Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Dư Lệ thực sự u mê.
Hai lần xuyên không vừa rồi khiến thân thể anh hơi không thoải mái.
“Hệ thống, lần này không sai chứ?” Mặt Dư Lệ tái nhợt, tay liên tục day huyệt Thái Dương, anh thầm hỏi trong đầu.
“Xin lỗi kí chủ, do một nguyên nhân chưa xác định nên lần đầu dịch chuyển đã khiến ngài rơi vào dòng thời gian khác. Virus đã được quét sạch rồi, hiện giờ ngài đã ở khoảng không – thời gian chính xác.” Giọng nói khô khan máy móc nhưng hết sức rõ ràng vang lên trong đầu Dư Lệ.
“Đúng là tốt rồi.” Anh thở ra một hơi dài rồi mới bắt đầu quan sát cảnh tượng xung quanh.
Lúc này, Dư Lệ đang ở trong một căn phòng không rộng lắm, bên trong còn kê bàn học, tủ quần áo và giường ngủ, điều đó khiến cho không gian vốn đã nhỏ hẹp lại càng có vẻ chật chội hơn. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh liền nhận ra nơi mình đang ở vô cùng sạch sẽ. Vì thế, anh không vội quan sát tỉ mỉ thêm mà tập trung tinh thần, nhớ lại nội dung sơ bộ của câu chuyện.
Thân phận của Dư Lệ sau khi xuyên tới là trúc mã của nam phụ, một Omega yểu mệnh vốn đã mất mạng từ lâu. Trong nguyên tác, nhân vật này chỉ được nhắc đến qua vài lời giới thiệu, nên anh cũng không lo có người phát hiện ra yếu tố khác thường.
Cân nhắc chốc lát, Dư Lệ quyết định nằm xuống giường. Hai lần xuyên không khiến anh cực kỳ mỏi mệt. Cơn buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt của Dư Lệ nặng dần, rất nhanh sau đó, anh đã chìm vào cõi mộng. Có lẽ chuyện đã trải qua sau khi chết quá li kỳ nên nó đã được tái hiện ngay khi ý thức của anh dần rời rạc.
Dư Lệ vốn là giáo viên của một trường công lập. Anh rất thích trẻ con, lại là trẻ mồ côi, từ nhỏ được Viện trưởng Cô nhi viện ảnh hưởng rất nhiều. Thế nên ngay sau khi tốt nghiệp Đại học Sư phạm, anh đã về quê làm giáo viên tiểu học.
Tính cách của Dư Lệ khá ôn hòa, nhưng anh rất có biện pháp đối phó với đám quỷ con nghịch ngợm nên nhanh chóng được lũ nhóc trong lớp yêu mến.
Hôm Dư Lệ chết, trời mưa rất to. Anh định chờ ba mẹ của học sinh tới đón con xong rồi mới rời đi. Nhưng vì mưa gió, bảo vệ trường học lại để người lạ xâm nhập vào trường. Lúc trông thấy gã đàn ông cầm dao nhọn trên tay, hùng hổ xông vào lớp học, Dư Lệ liền tiến lên phía trước che chắn cho mấy bé học sinh. Anh cúi đầu, nói bọn nhỏ lùi về phía sau bằng giọng nói vô cùng vội vã.
Gã đàn ông ướt đẫm nước mưa, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, trên dao còn dính máu. Dư Lệ nhận ra người này đã mất hết lý trí rồi. Nếu chỉ có một mình, có lẽ anh sẽ trốn thoát được, nhưng vì còn mấy đứa trẻ phía sau nên…
“Chạy… Chạy mau…” Dư Lệ dứt khoát lao vào gã đàn ông trước mặt. Động tác quá mạnh và đột ngột khiến kính mắt của anh văng ra, rơi thẳng xuống đất.
Gã đàn ông bị Dư Lệ chặn lại nên không tiến lên được nữa. Tranh thủ lúc đó, mấy đứa nhỏ liền thét chói tai rồi chạy ra ngoài. Như bị chọc giận, gã đàn ông thẳng tay đâm dao vào bụng Dư Lệ. Trước khi nhắm mắt, Dư Lệ chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn. Vết đâm còn đang trào máu, nhưng anh vẫn nhất quyết không buông lỏng bàn tay đang tóm chặt gã đàn ông.
—
Thanh niên nằm trên giường bỗng nhíu mày. Hệ thống cảm thấy tinh thần của kí chủ có sự dao động quá lớn, áy náy vì sai sót của mình khiến đối phương hao tổn sinh lực nên nó cố phóng năng lượng nguồn, muốn giúp anh giảm bớt đau khổ.
Cảnh trong mơ đã qua đoạn Dư Lệ tử vong. Kế tiếp, anh lại mơ thấy lúc mình vừa gặp được Hệ thống.
Dư Lệ cứ tưởng bản thân sẽ chết, không ngờ anh vẫn còn cơ hội được mở mắt ra một lần nữa. Khi nhìn thấy một vật thể sáng chói ngay trước mặt, anh cẩn thận lùi về phía sau hai bước. Khoảng cách được kéo giãn, anh mới phát hiện mình đã rơi vào một nơi tăm tối, ngoài vật đang sáng kia thì không còn chút ánh sáng nào hết.
“Kí chủ, chào ngài.”
Dư Lệ không ngờ cái bóng đèn cỡ bự kia biết nói chuyện. Anh trợn mắt há hốc miệng một lúc lâu, cuối cùng chỉ bật ra được một câu: “Mi là cái thứ gì?”
Bóng đèn lập tức thay đổi hình dạng. Trong khoảnh khắc, Dư Lệ tận mắt chứng kiến nó biến thành một cái TV đời cổ, trên màn hình còn hiện lên dòng chữ: Anh mới là cái thứ gì ấy.
Dư Lệ không khỏi bật cười thành tiếng, giải thích: “Xin lỗi, tôi không nên nói như vậy. Cho hỏi đây là đâu?”
Anh không phải người nhát gan, lại càng không cần phải sợ. Dù gì anh cũng chết rồi, còn có thể chết thêm lần nữa sao?
TV hiển thị: … … …
Ngay sau đó, nó đáp: “Đây là không gian hệ thống của tôi, ngài là kí chủ đầu tiên tôi phụ trách.”
Dư Lệ không hiểu, hỏi: “Sao lại thế? Vì tôi đã chết rồi à?”
“Thông qua việc tính toán và kiểm tra, Hệ thống phát hiện ngài có năng lực phù hợp để cải tạo quá trình hóa ác của nam phụ. Ngoài ra, ngài đã qua đời, cho nên tính năng ràng buộc được tự động mở ra.”
“Hóa ác? Nam phụ?” Dư Lệ vô cùng nghi hoặc: “Cậu là một Hệ thống à? Chính là Hệ thống có khả năng tuyên bố nhiệm vụ mà tiểu thuyết hay nhắc tới hả?”
“Có thể lý giải như vậy.” Giọng nói ngàn năm không đổi của Hệ thống lại vang lên.
Dư Lệ tiếp tục hỏi: “Vậy tôi phải làm gì? Làm xong tôi có thể sống lại tại thế giới của mình không?”
Hệ thống im lặng trong giây lát, nói: “Thân thể của ngài ở thế giới số 754688 đã chết, nếu hoàn thành nhiệm vụ cải tạo nam phụ, ngài có thể tiếp tục tồn tại ở thế giới hiện giờ.”
Tuy cảm thấy hơi thất vọng nhưng Dư Lệ cũng không muốn mình cứ chết đi như vậy. Anh lấy lại tinh thần, hỏi: “Cậu nói cải tạo nam phụ, vậy thế giới thực hiện nhiệm vụ của tôi là một cuốn tiểu thuyết à?”
Hệ thống nhanh chóng biến thành một chiếc iPad, rơi vào tay Dư Lệ: “Tiểu thuyết đã được down xong, kí chủ có thể đọc bất cứ lúc nào, đọc xong có thể chọn bắt đầu nhiệm vụ hoặc bỏ qua.”
Dư Lệ mở màn hình, bên trên chỉ có một icon duy nhất, đó là cuốn tiểu thuyết tên “Bạch Nguyệt Quang”, chỉ cần chạm vào là có thể đọc được phần giới thiệu vắn tắt của tác phẩm. Sau đó, anh nghiêm túc xem hết cuốn tiểu thuyết này.
Trên Hệ thống có đồng hồ, truyện không quá dài nhưng Dư Lệ đã đọc mất gần hai mươi tiếng. Trong đó, anh dùng hơn năm tiếng để khiếp sợ và tiêu hóa thế giới quan của cuốn sách. Dư Lệ không ngờ, trên thế giới này, ngoài nam và nữ, giới tính còn được chia thành sáu loại: Alpha nam, Alpha nữ, Beta nam, Beta nữ, Omega nam và Omega nữ.
Dùng khoảng thời gian hơn chục tiếng còn lại để đọc hết truyện, cuối cùng Dư Lệ đã hiểu vì sao Hệ thống lại muốn anh cải tạo nam phụ. Chẳng biết có phải tác giả đã phát rồ rồi không mà lại viết ra một câu chuyện nam chính Omega đồng thời là bạch nguyệt quang của cả nam chính Alpha lẫn nam phụ Alpha.
Ban đầu, nam phụ và nam chính Omega ở bên nhau. Nhưng sau khi hai người chia tay, nam phụ liền hóa ác, bất chấp thủ đoạn một lòng muốn đoạt lại người yêu. Khi chứng kiến nam chính Omega và nam chính Alpha thành đôi, nam phụ cầu mà không được, càng thêm cực đoan. Tuy cuối cùng hắn chết trong tay nam chính Alpha, nhưng sự hiện diện của hắn vẫn khiến cho vô số độc giả chán ghét.
“Vì hắn bị độc giả chán ghét nên tôi mới phải đi cải tạo hắn à?” Đọc tiểu thuyết lâu như vậy nhưng Dư Lệ lại không hề cảm thấy mệt, có lẽ đây là chỗ tốt của người chết nhỉ? =. =
Hệ thống im lặng một lát, đáp: “Cũng có thể lý giải như vậy.”
Khả năng tiếp thu cái mới của Dư Lệ rất cao, khi biết mình phải tới thế giới ABO, anh chỉ lo lắng về thân phận của mình. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh quyết định hỏi thẳng: “Khi bước vào thế giới kia, tôi sẽ có thân phận gì?”
“Trúc mã của nam phụ.” Hệ thống đưa ra đáp án rất nhanh.
Tuy có trí nhớ cực kỳ tốt nhưng Dư Lệ cũng phải mất rất nhiều thời gian để hồi tưởng, cuối cùng anh mới nhớ ra đoạn giới thiệu sơ sài về nhân vật này. Nhanh tay kéo đến đoạn truyện muốn tìm, mím môi, anh hỏi: “Tôi là trúc mã sáu tuổi đã chết của nam phụ?”
Hệ thống: …
“Được phép bổ sung một vài tình tiết thích hợp mà.” Sau vài giây im lặng, Hệ thống đã đưa ra đáp án.
Dư Lệ gật đầu: “Khi nào chúng ta bắt đầu?”
Hệ thống: “Do kí chủ quyết định.”
“Nhiệm vụ của tôi là bồi dưỡng nam phụ thành một thanh niên yêu khoa học và tôn thờ xã hội chủ nghĩa thôi, phải không?” Dư Lệ xác nhận nhiệm vụ của mình một lần nữa.
Hệ thống chết máy trong chốc lát rồi mới hiển thị một chữ lên màn hình: Phải.
Cuối cùng, không biết vì nguyên nhân gì, khi Dư Lệ chuẩn bị tinh thần xong xuôi để xuyên vào sách, Hệ thống lại có vấn đề. Anh mở mắt nhắm mắt mấy cái, cúi đầu phát hiện tay chân mình đã trở nên bé tí.
“Hệ thống, tôi xuyên tới đoạn nào của tiểu thuyết thế?” Dư Lệ cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Anh nhìn ngón tay ngắn ngủn non mềm của mình, có lẽ thân thể này chỉ khoảng năm, sáu tuổi.
Hệ thống đột nhiên vang lên một đoạn âm thanh rất chói tai. Dư Lệ nhíu mày định hỏi có chuyện gì, nhưng âm thanh đã kia đã tắt ngúm. Sau đó, Hệ thống nói:
“Sai thời gian.”
“Sai thời gian.”
Trong đầu vang lên một loạt câu này, Dư Lệ không ngờ Hệ thống lại không đáng tin như vậy. Anh nói: “Có sửa lại được không? Tôi không muốn làm trẻ con đâu.”
“Kí chủ, xin ngài đợi khoảng ba mươi phút.” Hệ thống nhanh chóng cắt đứt loạt âm thanh thông báo kia, trả lời.
“Được.”
Trong đầu không còn những âm thanh hỗn loạn, Dư Lệ đảo mắt nhìn khắp bốn phía, nhận ra nơi mình đang đứng hình như là một công viên? Lúc này, trăng đã treo cao giữa đỉnh đầu, không gian xung quanh hơi tăm tối, anh quyết định ngồi xếp bằng chân, từ từ đợi.
Chết đi rồi sống lại, Dư Lệ chưa từng nghĩ cuộc đời bình thản của mình lại đột nhiên trở nên phấn khích thế này.
Có mấy tiếng lạo xạo truyền ra từ bụi cỏ gần đó. Dư Lệ nhìn sang, thấy âm thanh càng lúc càng to, anh quyết định đứng dậy xem thử một chút. Kiếp trước bị cận nên khi nhìn xa anh thường có thói quen nheo mắt lại. Sau đó, trong bóng tối, anh phát hiện có một đứa trẻ đang đi tới chỗ mình.
Đợi khi đứa bé đi đến trước mặt, Dư Lệ mới nhận ra tình trạng của nó vô cùng thê thảm. Mặt nó bị đánh tím xanh tím đỏ, quần áo bẩn thỉu không biết có phải do vừa lăn lộn trên đất hay không, trên cánh tay còn có vết thương chưa khép miệng…
Dư Lệ vốn không muốn can thiệp. Anh sẽ được Hệ thống đón đi ngay lập tức, ngộ nhỡ bất cẩn làm thay đổi nội dung câu chuyện thì sẽ không tốt lắm. Kết quả, đứa nhỏ bất thình lình trượt chân, ngã sấp ngay trước mặt anh.
Dư Lệ: …
Đứa bé bị trẹo chân, dường như vừa xấu hổ lại vừa bực bội. Thấy có người đứng ngay cạnh mình, nó liền nguýt một cái đầy hung dữ.
Dư Lệ thấy rõ vành mắt đỏ hoe của nó, thầm nghĩ có lẽ nhóc này đang ấm ức muốn khóc lắm đây. Vì thế, anh liền sờ túi áo, tìm mấy viên kẹo hoa quả mình hay mang theo bên người. Nguyên nhân Dư Lệ mang kẹo thật ra vô cùng đơn giản. Thứ nhất là anh hay bị hạ đường huyết, thứ hai là học sinh trong lớp đều thích kẹo trái cây, nên mỗi ngày anh đều mang một ít để thưởng cho bạn nhỏ nào có tiến bộ. Lại nói, có lẽ Hệ thống quá rảnh nên đã trực tiếp thu nhỏ bộ quần áo anh mặc lúc chết, để anh mang theo nó đi vào thế giới này. Thế nên vừa sờ túi áo, Dư Lệ liền lấy ra được một viên kẹo thật.
Đây là loại kẹo anh mới mua trước khi chết, hàng nhập khẩu đó, rất ngon và hợp khẩu vị của anh. Đưa kẹo cho đứa bé, anh nói: “Đừng khóc, cho nhóc viên kẹo này.”
Dư Lệ bóc vỏ viên kẹo trái cây, ngồi xổm xuống đưa viên kẹo tới bên miệng đứa bé.
Không ngờ anh sẽ có hành động này, ma xui quỷ khiến thế nào, đứa bé lại hạ miệng ngậm lấy viên kẹo.
Dư Lệ cười cong cả mắt, vươn tay xoa đầu nó: “Ăn kẹo rồi thì đừng khóc nữa nhé.”
Đứa bé cứng người, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nói: “Tôi không khóc.”
“Ừ, em không khóc, đàn ông con trai sao có thể khóc được?” Dư Lệ xoa xoa đầu nó: “Mau về nhà đi.”
Anh không hỏi nguồn gốc các vết thương trên người đứa bé vì sợ hành vi của mình sẽ dẫn đến hiệu ứng cánh bướm, ngộ ngỡ làm thay đổi nội dung câu chuyện thì sẽ rất khó chơi.
Đứa bé đứng lên, đi vài bước rồi chợt quay đầu lại, hỏi: “Anh tên gì? Chờ khi có tiền, tôi sẽ trả kẹo lại cho anh.”
Dư Lệ không thể nói ra tên của mình, nhưng vắt óc hồi lâu vẫn không bịa ra được tên khác, cuối cùng anh đành đổi họ, đáp: “Anh tên là Lưu Lệ.” Dứt lời, anh lại bổ sung: “Kẹo không cần trả đâu, anh mời em ăn mà.”
Anh vừa dứt lời, giọng Hệ thống chợt vang lên trong đầu: “Thời gian đã được xác định lại, mời kí chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Dư Lệ sửng sốt. Anh đâu thể đột nhiên biến mất trước mặt một đứa trẻ, thế nên anh đành vẫy tay với nó: “Anh còn có việc, đi trước nhé.”
Dứt lời, anh lập tức chui vào một bụi cỏ gần đó, cũng may trong công viên có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ. Đến lúc rời đi, Dư Lệ mới giật mình, nhẩm lại cái tên mình vừa thuận miệng nói ra vài lần: Lưu Lệ, Lưu Lật. Vậy mà anh lại nói cho đứa nhóc kia cái tên đọc gần giống tên của nam chính Omega trong cuốn tiểu thuyết này… Nhưng chưa kịp lăn tăn xoắn vặn bao lâu, anh đã được đưa tới một khoảng thời gian khác.
Vì thế, Dư Lệ không hề biết, ngay sau khi anh biến mất, đứa bé kia vẫn nhìn về hướng anh đã rời đi. Nó không hề hé môi, cứ thế ngậm viên kẹo cứng đờ, cảm nhận vị ngọt thanh dần xâm chiếm toàn bộ khoang miệng mình. Đối với một đứa trẻ trầy trật mưu sinh giữa khu đèn đỏ mà nói, đây là thứ tốt chẳng mấy khi nó có được.
Đứa bé không nhận ra vị của loại kẹo này. Nó chuyển ánh mắt xuống tờ giấy gói kẹo rơi trên mặt đất, tờ giấy bị che khuất hơn nửa chỉ lộ ra hình một quả vải tròn vo.
Nó nhặt giấy gói kẹo lên, bên trên có rất nhiều chữ nó biết nhờ học lỏm. Cuối cùng, nó xác định: đây là kẹo vải, Lưu Lệ cho.