Ác Bá

Chương 17: Chết không nhắm mắt




Động tác của Chu Bách Tước có thể sử dụng hai chữ để hình dung, một chính là nhanh, nhanh đến cực hạn. Còn có một chữ chính là lực! Sức bùng phát ra tới đỉnh… tới đỉnh núi! Tục ngữ nói võ công trên giường chỉ nhanh không gì phá nổi... Ặc, võ công thiên hạ chỉ nhanh không gì phá nổi, không gì có thể cản được! Bát Cực Quyền của Chu Bách Tước đều chiếm cả hai, há có thể khinh thường?
Lúc Cường Tử thành công đánh ngã một nhẫn giả, năm người vây quanh Chu Bách Tước còn lại ba người, nói cách khác, trong thời gian Cường Tử xử lý một tên, anh ta xử lý hai tên. Đây cũng không có liên quan trực tiếp gì, thật ra bọn nhẫn giả này thực lực cũng không quá mạnh, Cường Tử học hơn một tháng võ công mèo quào cũng có thể hạ một tên, huống chi Chu Bách Tước?
Nếu như không có điều bất ngờ, thời gian Cường Tử đánh hạ một, Chu Bách Tước ít nhất đánh hạ ba, thậm chí còn nhiều hơn!Tuy nhiên làm sao có thể không có điều bất ngờ đây? Người ta từ xa mệt mỏi vượt biển tới giết ngươi, tùy tùy tiện tiện như vậy bị đánh trở về chẳng phải là rất mất mặt sao?
Chu Bách Tước vừa ứng phó mấy tên nhẫn giả, còn phải thỉnh thoảng chú ý Tỉnh Thượng Chi Trụ đánh lén!
Tỉnh Thượng Chi Trụ đứng ở bên ngoài vòng, thỉnh thoảng lựa đúng cơ hội dùng ám khí đánh lén Chu Bách Tước. Hắn dùng ám khí cũng không phải là loại mà Cường Tử sử dụng làm vật thay thế tạm thời, loại di động Nokia cục gạch. Có điều ám khí kia rất đắt, là N91... Ám khí của Tỉnh Thượng Chi Trụ là loại phi tiêu tứ giác, chính giữa có một lỗ, lúc ra tay có thể phóng ám khí xoay tròn. Đúng là vật cần thiết khi giết người cướp của.
Không thể không nói nhẫn giả lưu phái Y Hạ bỉ ổi, chính xác là quá bỉ ổi, không biết xấu hổ, quả thực còn bỉ ổi hơn Cường Tử.
Nếu không phải là quyền pháp của Chu Bách Tước cứng rắn bá đạo, từ đầu đến cuối ép mấy tên nhẫn giả lui ra xa. Ám khí của Tỉnh Thượng Chi Trụ vẫn thật sự không nhắm chuẩn được như ý. Có điều mắt thấy thủ hạ của mình đã bị giết chết mấy tên, vẻ mặt Tỉnh Thượng Chi Trụ càng ngày càng lo lắng. Nhiệm vụ lần này nếu thất bại, môn quy của lưu phái Y Hạ vẫn rất nghiêm khắc.
Sắc mặt của Tỉnh Thượng Chi Trụ càng ngày càng hung ác, hắn lấy từ trong ngực ra ( lại mò từ trong lòng ngực), một chồng ám khí, tay vung lên liền phóng về phía Chu Bách Tước. Ra tay lần này cực kỳ nham hiểm, thậm chí ngay cả thủ hạ của mình thủ hạ của mình gã cũng không lo lắng, chỉ muốn giải quyết xong Chu Bách Tước.
Một tầng ám khí lớn kia xinh đẹp giống như bươm bướm bay lượn, nhưng tuyệt đối nguy hiểm hơn so so với bươm bướm! Ám khí Xoay tròn gào thét cuốn về hướng Chu Bách Tước cùng ba tên nhẫn giả. Lúc này có một tên nhẫn giả đưa lưng về phía Tỉnh Thượng Chi Trụ, hắn trở thành vật hi sinh đầu tiên. Phốc phốc vài tiếng, chí ít có năm cây ám khí cắm lên người hắn.
Chu Bách Tước nhướn mày, sắc mặt không khỏi khó nhìn. Đối với nhẫn giả của lưu phái Y Hạ hắn có hiểu biết nhất định, nhưng loại người hèn hạ, vô sỉ như Tỉnh Thượng Chi Trụ kia vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Tùng Dã Chính Phu hiện là môn chủ của lưu phái Y Hạ, mặc dù không thể coi là người tốt lành gì, nhưng cũng không như bọn trộm cắp này. Bởi vậy đủ thấy lưu phái Y Hạ này quả là đời này không bằng đời trước.
Anh ta một quyền đẩy lui một tên nhẫn giả, kéo tên nhẫn giả đưa lưng về phía Tỉnh Thượng Chi Trụ tới trước người. Thanh âm phốc phốc phốc không ngừng, nhẫn giả này đúng là xui xẻo. Chu Bách Tước cũng không thành thật, đúng vậy.
Tỉnh Thượng Chi Trụ thấy như vậy cũng không làm tổn thương được Chu Bách Tước, rút ra trường đao từ trên lưng, xoay người gia nhập trận đánh. Đao pháp của hắn hiển nhiên không phải là bọn nhẫn giả trước đó có thể so sánh được, mỗi đao đều tàn nhẫn, chết người. Đao pháp của hắn cũng không phải là loại chiêu số chính trực, mà là cực kỳ âm nhu, chiêu chiêu hướng về nhược điểm của Chu Bách Tước mà ra tay.
Ví dụ như con mắt, đũng quần. (đũng quần lại thấy đũng quần!)
Tỉnh Thượng Chi Trụ thật giống như kẻ đánh lén trời sinh, hắn cũng không đối đầu thẳng mặt với Chu Bách Tước. Mà là ẩn sau lưng hai gã nhẫn giả, lựa thời cơ mà đánh. Thật giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm con mồi, lựa thời cơ chuẩn bị phát ra một kích đoạt mạng
Chu Bách Tước mặc dù đã đánh ngã ba nhẫn giả, nhưng bây giờ áp lực trước mặt lại càng lớn hơn. Một Tỉnh Thượng Chi Trụ, quả thật khó đối phó hơn so với ba nhẫn giả bình thường.
Hai nhẫn giả giống như bị Tỉnh Thượng Chi Trụ làm vật hi sinh lên trước, nhưng lại không thể không liều mạng càng thêm sắc bén hơn. Chu Bách Tước cùng ba người dần dần ghép lại thành thế giằng co, hai bên ai cũng không bắt được ai. Nhưng trong lòng Chu Bách Tước so với Tỉnh Thượng Chi Trụ phải sốt ruột hơn một chút, bởi vì Cường Tử dẫn hai gã nhẫn giả tới sau hòn giả sơn, bây giờ hắn còn không biết Cường Tử thế nào. Tỉnh Thượng Chi Trụ cũng không vội, chỉ cần ngăn chặn Chu Bách Tước, mạng của Lâm Cường coi như là giải quyết xong.
Lúc này, Cường Tử dựa ở trên hòn giả sơn, nhìn Chu Bách Tước lấy một địch ba không rơi xuống thế yếu chút nào. Không khỏi chép miệng tán thưởng nói:
- Quả nhiên có một bộ Bát Cực Quyền này quả thật rất mạnh a."
Dưới chân của hắn giẫm lên hai nhẫn giả, thật giống như năm đó hắn nhìn lén ả mập tắm. Hai tên nhẫn giả cũng không có chết, mà là ngất đi, kỳ quái chính là tư thế của hai nhẫn giả này giống nhau, tay che ở hạ bộ.
Mặc dù võ công Chu Bách Tước đáng coi là giỏi, những nhẫn giả này tạm thời vẫn không thể tạo thành sự uy hiếp thật sự đối với anh ta, nhưng tục ngữ nói đêm dài lắm mộng, ai biết thời gian dài có thể xuất hiện điều bất trắc hay không.
Cường Tử nghĩ thầm phải giúp đỡ Chu Bách Tước mới được, đôi mắt hắn liếc nhìn xung quanh, mắt vừa quét một cái đã thấy súng lục Chu Bách Tước để ở bên cạnh ô tô, hắn cười khúc khích, chính là nó!
Nói Cường Tử đối với súng ống mặc dù không biết gì, nhưng nguyên lý súng so với món đồ chơi này nọ cũng gần như nhau, giống như ná thun.
Cường Tử gần như là bò đến bên cạnh ô tô, vụng trộm nhặt khẩu súng lên, mượn ô tô che giấu thân thể, cầm súng chĩa về hướng đám người đang đánh nhau.
Có lẽ Cường Tử đối với định nghĩa về súng cũng không phải là quá rõ ràng, súng là hung khí. Lần đầu tiên hắn sờ tới súng, liền nghĩ tiêu diệt kẻ địch ở trong trận chiến hỗn loạn, điều này là rất nguy hiểm, nhất là đối với Chu Bách Tước mà nói.
Lúc này một nhẫn giả giơ đao chém xuống, Chu Bách Tước lách mình né tránh đồng thời một quyền đánh ngã nhẫn giả này. Tỉnh Thượng Chi Trụ núp ở phía sau lập tức đánh tới giống như rắn hổ mang. Chu Bách Tước thi triển Bạch câu quá khích, thân thể vừa xoay né tránh Tỉnh Thượng Chi Trụ. nhẫn giả ở phía trước như hình với bóng chém một đao xuống. Cường Tử vừa thấy tình thế khẩn cấp, nhắm vào tên nhẫn giả tên kia bắn ra một phát súng.
Đoàng một tiếng, chỉ thấy. . . . . . Chỉ thấy trên đùi Tỉnh Thượng Chi Trụ phun ra một dòng máu. Thân hình hắn lảo đảo một cái lắc lư lui lại.
Chu Bách Tước một chiêu thuận lợi xử lý tên nhẫn giả kia, vặn người muốn kết liễu Tỉnh Thượng Chi Trụ, một tên nhẫn giả khác ở bên cạnh đánh tới. Cường Tử đang chán nản phát súng thứ nhất bắn lệch, mắt thấy cơ hội lại tới, không đợi ai nhắc nhở bắn một phát súng về phía tên nhẫn giả kia.
Đoàng một tiếng.
Chỉ thấy... Chỉ thấy một chân khác của Tỉnh Thượng Chi Trụ vừa mới đứng lên cũng trúng một phát súng. Hắn bi phẫn hét một tiếng:
- Thằng ngu nào!
Cường Tử lau mồ hôi một cái, trong lòng tự nhủ súng này sử dụng thật không dễ.
Chu Bách Tước bức lui nhẫn giả cuối cùng, muốn kết liễu trước Tỉnh Thượng Chi Trụ. Dù sao Tỉnh Thượng Chi Trụ mới là tai hoạ ngầm lớn nhất, nhưng mà tên nhẫn giả kia cực kỳ chuyên nghiệp, không ngờ lại đánh tới, Chu Bách Tước hét lớn một tiếng, vừa muốn xuất ra tuyệt chiêu đánh bại đối phương. Một tiếng súng vang lên, nhẫn giả này hét lên rồi ngã gục.
Chu Bách Tước biết là có người đang âm thầm trợ giúp mình, không nhịn được hô to một tiếng:
- Bắn hay lắm! Kính xin bằng hữu xuất hiện để được gặp mặt!
Cường Tử từ đằng sau xe Audi lén lén lút lút xuất hiện, cười hì hì nói:
- Chu thúc, là con.
Chu Bách Tước sửng sốt. Vẫn phải không nhịn được khen ngợi:
- Cường Tử, kỹ thuật bắn súng của con luyện lúc nào, chuẩn như vậy!
Cường Tử vuốt tóc, chỉ vào Tỉnh Thượng Chi Trụ nói:
- Vừa rồi con nhắm bắn chính là hắn.
Tỉnh Thượng Chi Trụ ngồi dưới đất nước mắt chảy ra không ngừng:
- Cám ơn, cám ơn, rất cám ơn ngài nhắm bắn vào tôi.
Cường Tử mặt không đỏ tim không nhảy nói:
- Chu thúc, nếu không con nhắm vào chú thử xem a, nói không chừng một phát liền có thể xử lý cái con nhện kia.
Chu Bách Tước hừ hừ một tiếng cười lạnh, Bách biến thần hành bỗng nhiên vận khởi, chỉ là một cái lắc mình liền biến mất ở phía sau hòn giả sơn. Lúc này hnẫn giả bị Cường Tử dùng làm gạch lót chân tỉnh táo lại đôi chút, ngồi thẳng người, vừa mở mắt đã nhìn thấy một cái bóng đen đến gần mình.
Phích sơn kháo!
Cường Tử ghìm súng choáng váng, tự nhủ Bách biến thần quyền của Chu Bách Tước này quả thật thuộc loại trâu bò hơn so với mình, thực con mẹ nó nhanh a
Tỉnh Thượng Chi Trụ sắc mặt tái nhợt, hắn mò tìm đao sang nói với Cường Tử:
- Anh nếu còn dám nổ súng, tôi liền tự sát!
Cường Tử vẻ mặt thống khổ, đây thật đúng là làm khó hắn mà. Tâm địa hắn thiện lương như vậy, thuần hậu như vậy, đứa trẻ tốt đẹp chất phác như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn Tỉnh Thượng Chi Trụ tự sát chứ? Đó là chuyện rất tàn nhẫn, là chuyện rất không có tình người. Cường Tử sẽ không trơ mắt nhìn, hắn... sẽ thúc dục thúc dục Tỉnh Thượng.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng
Về sau, lúc bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi rất kinh ngạc, ông ta nói:
- Trên thân người Nhật Bản này có hai nơi bị thương do súng bắn, nhưng cũng không chết người. Chết người chính là một đao trên cổ họng, xem trên vết thương, hiển nhiên hắn là tự sát. Tôi nghĩ cũng không hiểu nổi, đã nhiều năm trôi qua như vậy, phong cách chủ nghĩa phát-xít này của Nhật Bản sao vẫn còn nghiêm trọng như vậy. Nhiệm vụ thất bại liền tự sát, chẳng lẽ tiếp tục sống không tốt hơn sao?
Nếu Tỉnh Thượng Chi Trụ dưới đất có biết câu nói này, vậy gã chết cũng không nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.