9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 15:





Vẻ mặt của Mạc Hân Hy tràn đầy khó xử: “Cục cưng, con ở nhà với chú Lý đi, mẹ muốn đi tìm chị con, không thể mang theo con được.”
Vẻ mặt Vũ Tuệ đầy mất mát, cô bé xoay người đi, ngồi ở trên ghế sô pha, không nói một lời nào
Cô vừa muốn đi đến để dỗ dành con gái, nhưng lại bị Lý Duy Lộc giữ lại: “Em đi nghỉ ngơi đi, anh tới dỗ con bé cho.”
Lý Duy Lộc nhìn Mạc Hân Hy đi vào trong phòng ngủ rồi mới đi tới bên cạnh Vũ Tuệ: “Vũ Tuệ đừng tức giận nữa, đến lúc đó, chủ Lý sẽ len lén mang con đi vào.”
Vũ Tuệ cùng với Minh Húc lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thật sao? Chú không nói dối bọn con chứ?”
“Chú Lý lừa các con bao giờ chưa?”
“Chú Lý tốt quá, bọn con yêu chú nhiều lắm” Hai đứa nhỏ ôm chặt lấy cổ Lý Duy Lộc, cười vui vẻ
Ngày hai mươi tám tháng bốn, bữa tiệc tối của công ty trang trí nội thất Nguyệt Tú, một công ty con của tập đoàn nhà họ Lục, được tổ chức long trọng tại khách sạn
Vẫn còn khoảng hai đến ba giờ nữa bữa tiệc mới bắt đầu, nhưng các bên truyền thông, các phóng viên từ các phương tiện truyền thông khác nhau đã chặn kín các con đường, đến nước cũng không thể chảy lot qua
“Nghe nói hôm nay Chủ tịch Lục sẽ đưa bạn gái nhỏ đến tham dự!” Có người bắt đầu đồn đại
“Bạn gái gì chứ, chẳng qua chỉ là một thợ làm bánh ngọt của nhà họ Lục thôi, tôi nghe nói rồi, Chủ tịch Lục thích cô chủ nhà họ Lư, đó mới đúng là con gái nhà quyền quý chân chính!”
“Đúng vậy, cô Lư đẹp hơn rất nhiều so với cô thợ làm bánh ngọt kia. Nghe nói cô thợ làm bánh ngọt đó đã bỏ học đại học.”

“Thật, vậy cô ta cũng không có cách nào có thể so sánh với cô Lư. cô Lư tốt nghiệp đại học danh tiếng, tốt bụng, xinh đẹp, hiền lành, ưa làm từ thiện, thường xuyên đi đến viện mồ côi, viện dưỡng lão làm tình nguyện viên, còn giúp Chủ tịch Lục tìm được con gái ruột nữa, tôi cá là Chủ tịch Lục nhất định sẽ chọn cô Lư.”
“Tôi cũng đánh cược hôm nay Chủ tịch Lục sẽ chọn cô Lư!”
Bữa tiệc dự kiến được bắt đầu từ lúc sáu giờ ba mươi phút, khoảng chừng sáu giờ, những chiếc ô tô sang trọng nhiều ngả đường đã bắt đầu xuất hiện ở lối vào của khách sạn Nguyệt Tú
Các nữ diễn viên nổi tiếng của công ty truyền thông Nguyệt Tú media, các doanh nghiệp, trang web, đài phát thanh và các phương tiện truyền thông lần lượt xuất hiện
Mạc Hân Hy chọn một chiếc váy dạ hội phù hợp với thân phận hiện tại của mình, cô đang định đi ra cửa thì lại nhận được điện thoại của Lư Giai Y
“A lô, thợ làm bánh ngọt phải không?” Bởi vì ghét Mạc Hân Hy, cảm thấy cô chỉ là một thợ làm bánh ngọt thấp kém, cho nên Lư Giai Y luôn luôn cao ngạo không thèm điều tra cô, vì vậy đến bây giờ cô ta vẫn không biết thân phận thật sự của Mạc Hân Hy
“Cô là Lư Giai Y?” Nghe được khẩu khí khinh thường của đối phương, Mạc Hân Hy nhíu mày một cái, Lư Giai Y này vẫn còn dám gọi điện cho cô sao, chẳng lẽ là bị dạy dỗ chưa đủ sao?
“Thợ làm bánh ngọt, tôi biết Bạch Vĩ Hạo đã mời cô đến tham gia dự tiệc, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn trả lại chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn đó cho tôi!” Lư Giai Y kiêu ngạo nói
“Nếu tôi không trả thì sao?” Mạc Hân Hy lạnh lùng hỏi ngược lại
“Hừ, nếu như cô không trả thì sau này vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại Mộc Lam được đâu!” Bên đầu dây bên kia, Lư Giai Y cười lạnh một tiếng
“Lời này của cô là có ý gì?” Người hèn hạ như Lư Giai Y lại dám dùng Mộc Lam để uy hiếp cô

“Đừng tưởng rằng tôi không biết mục đích của cô, không phải cô là mấy người dưới đáy của xã hội, xong vắt óc tìm kế để được gả vào mấy nhà giàu có sao? Cô tưởng tôi không biết cô muốn dùng Mộc Lam để tiếp cận Lục Khải Vũ à. Nói thế nào đi chăng nữa tôi cũng là mẹ của Mộc Lam, chỉ cần tôi nói với mẹ Lục một tiếng, dựa vào tình nghĩa của tôi với nhà họ Lục, cô nghĩ cô còn thể gặp được Mộc Lam sao?” Giọng nói của Lư Giai Y lộ ra vẻ đắc ý
Mạc Hân Hy trầm mặc trong chốc lát: “Được, tôi sẽ trả lại nó cho cô.”
“Làm như vậy là đúng đó!” Nói xong Lư Giai Y cúp điện thoại
Người đàn bà này muốn làm gì?
Mạc Hân Hy lấy sợi dây chuyền ra rồi cất vào trong một cái hộp nhỏ xinh xắn. Vì Mộc Lam, cho dù biết Lư Giai Y không có ý tốt, cô vẫn phải đi
Lý Duy Lộc đưa cô đến khu vực lân cận của khách sạn Nguyệt Tú: “Hân Hy, em phải hết sức cẩn thận. Hãy cầm lấy cái này.” Vừa nói, Lý Duy Lộc vừa đưa cho cô một thỏi son môi tuyệt đẹp
“Chỉ là một bữa tiệc mà thôi, không cần đến cái này chứ?” Mạc Hân Hy có chút kinh ngạc.
Đó không phải là một thỏi son môi thông thường, đó là một vũ khí mới được phát triển bởi công ty bí mật. Có một cơ chế nhỏ ở dưới đáy son, khi ấn nhẹ vào, một lưỡi dao nhọn cực kỳ sắc bén sẽ bật lên
“Hôm nay, Lư Giai Y và Diệp Lan Chi đều ở đây, vẫn nên cẩn thận một chút.”
Nghe lời Lý Duy Lộc, Mạc Hân Hy bỏ thỏi son môi vào túi: “Cảm ơn anh Lý, vẫn là anh Lý suy nghĩ chu đáo nhất.”

“Mẹ, mẹ nhớ mang về cho Vũ Tuệ chút gì đó ngon ngon nha!” Vũ Tuệ có chút không nỡ mà ôm chặt lấy cô không chịu buông tay
Minh Húc cau mày, kéo em gái ra: “Em chỉ biết ăn thôi à, nhìn bụng em một chút đi, nó không còn nhỏ nữa rồi. Nếu còn mập như thế thì sẽ không có ai thích em nữa đâu.” Nói xong không quên bóp bóp bụng nhỏ bụ bẫm của Vũ Tuệ
Vũ Tuệ tức giận đẩy tay anh trai mình ra: “Ai cần anh lo chứ! Là anh kén ăn không chịu ăn cơm nên mới gầy gò giống như cành cây vậy, còn không biết xấu hổ nói em mập, em thấy anh rõ ràng là đang hâm mộ em!”
Minh Húc im lặng liec mắt, nhìn về ngoài cửa xe, đột nhiên chỉ ra xa: “Mẹ, bữa tiệc đã bắt đầu rồi, mẹ nhìn đi, Mộc Lam còn đang chờ mẹ đấy!”
Mạc Hân Hy nhìn theo hướng con trai chỉ, quả nhiên thấy Mộc Lam mặc một bộ váy công chúa màu trắng đang nhìn bốn phía xung quanh
“Được rồi, mẹ phải đi rồi, Vũ Tuệ phải ngoan một chút, trở về mẹ làm giò muối cho con ăn.”
Nghĩ đến giò muối, Vũ Tuệ nuốt nước miếng, buông Mạc Hân Hy ra: “Được ạ, mẹ mau đi đi, đừng để cho chị con phải chờ lâu.”
Mạc Hân Hy đẩy cửa xe ra ngoài, Lý Duy Lộc cùng Minh Húc một lớn một nhỏ trao đổi ánh mắt
Có thể bắt đầu hành động rồi!
Sau khi xuống xe, Mạc Hân Hy cùng đám người chen chúc đầy vất vả, cuối cùng mới đến được trước mặt Mộc Lam: “Xin lỗi Mộc Lam, bởi vì kẹt xe, nên cô tới trễ.”
Mộc Lam nhìn thấy cô thì vui vẻ vô cùng, thân thiết kéo tay cô: “Không sao ạ, con còn tưởng rằng cô sẽ không đến chứ!”
“Làm sao có thể chứ! Cô đã đồng ý với Mộc Lam thì nhất định sẽ tới.”
Xung quanh đều là truyền thông, phóng viên, mọi người đều nhận ra Mộc Lam, một bên cuống quýt chụp hình, một bên nhỏ giọng bàn tán chỉ trỏ Mạc Hân Hy: “Đó không phải là người phụ nữ chụp hình chung với Chủ tịch Lục vào nửa tháng trước sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, thật sự là cô ấy rồi, xem ra lời đồn đại đều là thật, Chủ tịch Lục thật sự thích những người xinh xắn, thanh tú giống như nữ sinh.”
“Nói như vậy thì con gái tập đoàn nhà họ Lư đã bị loại rồi sao?”
“Nhìn dáng dấp tám chín phần như thế kia, nhìn xem, con gái của Chủ tịch Luc chắc chắn thích cô ấy rồi.”
“Ôi, cô Lư thật đúng là đáng thương, vì Chủ tịch Lục mà đến viện mồ côi để tìm con gái, trình độ học vấn lại cao, nhân phẩm tốt, ngoại hình tốt, nhưng vẫn bị một người không học vấn, không nhan sắc gì cướp mất Chủ tịch Lục. Cái này phải gọi là chuyện gì mới đúng đây!”
“Cái này gọi là bản chất thấp kém của đàn ông, nếu đã quen nhìn hoa mẫu đơn, thì đột nhiên sẽ cảm thấy rằng hoa thủy tiên cũng rất là đẹp.”
“Cho nên nói như vậy, thợ làm bánh ngọt này hẳn là rất có mưu mô cùng với sự khéo léo sao?”
“Đương nhiên, nghe nói cô ấy mới gia nhập khách sạn Nguyệt Tú chưa đầy một tháng, trong thời gian ngắn như vậy, đã hạ gục được Chủ tịch Lục nghìn năm lạnh lùng. Cô ấy không thể nào là người bình thường được đâu.”
“Sau này con gái của Chủ tịch Lục chắc chắn sẽ không có cuộc sống tốt đẹp.”
“Vậy cũng chưa chắc đầu, Chủ tịch Lục là ai cơ chứ, là một người có những quyết định vô tàn nhẫn, và vô tình, buôn bán kỳ tài, sẽ dễ dàng bị lừa gạt đến như vậy sao? Hãy chờ xem! Nói không chừng qua mấy tháng, anh ấy sẽ dùng một chân đá văng cô ấy ra khỏi nhà cũng nên.”
“Rất có thể nha.”
Mạc Hân Hy nghe được những bình luận của các phóng viên ở xung quanh thì càng ngày càng mất tập trung, cô nhanh chóng dẫn Mộc Lam đi vào trong
Mộc Lam đi được mấy bước bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi cô: “Cô à, nếu như bổ của con thích cô thì cô sẽ kết hôn với bố của con sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.