7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 27: Về Nhà






“Phải nghe đại phu.
đây là do đại phu căn dặn.”Đoạn Ngọc La nói xong, làm tư thế tiễn khách với Quàn Bắc Hàn.
hướng về phía gian phòng hắn được phàn đến.“Hoàng Minh Dật!”Quản Bấc Hàn nghiến rãng nghiến lợi, hắn biết ngay tến nàv khốn có hảo tâm đâu!“Đi thôi đi thỏi.
Thanh Yên tỷ tỷ.
Để muội xem vết thương cho tỷ.”Đoạn Ngọc La nói xong lôi kéo Mộ Thanh Yến trở về phòng, để lại một mình Quân Bắc Hàn nội tâm tan vờ đứng tại chỗ.
Rò ràng ban nãy nhận nương tử.
buổi tối đã bị đuổi ra khôi phòng? Quân Bắc Hàn sẳc mặt vô cùng đen, mấy kè cướp nương tử của ta đều chờ đó cho ta!Bên trong phòng, ngọn đèn thắp sáng, ánh đèn lay động in bóng hai người trên cửa sổ.“Có chuyện muốn nói với ta phải không?”Mộ Thanh Yên nhìn Đoạn Ngọc La, chớp chớp mắt.“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ quá thông minh!”“Nói đi.”Mộ Thanh Yên bất đắc dĩ cười, hơn nửa tháng không gặp, vất vả lắm mới gặp được mà buổi tối đầu tiên đã bị đuổi ra ngoài cửa, Quân Bắc Hàn chắc đang phát điên ở bên ngoài.“Thanh Yên tỷ tỷ, đêm nay muội có thể ngủ cùng tỷ không?”Mộ Thanh Yên sửng sốt, sau đó lại nói: “Được.”Đoạn Ngọc La vui vẻ cởi giày và áo ngoài, chạy đến đợi Mộ Thanh Yên trên giường.Mộ Thanh Yên thu thập xong cũng lên giường.
Đây lần đầu tiên Mộ Thanh Yên cùng một nữ tử khác ngủ cùng nhau, cảm giác có chút kỳ diệu, cũng có chút ấm áp.

Hai người nằm trên giường, bỗng nhiên Đoạn Ngọc La dựa vào người Mộ Thanh Yên.“Thanh Yên tỷ tỷ, có phải tỷ phải đi rồi không?”“Đúng vậy, trở về Thanh Quốc.”“Chúng ta về sau còn có cơ hội gặp lại không?”“Gặp nhau không bằng hoài niệm, có rất nhiều thời điểm bộ dạng trong trí nhớ sẽ đẹp hơn hiện thực nhiều lắm.”Đoạn Ngọc La ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ những lời này của Mộ Thanh Yên.
Triều Ca trong lòng toàn bộ người Ly quốc, là chí cao vô thượng, hoàn hảo vô khuyết.
Ở trong lòng bằng hữu cũ của nàng, là vô cùng tưởng niệm, bọn họ sẽ vĩnh viễn nhớ đến nàng.Một khi đã vậy, sao không để Lý Triều Ca vĩnh viễn sống trong ký ức tốt đẹp của bọn họ? Gặp nhau, không bằng hoài niệm.
Đây chính là nguyên nhân Mộ Thanh Yên không nhận mặt với bọn họ.“Như vậy nếu muội nhớ tỷ, muốn nói chuyện với tỷ, cũng không thể gặp mặt nữa sao?”“Ta chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời muội, gặp rồi cùng nhau đi một đoạn, đi hết liền mỗi người một ngả.
Cuộc đời mỗi người đều có rất nhiều khách qua đường.”Mộ Thanh Yên nhẹ giọng nói: “Không truy xét quá khứ, không dự đoán tương lại, cứ như hiện tại là được.”Đoạn Ngọc La nghĩ nghĩ, cũng không biết có suy nghĩ cẩn thận lời Mộ Thanh Yên nói không nữa.“Thanh Yên tỷ tỷ, muội thật sự rất luyến tiếc tỷ.
Cha mẹ muội chỉ có một mình muội, từ bé không ai chơi với muội, sau này thì có Minh Dật ca ca đến.”“Nhưng mà huynh ấy không thể đi, cũng không thể nhảy, không thể chơi với muội, đa phần thời gian huynh ấy đều lẳng lặng đọc sách viết chữ, an tĩnh hơn người khác nhiều.”“Tỷ là người đầu tiên cùng muội cười, cùng ta làm loạn, cùng muội đánh nhau, cùng muội uống rượu.”Mộ Thanh Yên duỗi tay sờ đầu Đoạn Ngọc La: “Muội cũng là người đầu tiên cùng ta điên, cùng ta cười, cùng ta đánh nhau.”“Thật sao? Vậy tuổi thơ của Thanh Yên tỷ tỷ trải qua thế nào?”Mộ Thanh Yên ngẩn ra, khi còn nhỏ, bọi coi như quân cờ tỉ mỉ bồi dưỡng? Hơi lơi lỏng một chút sẽ bị từ bỏ? Mộ Thanh Yên không muốn nói về cái đề tài này.“Không nhắc lại chuyện lúc nhỏ.
Ta nhớ rõ ngày đó muội từng nói muốn học nương của muội bắt cóc Minh Dật?”Đoạn Ngọc La che mặt, nửa bên đã đỏ lên.“Đều là say rượu nói bậy thôi.”“Không có dũng khí cùa nương muội sao?”“Không phải, đối tượng không giống nhau.
Cha muội cùng Minh Dật ca ca không giống nhau.
Minh Dật ca ca trong suốt giống như nước suối, sạch sẽ như mâỵ trắng, chuyện như vậy là một loại vấy bấn huynh ấy.
Huynh ấy có suy nghĩ của mỉnh.
muội không thế ép buộc huynh ấy.”“Vậy muội tính vê sau làm thé nào đây?”“Thanh mai trúc mã đôi khi kém nhất kiến chung tình, nhưng nước chảy sông dài có thế thắng được rung động nhát thời, muội có thời gian, có kiên nhẫn, có cơ hội, muội không sợ.”Mộ Thanh Yên cười khẽ: “Muội là một cô nương rất tốt.
muội sẽ hạnh phúc mà.”“Muội cũng muốn vậy á.” Đoạn Ngọc La nghịch ngợm cười.Hai người lại trò chuyện một lúc lâu, thổi tắt đèn sau đó đi ngủ.
Bóng đêm bao phủ, tiếng ve kêu râm ran càng khiến màn đêm thêm tĩnh mịch.
Trong căn phòng đối diện phòng Mộ Thanh Yên, đèn đuốc vẫn sáng trưng.Quân Bắc Hàn mở rộng cửa sổ ra, một tay chống đầu đầu dựa nghiêng bên cạnh bàn.
Mái tóc đen dài như thác nước xõa trên vai, xứng với khuôn mặt tuấn mỹ kia của hắn khiến người ta càng nhìn càng si mê.

Hắn thấy ngọn đèn trong phòng Mộ Thanh Yên đã tắt nhưng lại không thấy Đoạn Ngọc La đi ra, mày gắt gao nhíu lại.“Ăn vạ không đi rồi?”Ngón tay Quân Bắc Hàn gõ gõ trên mặt bàn, đứng dậy ra khỏi phòng.
Đến trước phòng Mộ Thanh Yên, hắn đẩy đẩy cửa, phát hiện cửa đã khóa chặt.
Thế là hắn vòng một vòng, cuối cùng tìm được một cái cửa sổ mở rộng, thân hình hắn lóe lên nhảy vào.
Dưới ánh trăng, bóng Quân Bắc Hàn bị kéo hẹp dài, hắn nhẹ nhàng chậm chạp đi đến mép giường Mộ Thanh Yên.Nhìn hai người ngủ trên giường, sắc mặt Quân Bắc Hàn lập tức đen thui.
Nương tử hắn mà hắn còn chưa ngủ, lại cho người khác ngủ trước à? Buồn cười? Dù là nữ nhân cũng không được! Quân Bắc Hàn duỗi tay điểm huyệt ngủ của Đoạn Ngọc La làm nàng hôn mê.
Sau đó Quân Bắc Hàn dùng chăn cuộn Đoạn Ngọc La đưa sang phòng hắn.
Sau khi di hoa tiếp mộc xong, Quân Bắc Hàn mới thoải mái nằm bên người Mộ Thanh Yên.
Hắn quay người lại ôm lấy Mộ Thanh Yêntrên giường.“Bắc Hàn, rốt cuộc chàng trưởng thành chưa thế, sao lại làm mấy việc trẻ con thế này?”“Ngủ cùng nương tử nhà mình mà là việc trẻ con à?”Mộ Thanh Yên cạn lời, xoay người lại chọc chọc vào mặt Quân Bắc Hàn.Quân Bắc Hàn duỗi tay bắt được tay Mộ Thanh Yên, từ sau lưng ôm nàng thật chặt.
Hơi thở của hắn quanh quẩn bên tai Mộ Thanh Yên, khiến nàng cảm giác từng đợt tim đập.
Hắn tới gần khẽ hôn vành tai nàng, khiến toàn thân nàng ngứa ngáy xoay người lại.Vừa xoay thì Quân Bắc Hàn vươn tay vòng lấy nàng, đôi mắt thâm thúy lóe sáng nhè nhẹ, chậm rãi tiến đến nói bên tai nàng: “Nương tử” Mặt nàng nóng lên, đỏ ửng, vừa muốn mở miệng lại bị cánh môi ấm áp lấp kín.
Hai mắt Quân Bắc Hàn nhuốm tình dục, khẽ cắn mút bờ môi mềm mại hơi lạnh, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào trong miệng, mút lấy từng chút mềm mại, đòi lấy từng góc từng góc.
Mộ Thanh Yên cảm giác thân thể mình mềm nhũn, nhìn khuôn mặt dựa thật gần, lắng nghe hơi thở của hắn, cảm nhận được hô hấp của hắn, nhịp tim không ngừng tăng tốc.“Thanh Yên, ta muốn nàng…”Mộ Thanh Yên sửng sốt, toàn thân cứng đờ, tai đỏ lên.“Ta nhịn đã lâu lắm rồi, đặt ngay trước mắt mà nhiều lần cũng chưa ăn được, trên đường còn bị cướp nhiều lần, nếu không ăn ngay thì chắc sẽ bị kẻ khác đoạt đi nữa mất!”Quân Bắc Hàn tràn đầy oán niệm.
Mộ Thanh Yên dựa vào người Quân Bắc Hàn, im lặng không lên tiếng xem như ngầm đồng ý.
Quân Bắc Hàn nhẹ nhàng kéo vạt áo Mộ Thanh Yên ra, duỗi tay thâm nhập vào.Nhưng hắn bỗng nhiên dừng tay lại, thở dài một hơi thật mạnh thu về.
Sau đó duỗi tay buộc lại vạt áo của Mộ Thanh Yên.“Trên người nàng đều là vết thương, vẫn cứ chờ thêm chút đi.”Quân Bắc Hàn bất đắc dĩ nhẹ nhàng ôm chặt Mộ Thanh Yên, hô hấp nhẹ nhàng phía sau nàng.
Mộ Thanh Yên tự nhiên muốn cười, sau khi cười lại cảm thấy thật ngọt ngào.

Bóng đêm tràn ngập bao phủ hoàn toàn một vùng đất, tiếng dế kêu hòa lẫn với tiếng hít thở như đi vào giấc ngủ, càng thêm yên tĩnh.Sáng sớm hôm sau lúc Đoạn Ngọc La tỉnh lại, phát hiện mình lại ngủ trong phòng khác.
Nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, vừa ra khỏi cửa liền thấy có người vào viện viện người thu dọn đồ đạc.“Có chuyện gì đấy? Các ngươi là ai?”Đoạn Ngọc La vừa mới hỏi xong, Quân Bắc Hàn liền kéo tay Mộ Thanh Yên ra khỏi phòng.“Chúng ta phải về, bọn họ đang thu dọn đồ đạc.”Quân Bắc Hàn liếc mắt nhìn mấy thị vệ.Mặt Đoạn Ngọc La đầy kinh ngạc, nàng khiếp sợ nhìn Mộ Thanh Yên.“Nhanh như vậy à?”Mộ Thanh Yên mỉm cười gật đầu.
Quân Bắc Hàn cùng nàng đã ra ngoài thật lâu, nếu không quay về thì trong triều sẽ đại loạn, chậm trễ không được, tùy hứng không được.
Không lâu sau, đồ đạc của Mộ Thanh Yên cũng được thu dọn xong xuôi.
Hai người Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên tự mình đến chỗ Đoạn Thiên Diễn cùng Địch Lam Thấm từ biệt.Đoạn Ngọc La đẩy Minh Dật đi ra cửa sơn trang.
Trên mặt hắn vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt như trước, như con người hắn vĩnh viến vân đạm phong khinh, khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.“Thanh Yên tỷ tỷ, tỷ trở về phải mạnh khỏe, ngàn vạn lần không được bị thương nữa nhé.”“Nếu ai khi dễ tỷ thì cứ đánh hắn, nếu đánh không lại tỷ cứviết thư cho muội, muội đến giúp tỷ.”“Còn nữa, vết thương còn chưa khỏi hẳn, nhớ phải thay thuốc định kì, ngàn vạn không được mệt mỏi.”“Còn nữa… Còn cái gì nữa thì nhất thời muội cũng không nhớ ra, tỷ ở lại một lúc, muội nhớ ra sẽ nói cho tỷ…”Đoạn Ngọc La dong dài lằng nhằng nói một tràng, nói đến mũi đỏ, mắt đỏ, nước mắt không nhịn được rới xuống.“Thanh Yên tỷ tỷ, muội thật sự không ngờ tỷ sẽ rời đi nhanh như vậy.
Muội tưởng tượng về sau sẽ không còn được gặp lại tỷ, muội liền rất khổ sở…”Mộ Thanh Yên duỗi tay lau nước mắt trên mặt Đoạn Ngọc La.“Đừng khóc, nhớ kỹ dáng vẻ hiện tại của ta.”Đoạn Ngọc La gật gật đầu.“Trong trí nhớ của muội, cả đời của ta đều như thế này, vui vẻ, đơn giản, thương muội.”Đoạn Ngọc La gật đầu nhưng nước mắt vẫn là không ngừng chảy xuống.“Được, trên đời không có bữa tiệc nào không tàn, có duyên sẽ gặp lại.”Đoạn Ngọc La lau nước mắt, lời cũng không nói ra được.“Thanh Yên”Minh Dật bỗng nhiên mở miệng gọi nàng.
Nàng quay đầu thấy Minh Dật đưa một chiếc hộp dài.
Mộ Thanh Yên nhận chiếc hộp, đặt trong tay.“Sinh thời, may mắn gặp được nàng.”“Đây cũng là may mắn của ta, Minh Dật, chiếu cố Ngọc La cho tốt, chiếu cố chính mình cho tốt.”Minh Dật cười nhạt gật đầu: “Bảo trọng.”“Bảo trọng.”Mộ Thanh Yên ngẩng đầu lần cuối nhìn Lam Thiên sơn trang.Tiểu sư đệ, công chúa ngang ngạnh, sư phụ, Tố Y sư tỷ, Ly quốc, tái kiến, kiếp này sẽ không trở lại nữa.
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi lên xe ngựa.
Xe ngựa dần dần tăng tốc, cuốn lên một trận bụi đất, để lại một phần nhớ mong.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.