói năm vạn, cô gái một mực từ chối, hơn nữa mắng ông ta ngu ngốc, biến thái.
Phú ông nói năm mươi vạn, cô gái ngây ra một lúc cười nhạt ngươi thấy tiền là vạn năng phải không? Tình yêu của tôi vô cùng thuần khiết!
Phú ông nói năm trăm vạn thì sao, cô gái do dự, cô ta lựa chọn im lặng.
Phú ông nói năm ngàn vạn, cô gái cắn răng nói với người yêu của mình: Thật xin lỗi.
Thật xin lỗi?
Mà bây giờ trong lòng thủ tướng Nhật Bản, so sánh giữa tánh mạng và địa vị của mình, thật không biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Ông ta có thể không có phụ nữ, nhưng không thể không có quyền thế. Ông ta yêu mến loại cảm giác khoái cảm vung tay vẽ trời vạch đất kia còn làm cho ông ta si mê hơn so với cảm giác cao trào được một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp thổi kèn cả đời.
Ông ta bây giờ không muốn chết, lại không phải bởi vì muốn sống tốt, mà là muốn con đường sự nghiệp sau này của mình tiếp tục đi tiếp. Ông ta thậm chí trong lòng không có một chút suy nghĩ gì khác. Phụ nữ cũng được, bạn bè cũng được, giờ khắc này hết thảy đều bị ông ta vứt hết ra khỏi đầu.
Cũng không biết dập đầu được bao nhiêu cái, cái trán thủ tướng đã sưng vù, rách cả da, máu chảy lai láng. Một vệt máu từ trán của ông ta chảy qua khuôn mặt, khoé miệng. Ông ta trộm liếm một chút, hoá ra máu của mình cũng rất tanh.
- Đủ rồi!
Một âm thanh bình thản vang lên, giọng điệu hết sức khàn khàn nhưng bình tĩnh.
Cường Tử chậm chạp quay đầu nhìn về phía bên ngoài điện đường, không biết từ khi nào có một người mặc một bộ quần áo màu trắng đứng ở trước cửa. Gã đứng ở nơi đó, khoảng cách giữa hai người không xa quá hai mươi mét, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn rõ bề ngoài thế nào cả, xung quanh người này thật giống như khoác trên mình một tầng sương mù nhàn nhạt.
- Dù làm gì cũng nên để lại ba phần đường sống, không cần phải đưa người khác đến con đường chết. Phàm việc gì cũng có nhân quả, thời khắc này anh đang kết quả, nhưng cũng là đang kết nhân, hôm nay anh thắng, ngày sau có lẽ sẽ thất bại thảm hại.
Thanh âm người áo trắng tuy rằng khàn khàn nhưng câu nói rõ ràng, không vội không chậm, trong lòng không có tia sát ý nào ngược lại mang theo mấy phần uy thế ép người.
Cường Tử xoay người lại nhìn gã, lạnh lùng hỏi một câu:
- Có phải là Chấp Pháp Đông Doanh đó chăng?
Người áo trắng gật đầu nói:
- Anh biết rất nhiều, có thể đoán được thân phận của tôi, nói rõ thứ anh tiếp xúc được đã đạt tới tầm cỡ rất cao.
Cường Tử nhìn thoáng qua thủ tướng Nhật Bản đỉnh đầu đã tuôn ra máu, bình thản nói:
- Ông đi đi.
Thủ tướng Nhật Bản ngây ra một thoáng, ngồi thẳng lên nhìn Cường Tử, trong một lúc không rõ ý tứ của Cường Tử. Ông ta tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng đã cảm giác được hôm nay ông ta phải chết không còn chút hy vọng nào nữa.
- Anh nói để cho tôi đi phải không?
Thủ tướng nghi hoặc hỏi một câu.
Cường Tử khẽ gật đầu nói:
- Ông đi đi, ban đầu muốn giết ông. Tuy nhiên sau khi giết ông, người tiếp theo ngồi trên vị trí của ông có thể sẽ yếu cũng có thể sẽ mạnh hơn nhiều so với ông. Cho nên tôi muốn nói cho ông biết, từ nay về sau làm việc nên suy đi nghĩ lại ba lượt mới làm. Đừng làm việc gì có lỗi với hai chữ lương tâm, mặc dù tôi không đến để giết ông, cũng sẽ có người khác tới giết ông. Tự mình suy nghĩ đi.
Thủ tướng ra sức gật đầu nói:
- Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Sau này tôi sẽ chú ý, xin ngài yên tâm.
Ông ta đứng lên, đầu gối tên rần thân thể không trụ lại được lảo đảo suýt chút nữa ngã quỵ. Máu trên trán đã chảy đầy mặt, trông có vẻ vô cùng dữ tợn.
Cường Tử không phải đang nhìn ông ta, mà là nhìn chăm chú người mặc áo trắng nói:
- Tại chỗ này động thủ ông không sợ huỷ mất chỗ này hay sao?
Người mặc áo trắng lắc đầu nói:
- Tôi vốn không muốn động thủ, tu Phật ngộ đạo mười năm, đã không thích hợp với việc đánh đánh giết giết nữa rồi. Nếu như có thể tìm chọn được người thích hợp, vị trí này tôi sớm đã nhường lại rồi, tìm một chỗ yên tĩnh tu thân dưỡng tính. Tốt nhất có thể luyện hoá sát khí bao phủ quanh mình, làm một người bình thường đến khi chết.
Gã nhìn Cường Tử nói:
- Người trẻ tuổi, khuyên anh một câu. Nói ra hẳn rất không văn vẻ gì, chính là oan oan tương báo đến khi nào. Rất nhiều cừu hận không cần phải kéo dài mấy chục năm thậm chí mấy trăm năm vẫn không thể tiêu tan. Một số việc xảy ra rồi thấy bỏ được thì nên bỏ đi, tâm tính bình thản trở lại, đối với tu vì của anh cũng có chỗ tốt rất lớn.
Người mặc áo trắng phất tay ra hiệu cho thủ tướng Nhật Bản rời đi, gã cất bước đến bên cửa ra vào của điện đường nói:
- Nhưng, nếu như tôi vẫn còn ở trên vị trí này, thì phải làm tròn trách nhiệm của mình.
Gã giơ tay trái của mình lên nhìn, sau đó trở tay chuyển hướng thoáng chốc nói:
- Hơn nữa, động thủ trong này cũng không được cái gì. Tôi tin chắc rằng anh không có cơ hội phá hư cái gì, một cọng cây ngọn cỏ cũng không có cơ hội.
Cường Tử cười, vẻ mặt kiêu ngạo.
- Ông nói lời đến chó cũng kêu hôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.