A Đỗ Và Tiểu Chi

Chương 2:




3.
Là A Đỗ.
A Đỗ thấy tôi với Tiểu Béo ngồi cùng nhau, vai chạm vai, có chút tức giận. Cậu ấy giữ chặt cổ tay tôi, hỏi tôi: “Cậu vừa mới nói cái gì? Tên đó là bạn trai cậu sao?”
Nhận ra những lời tôi vừa mới nói với Tiểu Béo đã bị A Đỗ nghe thấy được, tôi có chút xấu hổ và buồn bực. Giống như cả thế giới đều có thể biết tôi và Tiểu Béo ở rừng cây nhỏ làm gì, chỉ có cậu ấy, tôi không muốn bị cậu ấy biết.
Nếu cậu ấy đã biết, tôi cũng đành phải kiên trì đến cùng, nghểnh mặt nói với cậu ấy: “Tôi đã nói rồi, cậu đừng quản chuyện của tôi nữa được không?”
A Đỗ liếc mắt nhìn Tiểu Béo một cái, không chút khách sáo nói: “Cậu đứng dậy.”
Chạm phải ánh mắt hùng hổ của A Đỗ, Tiểu Béo liền co rúm lại, trong nháy mắt đó, cậu ta nhìn vẻ mặt của A Đỗ, giống như một con heo con đối mặt với một con hổ lớn. Tiểu Béo cúi đầu cam chịu số phận, liếc nhìn tôi một cái rồi đứng dậy.
Thấy Tiểu Béo rời đi, tôi cũng muốn đi theo.
Cuối cùng, năm mươi tệ của tôi vẫn chưa được giải quyết.
“Không được đi.” A Đỗ ấn vai tôi lại. Tôi bị cậu ấy giữ lại không đứng dậy được. Chỉ có thể nhìn Tiểu Béo dần dần đi xa. Đột nhiên, tôi thật sự không biết nên nói Tiểu Béo là quá yếu đuối hay là A Đỗ quản quá rộng.
Hơn nữa, Tiểu Béo bị A Đỗ dọa như vậy, sau này sẽ không đến rừng cây nhỏ tìm tôi nữa, không còn mang theo đồ ăn vặt tới đây, vậy tôi phải làm sao đây? Há chẳng phải ngày nào cũng bị đói chết sao?
A Đỗ cúi đầu nhìn chân tôi. Váy của tôi thật sự ngắn, đôi chân trắng nõn lộ ra ở dưới váy. Thật ra là váy của chị họ tôi không cần nữa. Bây giờ tôi cao hơn chị ấy. Tầm mắt A Đỗ từ đầu gối tôi, chậm rãi lướt đến đôi giày màu trắng ở trên chân tôi.
Nhìn một hồi, A Đỗ bỗng nhiên lúng túng quay mặt đi.
“Sao cậu vẫn mặc chiếc váy này? Đổi cái khác đi. Không phải lúc nào tôi cũng có ở trong trường đâu.” A Đỗ tức giận nói.
Tôi không trả lời. Chỉ im lặng ngồi, toàn tâm toàn ý suy nghĩ làm sao để có năm mươi tệ này.
“Cậu không có tiền sao? Nói lời như vậy với tên mập kia? Ngày hôm qua tôi còn thấy cậu ta lái xe nhà mình chở một bạn nữ đến vũ trường.” A Đỗ nhỏ giọng nói với tôi.
Nghe thấy câu đầu tiên của cậu ấy, tôi giống như con mèo đang tức giận, lập tức nhảy dựng lên. Giống như ai cũng có thể nhìn thấy sự khó khăn của tôi, chỉ có cậu ấy là không thể.
Chỉ có A Đỗ là không thể.
Khi còn nhỏ, cậu ấy sống ở đối diện nhà tôi, mỗi ngày đều cùng tôi đi học rồi tan học, sẽ giúp tôi thắt bím tóc, mua kem đậu xanh cho tôi ăn.
A Đỗ không thể.
“Tôi cần cậu xen vào việc của người khác sao?” Tôi tức giận hất tay cậu ấy ra, che mặt chạy đi.
Ngón tay của tôi chạm vào nước mắt lạnh lẽo nơi khóe mắt.
Rõ ràng vừa rồi, khi hỏi Tiểu Béo có muốn nắm tay một giờ để đổi lấy năm mươi tệ hay không, cho dù có khó khăn thế nào, tôi cũng không rơi lệ. Nhưng chỉ cần bị A Đỗ nhẹ nhàng vạch trần sự thật rằng tôi không tiền, tôi liền khóc.
A Đỗ đuổi theo, tôi trực tiếp chạy vào nhà vệ sinh nữ, “rầm” một tiếng, đóng cửa nhà vệ sinh nữ lại. Vào cuối tuần, trong sân trường vắng vẻ. Ở ngôi trường dành cho con em của người nhập cư này, cuối tuần mọi người đều lựa chọn về nhà, giúp ba mẹ làm một vài việc vặt.
“Tiểu Chi, Tiểu Chi, tôi nói sai rồi. Thật xin lỗi, cậu ra đây có được không?” A Đỗ nhẹ giọng cầu xin tôi. Giọng cậu ấy khàn khàn, có từ tính đặc trưng của thiếu niên.
Tôi ngồi xổm bên cạnh bồn rửa tay, ngồi xổm đến chân cũng đã tê rần. Trong đầu đứt quãng, xẹt qua rất nhiều ký ức. Khi còn nhỏ, ba mẹ tôi dẫn theo tôi và anh trai đến thị trấn Lãm. Quê chúng tôi có rất nhiều người đến thị trấn Lãm làm việc. Nghe nói, GDP của một thị trấn nhỏ như thị trấn Lãm còn cao hơn GDP của thành phố quê tôi. Ba mẹ tôi thấy cậu tôi ở chỗ này làm giàu, cũng muốn đến nơi này đào một thùng vàng.
Khi đó, tôi còn là một bé gái ở nông thôn, nhìn thấy cái gì cũng nhút nhát sợ sệt. A Đỗ sống ở đối diện nhà tôi, ba A Đỗ mở một tiệm sửa chữa, giúp người khác sửa điện thoại và xe mô tô. Ba A Đỗ khập khiễng kéo lê chân đi lại. Lần đầu tiên nhìn thấy A Đỗ, cậu ấy cũng là một đứa trẻ tám tuổi, trên mặt dính xăng bẩn, ngồi xổm trên mặt đất, đang đưa cái kìm cho ba mình.
Thấy ánh mắt tôi dừng ở trên đôi chân kéo lê của ba cậu ấy, A Đỗ cũng không lúng túng, chỉ cười tủm tỉm nhìn tôi, để lộ một chiếc răng nanh.
“Em gái, đây gọi là bệnh bại liệt, em biết chứng bệnh này không?”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
A Đỗ mồm miệng lanh lợi mà nói với tôi, cái gì gọi là bệnh bại liệt.
Chị họ tôi có một con búp bê vải xinh đẹp, chị ấy mang nó đến nhà chơi trò gia đình với tôi, sau khi chơi xong liền cầm búp bê đi, chỉ có tôi vẫn nhìn chằm chằm con búp bê đó. Mấy ngày sau, A Đỗ mang ốc vít đã bị vứt bỏ ở trong tiệm sửa chữa đi bán, dẫn tôi đến trung tâm thương mại, mua cho tôi con búp bê vải xinh đẹp nhất để ở trên kệ xa hoa nhất của trung tâm thương mại.
Khi A Đỗ mười hai tuổi, cậu ấy chuyển nhà. Ba A Đỗ nói việc kinh doanh tiệm sửa chữa ở đây không tốt, muốn dọn đến nơi xa hơn. Sau đó, tôi mất liên lạc với A Đỗ.
Chúng tôi không gặp lại suốt mấy năm cấp hai. Mãi cho đến cấp ba, trời xui đất khiến chúng tôi lại vào cùng một trường cấp ba.
Cũng không biết ngồi xổm ở trong nhà vệ sinh bao lâu. Tôi xoa xoa đôi chân không còn cảm giác gì bước ra khỏi nhà vệ sinh, phía sau vẫn luôn có tiếng sột soạt, là bước chân hơi nặng nề của một thiếu niên. Tôi không quay lại nhưng trong lòng lại sáng như gương.
Tôi biết, đó là bước chân của A Đỗ.
4.
Vào chủ nhật, tôi đi bộ năm cây số, từ khu phố tồi tàn ở phía nam đi đến khu trung tâm thành phố để đến nhà cậu tôi. Tôi đến để mượn năm mươi tệ của chị họ.
“Tiền tiền tiền, mẹ mày hỏi mượn ba tao mười vạn tệ còn chưa trả kìa.” Chị ấy khó chịu rút ra năm mươi tệ đưa cho tôi. Là một tờ tiền giấy hoàn toàn mới.
“Cảm ơn chị, qua Tết em sẽ trả lại cho chị.” Tôi coi như không nghe thấy lời nói móc của chị ấy. Chị họ không tỏ ý kiến hừ lạnh một tiếng.
Có năm mươi tệ, tôi dường như có dũng khí mà đi học lại lần nữa. Chỉ là, chuyến đi cuối tuần đã tiêu hao nhiều sức lực của tôi, tôi đến trường muộn hơn so với ngày thường một chút.
Nhìn thấy tờ tiền năm mươi tệ mà tôi đưa, tổ trưởng tức giận nói: “Tiền tài liệu đã có người nộp giúp cậu rồi. Cậu còn trì hoãn tới bây giờ.”
“Là ai vậy?”
Tổ trưởng ném cho tôi một ánh mắt đầy ẩn ý.
“A Đỗ.”
Nên sớm nghĩ ra từ lâu. Tôi không nói tiếng nào mà trở về chỗ của mình, mở hộc bàn của mình, lấy ra cuốn sách ngữ văn nằm trên cùng.
Cuốn sách ngữ văn trở nên dày hơn.
Mở cuốn sách ngữ văn ra, bên trong kẹp một xấp tiền, dính đầy dầu máy, những tờ tiền đen xì và dơ bẩn. Đó là tiền của A Đỗ, đặt ở trên cùng là năm tệ mười tệ, sau đó là năm mươi tệ, phía dưới cùng là mấy tờ một trăm tệ màu đỏ.
Tôi âm thầm đếm tiền trong lòng một lần, một xấp thật dày, tổng cộng là hai nghìn ba trăm mười tệ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng cầm nhiều tiền như vậy. Số tiền này, chắc là tất cả tiền để dành trên người A Đỗ nhỉ? Nhưng tôi muốn tiền của cậu ấy để làm gì? Cậu ấy một đồng cũng không có, còn cho tôi tiền.
Buổi trưa tan học, tôi ngẩng đầu chờ phía dưới khu dạy học lớp mười một. Mọi người đi ngang qua thỉnh thoảng nói xấu sau lưng tôi.
“Đây là bạn gái của tên mập à? Mặc như vậy cũng không ngại mất mặt sao.”
“Ngày đó, tớ còn nhìn thấy xe của tên mập ở vũ trường, trên xe còn có một bạn nữ. Không phải là cậu ta chứ?”
“Bạn gái tuần trước của tên mập không phải cậu ta đâu.”
“Cho dù không phải cậu ta, vậy cậu ta cũng không khá hơn bao nhiêu, hứ.” Một bạn học nữ đang nói hăng say, bỗng nhiên, cổ áo sau cổ bị túm lấy, một bàn tay màu đồng bất ngờ kéo cổ áo của cậu ta, kéo cậu ta lùi lảo đảo về sau mấy bước.
“Không biết nói chuyện phải không, vậy cắt bỏ lưỡi đi.” Giọng nói lạnh lùng của A Đỗ vang lên. Trên một cái tay khác, cầm một dụng cụ điều khiển. Ngón trỏ đẩy nhẹ ở trên dụng cụ điều khiển, lộ ra một đoạn lưỡi dao.
“Anh Đỗ, anh Đỗ, chúng tôi cũng không dám nữa.” Bạn học nữ nơm nớp lo sợ nói.
A Đỗ nhìn chằm chằm mấy bạn học nữ nhiều chuyện kia, biểu cảm trên mặt lạnh lùng giống như có gì đó.
Tôi đứng ở xa nhìn, hơi thẫn thờ.
Ở trước mặt tôi, A Đỗ luôn ăn nói khép nép, ở trước mặt người khác lại là dáng vẻ này sao? Cả người lạnh lẽo giống như một con dao sắc bén, đôi mắt tam giác sáng ngời giống như có gì đó.
Bạn học nữ kia bị cậu ấy dọa sợ đến mức liên tục xin tha, A Đỗ hừ lạnh một tiếng, mới buông tay từ trên cổ áo cậu ta ra. Sau đó, cậu ấy bước nhẹ nhàng về phía tôi, trên mặt mang theo một nụ cười thấp thỏm, cậu ấy thấy tôi, hai tay lập tức giống như không biết để ở đâu, thậm chí còn gãi tóc mình.
Đám người xem náo nhiệt còn chưa rời đi, thấy A Đỗ như vậy hai mắt đờ đẫn nhìn. Tôi nghe được hai bạn học nữ đang lặng lẽ thảo luận: “Thật không ngờ đàn anh A Đỗ cười lên lại trông như vậy.”
“Đàn anh A Đỗ đẹp trai quá.”
“Tôi cảm thấy đàn anh rất giống một diễn viên Hồng Kông.”
Diễn viên trong miệng bạn học nữ kia chắc là Lương Gia Duy nhỉ? Kỳ thật, A Đỗ thật sự rất giống Lương Gia Duy. Cậu ấy chải tóc lên, lúc mặc vest chắc chắn là rất đẹp trai. Nhưng A Đỗ quanh năm chỉ mặc áo thun, quần đùi với dép lê, hơi thở thiếu niên tràn đầy ra ngoài.
A Đỗ lạnh lùng liếc nhìn đám người kia một cái, mọi người lập tức giải tán.
“Tiểu Chi.” Tôi rõ ràng nhìn thấy niềm vui trong mắt cậu ấy, đôi mắt cậu ấy đang tỏa sáng, giống như chứa đầy những vì sao vụn vỡ trên bầu trời.
Tôi lấy từ trong cặp ra một xấp tiền, một xấp tiền nhăn nheo. Đặt tờ năm mươi tệ sáng bóng kia của chị họ tôi ở phía dưới cùng đưa hết cho cậu ấy.
“Cảm ơn ý tốt của cậu.”
“Đây là cho cậu, cậu cầm đi.” Ánh sáng trong ánh mắt A Đỗ bị dập tắt một chút.
“Tôi không cần. Cũng xin cậu đừng tự ý chủ trương đến quấy rầy chuyện của tôi.” Tôi kéo tay A Đỗ qua, tay nhỏ lôi kéo bàn tay to của cậu ấy, làn da khác biệt rõ ràng: “Cầm lấy.”
A Đỗ đột nhiên rút tay về, giống như tiền này có thể làm phỏng tay vậy.
“Cậu thích cho ai thì cho, tôi không cần.” Tôi không kiên nhẫn nói.
Nghe xong những lời này của tôi, A Đỗ đột nhiên cúi đầu nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên những cảm xúc không thể nói rõ.
“Tiền này là tôi cho cậu, được rồi. Đừng tìm tên mập kia nữa. Tại sao cậu chịu nhận tiền của tên mập, nhưng lại không chịu nhận tiền của tôi?” Tâm trạng khó chịu của cậu ấy cũng bùng phát, cổ gồng lên, giọng nói có chút lạnh lùng.
Nói ra cũng kỳ lạ. Tôi không biết tại sao tôi luôn bài xích tiền A Đỗ cho tôi. Dường như cậu ấy ở trong lòng tôi rất đặc biệt vậy. Đối mặt với tâm trạng khó chịu của cậu ấy, tôi cũng thấy tức giận.
“Làm gì có tại sao gì chứ? Hai nghìn tệ này nhiều lắm à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.