9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1715: Chương 1714






Vào một đêm mùa thu se lạnh, Bạch Lâm Yên nhìn Lục Vũ Tuấn đứng trước tòa nhà ký túc xá nữ, nở nụ cười cưng chiều với Hàn Tương Tư, ánh mắt lóe lên!
Theo như thường lệ, vào ngày hai mươi lăm tháng mười là bước vào thời điểm thi giữa kỳ của trường Nham Hoa, sau kỳ thi hai ngày là ngày tổ chức đại hội thể thao.
Trong màn đêm, Lục Vũ Tuấn duỗi tay giúp Hàn Tương Trúc chỉnh đốn lại những sợi tóc bị làn gió thổi bay phấp phới lại: “Kỳ thi giữa kỳ ngày mai em không cần phải quá căng thẳng, thả lòng tâm trạng bình tĩnh hơn nhé!”
Hàn Tương Trúc nắm lấy tay cậu làm nũng: “Nếu như thi môn toán không tốt, anh không được phép mắng em đâu đó!”
“Mắng em làm gì chứ? Nếu như em thi không tốt thì người nên tự ngẫm nghĩ lại là anh chứ!”
“Tại sao em thi không tốt thì anh lại phải ngẫm nghĩ lại?”
Vẻ mặt Hàn Tương Trúc khó hiểu.
Lục Vũ Tuấn bật cười nói: “Đương nhiên là bởi vì người thầy như anh đây là người có trách nhiệm rồi! Em đã rất cố gắng mà vẫn thi không tốt! Vậy nguyên nhân không phải ở người thầy dạy sao!”
Hàn Tương Trúc nghiêng đầu qua chớp chớp mắt hỏi: “Anh Vũ Tuấn, sao em lại nghe ra thành hình như anh đang nói em ngốc nhỉ?”
“Đồ ngốc, không có đâu, trong lòng của anh Vũ Tuấn ấy à, Tương Trúc của chúng ta mãi mãi là người thông minh nhất, đáng yêu nhất.
Thôi gió nổi lên rồi, mau đi vào nhà đi!”
Lục Vũ Tuấn buông tay của cô ấy ra, ánh mắt dõi theo bóng lưng cô ấy đi về phía tòa nhà ký túc xá nữ.
Sau đó cậu mới xoay người chuẩn bị đi về kí túc xá nam của mình.
Chỉ là lúc vừa quay đầu lại, còn chưa đi được hai bước cậu đã nhìn thấy ở dưới ánh đèn đường Bạch Lâm Yên đang đi về phía cậu.
Ánh mắt cậu nhìn về nơi xa, chuẩn bị cứ thế đi lướt qua, cũng chẳng hề có ý định hào hỏi gì với cô ta.
Thế nhưng vào lúc hai người đi ngang qua nhau, Bạch Lâm Yên lại đột nhiên gọi giữ cậu lại: “Lục Vũ Tuấn, cậu thật sự đúng là một người anh tốt đấy! Tối nào cũng đều đưa Tương Trúc về kí túc xá, Tương Trúc có phúc thật đấy!”
Cô ta nhàn nhạt nói, trong giọng nói mềm mỏng mang theo nồng đậm sự hâm mộ.
Lục Vũ Tuấn không thèm để ý đến cô ta, vẫn thả nhẹ bước chân bước tiếp, dường như không hề nhìn thấy cô ta vậy, vẫn như cũ một mình đi về phía trước.
Bạch Lâm Yên nhìn theo bóng lưng của cậu, có chút buồn bực, cô ta hơi đề cao giọng lên nói với bóng lưng cậu: “Lục Vũ Tuấn, cậu làm như vậy có đáng không? Cậu vì Hàn Tương Trúc mà từ bỏ thời gian học hành của chính mình nhiều như vậy, cậu không sợ thành tích học tập của mình kém đi sao?”
Lục Vũ Tuấn lúc này mới dừng bước lại, cậu quay người, lạnh lùng thờ ơ liếc mắt nhìn sang cô ta, lông mày nhíu lại không hài lòng nói: “Điều này hình như là không liên quan gì đến cậu nhỉ!”
Ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo hắt từ phía sau lưng anh ra một cái bóng dài, trong gió thu hơi se lạnh, đôi má góc cạnh của Lục Vũ Tuấn càng tăng thêm một phần mê người trí mạng.
Bạch Lâm Yên cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh dồn dập, giọng nói cô ta khẽ run lên: “Cái đó, tôi, tôi thân là bạn học cũ, chỉ là tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu một chút mà thôi.
Sau khi cậu chuyển trường qua đây, lực chú ý của cả trường từ thây cô đến học sinh đều nhìn chằm chằm vào cậu! Lần này nếu cậu không lấy được hạng nhất trọng kỳ thi giữa kỳ này, chỉ sợ là các bạn học khác trong trường sẽ cười nhạo cậu đấy!”
“Lại thêm nữa, năm nay Hàn Tương Trúc mới học lớp mười một, Cậu không thể trì hoãn việc học của bản thân mình chỉ để dạy bổ túc toán cho cô ấy được! Kỳ thi này dù sao cũng liên quan đến chuyện đại sự cả đời của chúng ta.
Cậu nói có đúng không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.