A Châu

Chương 7: Kết thúc




[A Châu] Kết thúc
Võ công của Tiêu Phong ở hiện tại không ai địch nổi, những ngày qua chung sống với A Châu đã không còn gì hối tiếc, khi so chiêu với Huyền Từ, võ công còn tịnh tiến hơn trước. Huyền Từ lòng mang áy náy, không hề dùng toàn lực. Đúng lúc Tiêu Phong định dùng một chưởng lấy mạng ông ta thì một người bịt mặt xuất hiện ngăn cản, võ công người này cao hơn Tiêu Phong.
Nhớ đến suy đoán lúc trước, Tiêu Phong nghi ngờ đây chính là người giết cha mẹ nuôi và ân sư mình. Khi người kia lộ ra gương mặt, tất cả mọi người đều giật mình bởi vẻ ngoài của ông ta hệt như một Tiêu Phong phiên bản già.
Hóa ra người này chính là cha của Tiêu Phong, Tiêu Viễn Sơn. Trước đây ông dẫn vợ con đến Trung Nguyên thăm người thân, không ngờ gặp phải mai phục, bọn họ giết chết vợ ông, trong cơn phẫn nộ ông đã giết hơn mười người Trung Nguyên. Ông có sư phụ là người Trung Nguyên, từng thề không giết người Trng Nguyên mà nay đã hại nhiều người như vậy, lại thấy vợ đã chết, nhất thời không thiết sống nữa bèn bế Tiêu Phong khi ấy còn đang quấn tã nhảy xuống vực tự sát. Khi nhảy xuống lại không đành lòng để Tiêu Phong chết theo mới ném chàng lên. Còn ông ta do vướng vào cành cây nên không mất mạng.
Ý muốn chết qua đi, ông hận những người kia vu oan mình đến ăn trộm kinh thư Thiếu Lâm nên đã lẻn vào đó, ròng rã gần ba mươi năm, ông đã đọc hết kinh thư trong Tàng kinh các.
Ông nói vậy khiến tất cả tăng nhân Thiếu Lâm tự kinh ngạc. Tiêu Viễn Sơn chất vấn Huyền Từ về kẻ tiểu nhân đã truyền tin giả khi xưa. Huyền Từ chưa đáp đã có một ông già khác đứng ra, ông ta cũng giống Tiêu Viễn Sơn, đã trốn trong Thiếu Lâm tự gần ba mươi năm.
Huyền Từ nhận ra, ông ta chính là người cha tưởng đã chết của Mộ Dung Phục, tên Mộ Dung Bác. Gia tộc Mộ Dung là đời sau của hoàng tộc Đại Yến, dù đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn luôn ôm mộng phục quốc. Ông ta chính là người đưa tin giả, ý đồ khơi mào chiến tranh Liêu Tống, còn mình sẽ đứng sau hưởng lợi. Sau này chuyện bại lộ, ông ta sợ bị Huyền Từ tra hỏi nên đã giả chết tránh họa.
Tiêu Phong vốn tưởng Mộ Dung Bác là người giết cha mẹ nuôi nhưng Tiêu Viễn Sơn lại nói, vợ chồng họ Kiều, Huyền Khổ đại sư và những người khác đều do ông giết. Ông hận người học võ Trung Nguyên, hận vợ chồng họ Kiều cướp lấy niềm vui gia đình của ông. Tiêu Phong hoang mang, không biết nên nói gì với sai lầm của cha, huống gì ông giết người thì có khác gì chàng giết? Tiêu Viễn Sơn còn nói ra một bí mật của Thiếu Lâm, nhiều năm trước Huyền Từ từng dụ dỗ một cô gái trẻ, lừa cô ta sinh con rồi bội tình bạc nghĩa. Đứa bé này bị Tiêu Viễn Sơn bắt cóc, hiện giờ đang là một chú tiểu trong Thiếu Lâm tự.
Khắp nơi vang lên tiếng xôn xao, nhất thời ai nấy đều nghĩ khác về Huyền Từ và Thiếu Lâm tự. Đã vậy, không cần cha con họ Tiêu nói gì thì Huyền Từ cũng phải chịu phạt gậy. Ông ta đã bị thương, chịu thêm gậy ắt không sống thêm được nữa.
Tiêu Viễn Sơn chẳng quan tâm ông ta, ông chỉ muốn giết Mộ Dung Bác báo thù rửa hận. Hai người dùng khinh công, rời khỏi nơi này, Tiêu Phong nhìn A Châu rồi cũng đuổi theo, Mộ Dung Phục cũng bám gót.
Sau khi họ đi, trời vốn âm u chuyển thành mưa to, A Châu nảy ra một ý, thừa dịp hỗn loạn lẻn đi nơi khác dịch dung. Đám người Cái Bang còn chưa kịp thấu tỏ mọi chuyện, đang mải tìm chỗ trú mưa thì đột nhiên nghe thấy giọng của Mã phó bang chủ. Ông vừa xuất hiện đã chỉ thẳng vào mặt Khang Mẫn: “Khang Mẫn, cô và Đoàn Chính Thuần dan díu với nhau, tôi đã không để bụng, cũng không xử bạc với cô. Tại sao cô lại còn thông đồng với Bạch Thế Kính, Toàn Quán Thanh giết hại tôi?”
Mã Đại Nguyên kia thè lưỡi dài, mắt mở trừng trừng, hiển nhiên là bộ dạng chết thảm. Khang Mẫn giật mình, hét lên khiếp đảm, chỉ muốn trốn sau lưng người khác. Nhưng hiện giờ trong bang không còn tình nhân của cô ta, chúng đệ tử nhìn thấy Mã Đại Nguyên và nghe được lời ông nói, không ai giúp đỡ cô ta.
“Chỉ vì Kiều bang chủ không chú ý đến cô ở hội Bách Hoa sao?”
“Khang Mẫn, cô đúng là đồ tâm địa độc ác!”
Khang Mẫn hoảng sợ la lên: “Không, không phải tôi! Người giết ông là Bạch Thế Kính, không phải tôi!”
“Mã Đại Nguyên” nghe chính miệng cô ta thừa nhận, bèn kéo mặt nạ trên mặt xuống, hóa ra chính là A Châu.
“Anh hùng hào kiệt như Tiêu đại ca lại vì lòng dạ tiểu nhân của cô mà chịu hàm oan lớn như thế.”
A Châu đứng trong mưa, mỉa mai nhìn mọi người xung quanh: “Chàng là người Khiết Đan, các người giết cha mẹ chàng, nuôi chàng lớn nhưng lại để chàng đi giết người Khiết Đan. Vô số công lao, khổ lao suốt hơn mười năm qua của chàng,  chàng thân tình đối đãi ra sao, các người không hề nhớ đến. Tin vào lời nói bịa đặt của một ả đàn bà, đổ oan cho chàng đến tận bây giờ, uổng cho một đám người tự xưng anh hùng hào kiệt, các người có còn biết xấu hổ hay không!”
Trong Cái Bang không một ai dám lên tiếng.
Khang Mẫn thấy tình hình như vậy, đoán rằng người Cái Bang nhất định sẽ báo thù cho Mã Đại Nguyên, dù có chết cô ta cũng muốn bắt A Châu chôn cùng. Cô ta chửi rủa: “Con tiện nhân này, mày có chỗ nào tốt hơn tao! Tên Tiêu Phong kia mắt mù mới đi xem trọng con tiện tì tạp chủng như mày! Hắn không buồn liếc mắt nhìn tao mà lại cưới mày làm vợ! Đồ tiện nhân, tao phải xé nát nát mặt mày!” Lời Khang Mẫn mắng chửi cực kỳ tục tằn, cô ta vừa nói vừa rút trâm cài tóc, định đâm vào mặt A Châu.
Nếu bàn về võ công, Khang Mẫn không phải đối thủ của A Châu, mọi người chỉ đứng nhìn không đứng ra. Tuy trước đó Tiêu Phong từng nhờ cậy tăng nhân Thiếu Lâm bảo vệ A Châu nhưng hiện giờ phương trượng Thiếu Lâm vì Tiêu Phong mà chết, bọn họ tự nhiên không muốn giúp vợ chàng. Ngô trưởng lão của Cái Bang muốn cản nhưng chưa cần ông ra tay đã nghe thấy một riếng rồng gầm, Khang Mẫn trơ mắt nhìn bụng mình bị đánh thủng, chết không kịp ngáp. Hóa ra Tiêu Phong đã cấp tốc trở lại, chàng ôm A Châu, nói với kẻ vừa chết không nhắm mắt: “Ta đã nói rồi, nếu cô còn dám nói một câu bất kính với vợ ta, ta sẽ giết ngay lập tức.”
“Đại ca.” A Châu tựa sát vào người chàng, thấy cực kỳ an lòng.
Sau khi Tiêu Phong đi theo Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác thì gặp một vị tăng già đang quét rác trong Thiếu Lâm tự, võ công của vị tăng này cao thâm, ông dễ dàng hóa giải chiêu thức của Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác. Hai người trước giờ không học được võ công của Thiếu Lâm, hiện giờ gân mạch tổn thương, bèn bái vị tăng quét rắc làm thầy, xuất gia vào Thiếu Lâm tự. Tiêu Phong lo lắng cho A Châu nên về trước để gặp nàng, vừa hay thấy được cảnh kia.
Sau đó, vợ chồng Tiêu Phong quỳ ngòi cửa Thiếu Lâm tự mấy ngày, xin gặp Tiêu Viễn Sơn một lần nhưng ông không hề ra mặt.
Mấy ngày sau, một trong Tứ đại ác nhân tiếng xấu khắp thiên hạ, Diệp Nhị Nương đến Thiếu Lâm tự nhận người thân, biết Huyền Từ đã chết, tuy đau khổ vô cùng nhưng ít ra vẫn nhận được con trai là Hư Trúc, không đến nỗi tuẫn tình.
Vợ chồng Tiêu Phong khẩn cầu mà không được, tự khắc bỏ đi. Đầu tiên là đến Tiểu Kính Hồ gặp mẹ đẻ A Châu là Nguyễn Tinh Trúc, sau lại đi tìm em gái A Tử giao cho bà dạy dỗ. Đoàn Chính Thuần và Nguyễn Tinh Trúc sinh nhưng không nuôi, nếu không phải do kiếp trước A Châu biết được thân thế thì giờ cũng sẽ không đi tìm họ. Đã vốn không có tình mẹ con, chị em, A Châu cùng Tiêu Phong rời khỏi Trung Nguyên.
Có một ngày, Tiêu Phong nằm mơ, trong giấc mơ ấy không có A Châu đến nói thân thế của chàng cho chàng biết trước, chàng bị mọi người đàm tiếu, sau vẫn được A Châu bầu bạn nhưng lại bị Khang Mẫn lừa, chính tay giết lầm A Châu. Thế nhưng cơn ác mộng ấy vẫn chưa hết, chàng biết được tên đại ác mình luôn tìm kiếm lại là cha đẻ của mình. Chàng quay về Khiết Đan, Liêu Tống đại chiến, chàng nhìn thấy cây đào xưa ở Nhạn Môn quan, nó vốn cao bằng A Châu nhưng nay đã cao hơn rất nhiều. Chàng đứng giữa chiến trường, mặt mũi tất thảy đều mờ nhạt, lẫn lộn, chỉ có gương mặt A Châu càng lúc càng rõ. Hóa ra, trên thế gian này không còn người để chàng sống tiếp nữa.
Tiêu Phong giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân. Mọi thứ trong mơ đều quá mức chân thật, A Châu đang ngủ bỗng mơ màng gọi, chàng vội vàng ôm lấy nàng, cũng may chỉ là mơ. A Châu bên cạnh chàng không phải thi thể lạnh băng nơi cầu Thanh Thạch kia. Chàng ôm A Châu thật chặt, chợt nhớ tới trước kia nàng đã từng nói mê, gọi “Tiêu đại ca.” Nàng nói chỉ là chàng nghe nhầm nhưng rốt cuộc đó là mơ hay thật sự từng xảy ra? Chàng quả thật vẫn chưa đủ quan tâm, chăm sóc A Châu. Nếu chàng buông bỏ thù hận sớm hơn, chú ý đến cảm xúc của nàng nhiều hơn thì đã không gây ra sai lầm lớn đến vậy!
A Châu bị chàng ôm chặt, ban đầu chỉ hơi khó thở nhưng sau lại thấy buồn nôn.
Nàng nôn khan khiến Tiêu Phong sợ hãi. A Châu mới ấp úng nói với chàng: “Thực ra hai tháng trước thiếp cảm thấy mình có thai, chỉ là chưa biết chính xác nên chưa nói cho đại ca…”
Tiêu Phong ôm lấy A Châu, không nói một lời. Áp mặt vào ngực chàng, A Châu không nhìn thấy khóe mắt chàng đã ướt.
A Châu, lời ước hẹn thả trâu chăn dê trước kia, Tiêu Phong ta cuối cùng đã thực hiện được với nàng rồi.
Cuối cùng nàng cũng thành vợ của ta, đời đời kiếp kiếp, không rời xa nhau.
A Châu không nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ chàng. Nàng nhẹ nhàng tựa vào người chàng.
Tiêu đại ca, chàng xem, thiếp đồng ý với chàng cùng đến tái ngoại cưỡi ngựa săn bắt, thả trâu chăn dê, đó là điều vĩnh viễn không hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.