9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 12:





Mộc Lam bước tới, ôm lấy Lục Khải Vũ từ phía sau: “Bố, bố bị làm sao vậy ạ? Bố khó chịu ở chỗ nào sao?”
Lục Khải Vũ nhắm mắt lại: “Bố không có chuyện gì, một lúc nữa là ổn thôi.”
Bọn họ sống trong đau khổ khoảng chừng hai mươi phút đồng hồ, cuối cùng cũng được đi từ trên đu quay cao chọc trời xuống phía dưới
Mạc Hân Hy đỡ Lục Khải Vũ, anh vừa đi xuống đã lập tức ngồi xổm ngay xuống dưới đất, tay vẫn ôm ngực như cũ với vẻ mặt đau khổ
“Chủ tịch Lục, chúng ta đã xuống dưới rồi, anh sẽ không còn sợ nữa chứ?” Cô có chút không thể hiểu được
“Đau dạ dày!” Lúc này đầu Lục Khải Vũ đã chảy đầy mồ hôi
Mạc Hân Hy nắm lấy cổ tay của anh, bắt đầu bắt mạch: “Có phải anh thường xuyên bị trào ngược axit trong dạ dày, buồn nôn, ợ hơi, đau bụng âm ỉ không?”
Lục Khải Vũ kinh ngạc nhìn cô một cái: “Cô còn biết cả đông y sao?”
“Tôi có học qua được một ít.” Bố của Lý Duy Lộc là một bác sĩ y học cổ truyền nổi tiếng ở trong nước và cô cũng đi theo học được một ít y thuật từ ông ấy

Nhìn Lục Khải Vũ càng ngày càng khó chịu, cô quả quyết đưa ra quyết định: “Trong trường hợp này, anh phải đến bệnh viện để nội soi dạ dày, nếu như không có chuyện gì, tốt nhất là nên uống thuốc Đông y để điều trị, kết hợp với việc điều chỉnh chế độ ăn uống hằng ngày, và chú ý phối hợp dinh dưỡng.”
Lục Khải Vũ lấy điện thoại di động ra, liên lạc cho tài xế, rất nhanh bọn họ đã được đưa tới bệnh viện
Kết quả nội soi dạ dày cho thấy vết loét nhẹ, nguyên nhân không gì khác ngoài việc uống rượu quá nhiều, ba bữa cơm đều ăn không đúng giờ, áp lực quá lớn, thiếu nhiều chất dinh dưỡng
Trước tiên, bác sĩ đã đưa anh một số thuốc để uống, còn tài xế thì đi đóng tiền viện phí, Mạc Hân Hy ôm Mộc Lam ngồi ở phòng bệnh chăm sóc cho anh
Bởi vì sợ độ cao và đau đớn cùng hành hạ một lúc, nên lúc này Lục Khải Vũ cảm thấy mình rất yếu ớt
“Hôm nay cảm ơn cô!” Nhìn thấy MạcHân Hy, đột nhiên anh cảm thấy cô gái trước mắt này khá là đáng yêu
Mộc Lam đã chơi cả một buổi sáng rồi, lúc này đã nằm ngủ thiếp đi trong vòng tay của Mạc Hân Hy từ lúc nào không biết
Mạc Hân Hy cẩn thận đặt Mộc Lam lên một bên giường: “Chủ tịch Lục, trên thế giới này có rất nhiều thứ quan trọng hơn tiền bạc, ví dụ như là sức khỏe và gia đình.”
Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa, cũng không hiểu nổi những người như Lục Khải Vũ. Rõ ràng đã có rất nhiều tiền, rất thành công, vì sao còn phải liều mạng đến như vậy. Anh không nghĩ đến bên cạnh mình vẫn còn nhiều người lo lắng cho anh sao?

Lục Khải Vũ khẽ thở dài: “Cô không thể hiểu được đâu.”
Mạc Hân Hy có chút tức giận: “Tôi không hiểu, tôi biết tập đoàn nhà họ Lục có rất nhiều chuyện đang chờ được anh xử lý, chờ anh đi làm để đưa ra quyết định, anh thật sự bận trăm công nghìn việc. Thế nhưng tôi lại không nghĩ rằng anh là người bận rộn đến mức mà ngay cả thời gian ăn một bữa cơm cũng không có. Trên thế giới này có rất nhiều tập đoàn còn có quy mô lớn hơn tập đoàn nhà họ Lục rất nhiều! Nhưng tôi chưa bao giờ có nghe nói qua việc họ phải đưa Chủ tịch của mình vào bệnh viện cả!”
Mạc Hân Hy nổi giận, giống như một con mèo hoang xù lông, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, nhưng lại lộ ra tia quật cường mà dễ thương. Một tia tình cảm khác thường chợt lóe lên trong lòng Lục Khải Vũ
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, mẹ Lục lạnh mặt đi vào: “Cô là ai? Tại sao lại dám giáo dục con trai tôi như vậy chứ?” Con trai cục cưng của bà ta xuất sắc như vậy, thế nhưng người phụ nữ này lại dám chỉ trích con trai bà ta
Bà ta quan sát Mạc Hân Hy từ trên xuống dưới đến mấy lần, giọng nói có chút châm chọc: “Thì ra là thợ làm bánh ngọt ngày hôm đó à!”
Lư Giai Y đi theo phía sau lưng mẹ Lục, mặt đầy đắc ý
Lục Khải Vũ kinh ngạc: “Mẹ, mẹ trở về lúc nào vậy? Bà nội và mọi người đâu?”
Mẹ Lục đi tới trước mặt con trai: “Bố con vẫn đang ở quê cùng với bà nội! Mẹ nghe nói con không để cho Giai Y gặp Mộc Lam, còn tự quyết định mời một thợ làm bánh ngọt không rõ lai lịch về nhà. Lúc mới nghe được mẹ còn không tin, nhưng xem ra đó là sự thật.”
“Cô ấy đã từng làm quản lý của cửa hàng bánh ngọt Midore, con đã điều tra qua rồi, cũng không phải là không rõ lai lịch.”

“Vậy thì lại càng kỳ quái, đường đường là quản lý của cửa hàng bánh ngọt Midore, tại sao lại đồng ý đến nhà chúng ta làm một thợ bánh ngọt nhỏ như vậy.” Mẹ Lục cảm thấy rất khó chịu, vì những lời nói trước đó của Lư Giai Y mà ấn tượng ban đầu của bà ta đối với Mạc Hân Hy không được tốt cho lắm
“Cái này…” Lục Khải Vũ trầm mặc. Nếu như anh nói cho mẹ anh biết rằng Mạc Hân Hy đến nhà họ Lục chỉ vì Khải Dã, phỏng đoán bà ta còn tức giận hơn
“Con xem, không phải con cũng cảm thấy rất khó hiểu sao?” Nói xong, mẹ Lục xoay người lại nhìn về phía Mạc Hân Hy: “Ngày mai cô đến bộ phận nhân sự nhận tiền lương đi, cô bị sa thải rồi.”
Lư Giai Y đứng ở phía sau lưng mẹ Lục, ảnh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Mạc Hân Hy. Muốn cùng đầu với cô ta sao, cô vẫn còn non lắm!
Mạc Hân Hy không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt mà trả lời lại: “Tôi rất muốn biết, bà Lục muốn đuổi tôi vì lý do gì chứ?”
“Cô, tôi cho cô mặt mũi! Cô không nên được voi mà đòi tiên! Chẳng lẽ cô còn muốn tôi nói ra tất cả những chuyện xấu mà cô đã làm sao?” Mẹ Lục không ngờ rằng Mạc Hân Hy lại thiếu hiểu biết như vậy, khiến cả người bà ta lập tức phát run
Mặt Mạc Hân Hy tràn đầy khó hiểu, không thể giải thích được, cô nói: “Tôi làm chuyện xấu gì vậy? Bà Lục, thân phận bà cao quý, lời nói ra cũng không thể bậy bạ như thế đâu!”
Lư Giai Y không nhịn được nữa, cô ta đi ra từ sau lưng mẹ Lục: “Người đàn bà này, ngày đầu tiên làm việc, tôi tốt bụng muốn cho cô một chút tiền thưởng, để cô có thể làm bánh ngọt tốt nhất cho Mộc Lam ăn. Yêu cầu cô không nên để cho con bé ăn quá nhiều đồ ngọt nhưng không nghĩ tới cô còn đòi hỏi nhiều hơn, chế tiền thưởng tôi cho cô quá ít, còn lấy Mộc Lam làm điểm yếu để uy hiếp tôi, và còn muốn lấy đi chiếc vòng cổ bản giới hạn ở trên cổ của tôi nữa.”
Nói xong, cô ta nắm lấy cánh tay của mẹ Lục: “Bác gái, làm sao bác vẫn để loại người như thế này ở trong nhà họ Lục chứ, cô ta sẽ dạy xấu Mộc Lam mất.”
Mạc Hân Hy trừng mắt nhìn Lư Giai Y đang cố ý giả vờ, cô kinh ngạc nói: “Không phải cô là người trông trẻ hôm đó sao? Làm sao cô có thể ở cùng một chỗ với bà Lục cao quý đây chứ?”

“Người trông tré? Cô ấy là Lư Giai Y, cô chủ của tập đoàn nhà họ Lư” Mẹ Lục nhíu mày, con trai lớn vẫn khiến cho bà ta phải lo lång, lần này lại bị người phụ nữ hèn mọn này mê hoặc rồi. Vì con trai, bà ta nhất định phải giải quyết người phụ nữ này càng sớm càng tốt
“Thì ra cô thật sự là cô chủ của tập đoàn nhà họ Lư à. Tôi còn tưởng cô là cô trông trẻ chứ! Trên người cô còn không có chút khí chất khuê tú nào của con nhà đại gia.” Mạc Hân Hy bày ra vẻ kinh ngạc
“Cô… Thật là không được dạy dỗ!” Lư Giai Y vừa định nổi giận, nhưng bên cạnh vẫn còn mẹ con nhà Lục Khải Vũ nên cô ta lập tức chặn sự tức giận lại, giả bộ tỏ ra mình là con nhà gia giáo
“Tôi nghĩ chính cô Lư đây mới là người không được dạy dỗ đấy! Sợi dây chuyền kia rõ ràng là cô đưa cho tôi. Còn nữa, ngày hôm đó chính cô cũng đã thừa nhận mình giả mạo cô chủ nhà họ Lư, bây giờ lại đột nhiên quay đầu cần tôi một cái, đây chính là cái gọi là được dạy dỗ sao?”
“Tôi đưa dây chuyền cho cô lúc nào, rõ ràng cô lợi dụng điểm yếu của tôi là Mộc Lam để uy hiếp tôi, tôi bất đắc dĩ mới phải đưa cho cô. Những người như cô, trong mắt cũng chỉ có tiền, căn bản sẽ không thật lòng đối xử tốt với Mộc Lam.”
“Là như thế sao? Cô Lư, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa, nếu không cô đừng trách tôi không lịch sự!” Mạc Hân Hy lạnh lùng uy hiếp
Mẹ Lục kéo Lô Giai Y ra phía sau: “Làm sao? Cô còn muốn đánh người sao?”
“Cô Lư, cô có nói thật hay không?” Mạc Hân Hy nhìn chằm chằm vào Lư Giai Y, xác nhận một lần nữa
“Được, nếu đã như vậy thì cũng đừng trách tôi không lịch sự.” Vừa nói Mạc Hân Hy vừa lấy điện thoại di động ra, ở trên đó bấm vài lần, một đoạn ghi âm được phát ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.