Khi giám đốc trại trẻ mồ côi cầu xin tôi nhận nuôi Tô Hoà Hoà, tôi biết vở kịch này sắp bắt đầu rồi.
Khi con gái tôi mặc váy công chúa, nó sẽ nói: "Thật tuyệt. Ngày nào chị cũng có thể ăn mặc như công chúa, không giống như em chỉ có hai bộ quần áo rách rưới..."
Khi con gái tôi tổ chức sinh nhật, nó sẽ nói: "Sinh nhật của chị còn có quà. Em còn không biết mình sinh ngày nào nữa..."
Khi con gái tôi đính hôn, nó sẽ nói: "Chồng sắp cưới đối xử với chị thật tốt. Từ nhỏ đến giờ chẳng có ai yêu thương em cả..."
Cứ như thế, con gái tôi từng bước nhượng bộ.
Khi đến khi tôi kịp nhận ra, vị hôn phu và bạn bè của con gái tôi đều đã vây quanh con gái nuôi của tôi.
Còn con gái tôi thì bị nó lừa ra ngoài để cho xe tải cán chế.t.
Một lần nữa mở mắt ra, tôi nhìn thấy Tô Hoà Hoà đang rụt rè gọi tôi là mẹ.
Tôi bật cười.
Đời này cô ta sẽ chỉ có hai bàn tay trắng.
——————————————
Ngày con gái tôi đính hôn.
Con bé mặc một bộ lễ phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, vẻ mặt tràn ngập sự mong chờ về tương lai.
Vị hôn phu Giang Hoàn quỳ một chân, ánh mắt yêu thương nhìn con tôi, sau đó cậu ta lấy từ trong hộp ra một chiếc nhẫn kim cương quý giá.
"Làm vợ anh nhé?"
Đáy mắt con bé đong đầy ánh sao, ngại ngùng vươn tay.
Giữa vô vàn lời chúc phúc, Giang Hoàn từ từ cầm chiếc nhẫn lên.
Đeo vào tay Tô Hoà Hoà.
Sự xấu hổ lan tràn xung quanh, Tô Hoà Hoà cười mãn nguyện nhìn con gái tôi.
Mặc kệ đứa con đáng thương của tôi đang sửng sốt lẫn đau khổ, nó kiêu ngạo vung vẩy ngón tay đeo nhẫn, như chỉ sợ sự lấp lánh của cái nhẫn không thể chiếu vào mặt con tôi.
"Xin lỗi chị gái, anh Giang Hoàn thích em.
Vì sợ chị buồn nên anh ấy không dám nói, nhưng hôn nhân là chuyện quan trọng của đời người. Tụi em đã hy sinh vì chị quá nhiều.
Chị hãy ngẫm nghĩ thử coi, vì sao Giang Hoàn thích em mà không thích chị.
Em và anh ấy yêu nhau thật lòng, chị sẽ chúc phúc cho bọn em chứ?"
Cướp chồng chưa cưới của con gái tôi, còn trơ trẽn bắt con bé chúc phúc?
Đây là đứa con gái nuôi ngây thơ hiểu chuyện mà tôi đã dốc lòng chăm sóc, nuôi dạy bao năm qua ư!
Ngay cả tôi còn thấy điên tiết chứ đừng nói đến A Thư.
Nhưng con gái tôi là một đứa trẻ hiền lành, con bé giấu đi sự bất mãn, nở nụ cười đầy gượng gạo.
"Bảo tôi chúc mừng hai người, không có cửa đâu.
Sau này mỗi người một ngả, tôi sẽ không làm phiền mấy người."
Vẻ mặt A Thư đầy mệt mỏi, nói xong cũng định rời khỏi nơi này.
Nhưng mấy đứa bạn của con bé lại nhảy ra chặn đường.
"Sao trông cậu bực bội vậy Bạch Thư? Tô Hoà Hoà là em cậu mà, hôm nay em ấy đính hôn mà cậu chẳng thèm chúc mừng lấy một câu ư?"
"Giang Hoàn hết yêu cậu rồi, đừng ảo tưởng nữa được không, hai người họ rất xứng đôi. Người ta thường nói trong tình yêu, người không được yêu là kẻ thứ ba đấy."
Từng lời từng lời vô liêm sỉ lần lượt thốt ra, cũng tỏ rõ thái độ của chúng.
Nếu tôi nhớ không lầm, hình như những kẻ này là bạn chơi từ bé của con gái tôi, còn là kiểu bạn bè chia sẻ với nhau tất cả mọi thứ.
Hay nhỉ, giờ bọn nó lại hùa vào bắt nạt con tôi.
Chúng nó không chỉ tẩy trắng cho đôi nam nữ không biết xấu hổ kia, còn muốn huỷ hoại tinh thần của con gái tôi, dẫm nát danh dự của con bé.
Tôi giận dữ huỷ bỏ tiệc đính hôn, dắt con gái về nhà, nhưng không thể xoá tan cõi lòng đầy rẫy tổn thương cho con bé.
Lúc này tôi mới biết con gái bị cô lập không phải chuyện tình cờ, nhưng khi nhận ra cũng đã quá trễ.
Ngày đầu tiên được nhận nuôi, Tô Hoà Hoà đáng thương nói:" Đẹp quá, ngày nào chị cũng mặc đẹp như công chúa, còn em chỉ có hai bộ đồ cũ rích này..."
Thế là con gái tôi đưa hết váy cho nó.
Dần dần những ngày sau là tiền tiêu vặt, đồ chơi, còn có dụng cụ học tập.
Nhưng thứ con bé nhận được không phải sự biết ơn, mà là lòng tham càng ngày càng lớn của Tô Hoà Hoà.
Giờ đây nó còn trắng trợn cướp luôn bạn bè và chồng chưa cưới của con tôi.
Chưa kịp dẫn con bé đi gặp bác sĩ tâm lý, A Thư nhà tôi đã bị trầm cảm nặng.
"Rõ ràng con là người bị hại, sao bọn họ còn dồn con vào đường cùng chứ?"
"Cửa hàng quần áo con tốn bao nhiêu công sức gầy dựng đã không còn, tất cả đã không còn."
"Con chẳng bám lấy Giang Hoàn, cớ sao bọn họ lại huỷ hoại tâm huyết của con..."
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh cửa hàng A Thư mở suốt mười năm đang bị đập phá.
Những bộ quần áo do chính tay con bé thiết kế bị những kẻ đó cắt thành nhiều mảnh rồi vứt ra đường.
Bọn chúng còn cầm những tấm bảng viết đầy tên con gái tôi bằng mực đỏ.
[ Bạch Thư chen chân vào tình cảm người khác, cô ả cùng mẹ ruột bắt nạt con gái nuôi.]
[ Chất lượng quần áo của cửa hàng không tốt, chủ cửa hàng Bạch Thư đạo đức suy đồi.]
[ Kẻ thứ ba không xứng mở cửa hàng, cút khỏi thành phố A nhanh!]
[...]
A Thư nhảy lầu tự sát.
Tôi cầm điện thoại của con bé, nhìn thấy tin nhắn của Tô Hoà Hoà.
[ Nếu muốn tôi tha cho chị, 8:30 đến đường Tân Minh, tôi chờ chị ở đó.]
[ Tôi đang nắm giữ bí mật công ty mẹ chị, nếu không muốn bà ta mất đi mọi thứ, hãy nhảy từ tầng cao xuống.]
Lòng căm thù bùng nổ mãnh liệt khiến tôi mất ý thức.
Khi tỉnh lại, trước mặt tôi là khuôn mặt trẻ con quen thuộc, cũng là gương mặt tôi hận nhất.
Hiệu trưởng trại mồ côi Tô Lam đang nắm tay Tô Hoà Hoà, ánh mắt đầy mong chờ nhìn tôi.
"Đứa trẻ này hiểu chuyện với nghe lời lắm, chỉ là hơi gầy yếu nên chưa được nhận nuôi."
"Cô Cố, cô tốt bụng nhận nuôi nó được không?"
Nghe quen thật, hẳn đây là lúc tôi nhận Tô Hoà Hoà làm con nuôi.
Bàn tay dơ bẩn của nó nắm lấy vạt áo tôi, nó nhìn tôi rụt rè.
"Mẹ ơi, con cũng muốn có mẹ, mẹ nhận con làm con gái được không ạ?"
"Ở đây con bị mấy anh chị lớn bắt nạt, còn bị đánh và bỏ đói nữa, con cũng chưa từng được ăn no một bữa nào."
Nó vén ống tay áo lên cho tôi xem mấy vết sẹo trên tay.
Nó ngẩng đầu nhìn tôi, thường thì ánh mắt trẻ con luôn trong sáng nhất, nhưng tôi chỉ nhìn thấy sự toan tính luôn chực chờ mà thôi.
Tôi mỉm cười, gật đầu đồng ý.
"Tô Hoà Hoà, chào mừng con về với mẹ."
Sống lại một đời, tôi sẽ khiến nó cảm nhận mọi nỗi đau mà đứa con gái đáng thương của tôi đã phải chịu!