Ác Bá

Chương 215: Ngô tôn




Phía sau lưng Cường Tử đột nhiên vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lùng, chuyện xảy ra quá đột ngột.
- Ngươi thực sự coi những người ở đây là đồ trang trí hay sao?
Âm thanh này vang lên cách Cường Tử không xa lắm, nhưng Cường Tử rõ ràng là không hề cảm nhận được, chỉ dựa vào điểm này Cường Tử có thể biết được thực lực người đứng sau lưng hắn không phải là dạng vừa đâu.
Nhưng hắn không lập tức quay đầu lại, cả cơ thể kéo căng ra hết mức, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đấu kịch liệt, chỉ cần người đứng đằng sau lưng hắn có một chút động tĩnh thì trong khoảng thời gian ngắn nhất hắn có thể đưa ra phản ứng. Sở sĩ hắn không lập tức quay lưng lại là vì hắn biết đối mặt với một cao thủ có đẳng cấp cao như vậy, vội vàng quay lưng lại đối diện trực diện với kẻ địch, ngược lại sẽ dễ dàng lộ ra nhiều sơ hở và điểm yếu hơn.
Hắn đứng quay lưng lại với kẻ địch như vậy nhưng tòan cơ thể đều đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu dù trong bất cứ hoàn cảnh nào.
- Rất tốt, phản ứng của ngươi khiến cho ta rất hài lòng. Nếu như ngươi vội vàng quay đầu lại, nói không chừng bây giờ ngươi đã trở thành một người chết rồi.
Giọng nói đó lại vang lên một lần nữa, nhưng chỉ là từ ngữ điệu của người này, Cường Tử lại không cảm nhận được bất cứ sát ý nào của y, cũng không biết được rằng trong một căn phòng dưới đất như thế này hắn sẽ gặp phải một tên quái nhân như thế này. Phát hiện bản thân hắn đột nhập vào mà không hề lập tức ra tay ngược lại người này lại còn đứng ở đó bình tĩnh nói chuyện cùng với hắn, điều này khiến cho Cường Tử phải tăng thêm vài phần cảnh giác đề phòng ở trong lòng.
- Ngươi là ai? Chàng thanh niên.
Người ở phía sau lưng hắn lên tiếng hỏi.
Cường Tử đáp lại:
- Hỏi ta là ai quan trọng đến như vậy sao?
Người đứng đằng sau cười cười đáp lại:
- Đương nhiên là có rồi, nếu như ngươi là võ giả Đông Doanh thì ta lập tức sẽ giết chết ngươi, còn nếu như ngươi là võ giả từ bên ngoài vào, nói không chừng ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống sót.
Cường Tử hừ một tiếng rồi nói:
- Giả thần giả quỷ!
Hắn điểm dưới chân một cái, không lùi mà tiến, xông thẳng về bên trong tầng hầm. Người phía sau rõ ràng là có chút bất ngờ, thầm than một câu rồi thi triển thân pháp đuổi theo hắn. Cường Tử gia tăng tốc độ, nhưng không ngờ được rằng người sau lưng hắn lại có khinh công lại giỏi đến vậy, tả xung hữu đột cũng không thể nào cắt đuôi được.
Nơi đây chính là cơ mật của Đông Doanh, Cường Tử không dám xâm nhập vào quá sâu, chỉ là tầng này quá kiên cố và chu toàn. Người ở đằng sau không biết là có ác ý gì, y còn cố ý nhìn hắn và cười, nhưng y cũng chỉ là đuổi theo chứ không hề có ý định ra tay. Cường Tử xoay chuyển được khoảng năm sáu phút, mấy người mặc áo trắng ở tầng này vẫn không hề có một người nào đi ra. Điều này khiến cho Cường Tử vô cùng kinh ngạc. Rõ ràng là tầng một và tầng hai đều có bảo vệ bí mật, canh phòng hết sức nghiêm ngặt nhưng không hiểu sao ở đây không có một ai.
- Không cần chạy nữa, ta đây cũng không có ác ý!
Người phía sau đột nhiên lên tiếng.
Cường Tử dừng chân đứng vững, hắn quay người lại nhìn về phía sau. Sau lưng hắn là một người đàn ông trung niên, dáng người cao gầy đang đứng cách hắn không xa lắm. Sắc mặt của người này trắng bệch, như không có một giọt máu nào, giống như kiểu đã sống nhiều năm ở dưới lòng đất, người gầy đến mức khiến cho người khác phải lo lắng, còn bộ quần áo mặc trên người thì lại bồng bềnh đung đưa giống như đang được treo rên một cái giá vậy.
Người này cao khoảng một thước bảy lăm nhưng cân nặng thì nhất định là không quá ba lăm cân. Có lẽ vì cơ thể quá gầy mà mặt y cũng thon gọn quá mức, xương gò má nhô cao, hai má thì hóp lại khiến cho đôi mắt của y lồi lên trông thấy.
- Ngươi là ai?
Cường Tử khẽ lên tiếng hỏi.
Người nọ mỉm cười nhưng trông điệu bộ của y thì đến là mệt nhọc. Y tìm chỗ rồi ngồi xuống, nhìn Cường Tử và nói:
- Bảo ngươi đừng có chạy thì ngươi lại khăng khăng không nghe, nếu như mà ta muốn ra tay với ngươi thì còn phải đợi đến bây giờ hay sao?
Cường Tử nhìn y, có cảm giác như con người này không bình thường.
- Trước kia Yêu Ma đã từng liên lạc với ta. Sau khi Yêu Ma bị bại lộ, ta vẫn luôn ở lại nơi đây. Tầng một và tầng hai là do nhẫn giả canh gác, tầng ba này chính là địa bàn của ta, chỉ có một mình ta quản lý.
Y vừa dứt lời thì Cường Tử liền bị kích động.
- Ngươi nói ngươi là bạn của yêu Ma năm đó?
- Chính là ta, từ khi ngươi vừa lẻn vào nơi đây thì ta đã nhận ra ngươi rồi. Thực sự là ngươi rất giống với Yêu Ma, ở một nơi như thế này nếu như không cẩn thận quan sát thì rất khó phân biệt được hai người.
Người kia đáp lại.
Cường Tử nói:
- Tại sao anh lại ở đây?
Người kia đáp lại:
- Mặc dù ta không nghị lực được như Yêu Ma nhưng dựa vào nỗ lực trong gần mười năm của ta thì cũng có thể coi là đã tiếp cận được khu vực trung tâm của bọn chúng. Khoảng cách giữa tầng ba và tầng bốn rất xa, nhưng chỗ này chính là tầng chắn cuối cùng rồi, cho nên ta mới có thể đàng hoàng ra đây nói chuyện với ngươi, nhưng bước tiếp xuống tầng sau thì toàn bộ là cao thủ tuyệt đỉnh của Đông Doanh. Nếu như mà ta không ngăn cản ngươi thì e rằng chỉ một chút nữa thôi ngươi sẽ bị chúng đánh cho vạn kiếp bất phục.
- Ta tên là Ngô Tôn.
Y nói thêm.
- Ngô Tôn?
Cái tên này khiến cho Cường Tử bị chấn động.
- Ngươi biết ta?
Ngô Tôn nhìn thấy sắc mặt của Cường Tử có chút khác thường liền khẽ hỏi.
- Trước kia ta đã từng được một ông lão nhắc đến cái tên này. Người này có quan hệ rất thân thiết với ta, không biết anh có phải là người mà ông lão đó nhắc đến. Nếu như anh đúng là người đó, nếu như tôi có thể đưa anh quay trở về thì cũng có thể coi là tôi đã giúp người hoàn thành một tâm nguyện.
Ngô Tôn đứng phắt dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt của Cường Tử và hỏi:
- Người mà ngươi vừa mới nhắc đến có phải là một vị tiền bối của Đông Đỉnh?
Cường Tử khẽ gật đầu đáp lại:
- Xem ra anh đúng là người đó rồi, Ngô lão gia tử vẫn luôn mong đợi anh trở về.
Thần sắc của Ngô Tôn liền biến sắc, sắc mặt vốn dĩ đã trắng bệch của y vì bị kích động mà nổi lên những đốm đỏ. Y đứng ở chỗ đó, bước về phía trước hai bước, dường như y muốn bắt lấy bả vai của Cường Tử, nhưng sau khi bước được hai bước, y lại gồng mình lên khống chế sự kích động của bản thân. Y dừng bước chân lại nhìn Cường Tử và cười cười với vẻ đầy áy náy.
- Nhất thời kích động, suýt chút nữa đã làm hại đến chú.
Y tự cười chết giễu bản thân, chỉ vào lồng ngực của bản thân và nói:
- Hôm nay, ta đã thành ra như thế này rồi, người không ra người quỷ không ra quỷ, còn mặt mũ nào mà quay về gặp ông nữa. Với bộ dạng lúc này của ta, e rằng ông vừa nhìn thấy thì đã xuất một chiêu giết chết ta luôn.
Cường Tử nghi ngờ hỏi:
- Anh … sao vậy?
Ngô Tôn cười khổ:
- Bây giờ độc tố đã ngấm sâu vào xương, ta không sống được vài năm nữa đâu.
Nghe xong mà Cường Tử cười khổ ở trong lòng, hắn lẩm bẩm:
- Mấy năm nay, đã vất vả cho anh rồi.
Ngô Tôn lại hỏi:
- Ông nội của ta có khỏe không?
Cường Tử khẽ gật đầu đáp lại:
- Anh yên tâm tư, sức khỏe của ông vẫn rất tốt, cuộc sống khá an nhàn nhưng lòng thương nhớ mà ông dành cho anh vẫn không bao giờ hết, ngược lại càng ngày càng sâu đậm. Đến tận bây giờ, ông vẫn tin rằng anh chưa chết và cũng đang sống cô đơn một mình như ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.