7 Kiếp Nhân Duyên

Chương 1: Luân Hồi






Đi tới trên cầu Nại Hà, Ly Ca quen thuộc chào hỏi Mạnh Bà.
Giống như trước không uống Mạnh bà thang liền nhảy vào luân hồi.
Trên đường hoàng tuyền vốn tối tăm đã kết một tầng băng, quỷ hồn qua lại đều chết cóng.
Trong vòng mười trượng, không có một ngọn cỏ, quỷ hồn nào dám đến gần Thương Lăng.
Sắc mặt hắn mười phần âm trầm, mỗi một bước đều đi cực kỳ thong thả.Thương Lăng từng bước một chậm rãi nặng nề đi tới, bỗng nhiên, hắn dừng lại phía trước Đá Tam Sinh.
Ánh mắt rơi vào trên hai cái tên khắc phía trên Đá Tam Sinh.
Hắn khẽ nhíu mày một cái, do dự một chút, sau đó vẫn đi tới bên cạnh Đá Tam Sinh.
Nhẹ nâng tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai cái tên kia.

Dần dần từng nét trong hai cái tên kia được khắc lại một lần, so với lần khắc trước đó còn sâu hơn ba phần.
Khắc xong, Thương Lăng ngẫm nghĩ, phất tay lên, trực tiếp xóa đi những cái tên bên cạnh hai cái tên đó, chừa lại một mảng lớn.
Sau khi làm xong, hắn dừng tay lại, nhướng mày, lẩm bẩm: “Nhàm chán ”Sau đó, hắn liền đứng dậy đi không thèm quay đầu lại.
Đi một đoạn, sau đó Quỷ sai giáp lạnh run cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh Thương Lăng.“Thương Lăng Thượng Thần, mời ngài tới bên này, đến giờ ngài đầu thai rồi.”“Tư Mệnh đâu?”“Thương Lăng Thượng Thần yên tâm, Tư Mệnh đại nhân đã vào luân hồi, nàng không làm lỡ thời gian, bây giờ ngài đi là kịp lúc.”Quỷ sai giáp tận lực ăn nói nhỏ nhẹ dễ nghe, hết thảy đều theo kế hoạch tiến hành, như vậy thì sẽ không làm vị thần này tức giận nhỉ? Ai biết Thương Lăng lại nhướng mày, nhiệt độ quanh thân chợt lại hạ xuống rất nhiều, Quỷ sai giáp lạnh đến mức trên y phục kết một tầng băng thật dày.
Quỷ sai giáp cảm giác mình quá khổ rồi, rõ ràng chuyên nghiệp như thế nhưng vẫn đắc tội vị thần này thì phải?“Chạy trốn cũng nhanh đấy! Không phải rất không muốn luân hồi sao?”Thương Lăng nói xong không thèm quay đầu đi tới cầu Nại Hà.Để lại quỷ sai giáp đứng tại chỗ chờ rã đông.
Hả? Thương Lăng Thượng Thần vừa mới nói cái gì? Ngài ấy làm sao biết Tư Mệnh đại nhân không muốn luân hồi? Trong đầu Quỷ sai giáp bắt đầu bịa đặt ra vô số phiên bản gian tình cố sự, sau đó âm thầm cười.
Trên cầu Nại Hà, Thương Lăng tiếp nhận một chén Mạnh bà thang từ trên tay Mạnh Bà.
Hắn do dự trong nháy mắt, trong lòng có chút nghi hoặc.
Nhưng một lát sau hắn vẫn uống một hơi cạn sạch, nhảy vào trong luân hồi.-----------------------------------------------------------------------Sau khi Ly Ca sinh ra, vừa mở mắt liền thấy gian nhà đơn sơ, trang trí đơn giản.
Lần này sinh ra ở một gia đình bình thường? Ly Ca không khỏi nghi hoặc, lục trà nữ kia buông tha nàng? Không có khả năng đâu! Nhưng vào lúc này, bà đỡ ôm nàng hai tay run rẩy, kinh ngạc quát lên.“Là bé gái, nhưng đứa bé này hình như không khóc, không phải bị ngốc chứ?”Lúc này, một người khác đi cùng bà đỡ nói: “Hình như vậy! Tiếc quá, vứt đi.”Ly Ca sững sờ, vừa sinh ra liền bị vứt bỏ? Tình huống gì đây? Đáng thương thế này luôn?“Không được, van cầu các ngươi, không được vứt bỏ con ta.” Một âm thanh yếu ớt truyền đến, hai bà đỡ xoay người nhìn về phía nữ nhân suy yếu đáng thương trên giường hẹp.Ly Ca yếu ớt thở dài, nhắm mắt lại khóc lớn lên.“Khóc rồi khóc rồi, không phải đứa ngốc, cũng không phải câm điếc.”“Vậy thì giữ lại, không cần vứt đi.”Lúc này, bà đỡ ôm Ly Ca đi tới bên cạnh nữ nhân kia, đưa đứa bé cho nàng xem.“Ngươi đặt tên đi.”“Con của ta...!Chỉ mong con bé như một luồng khói nhẹ, bé nhỏ không đáng kể, lại tự do tự tại, cứ gọi nàng là Thanh Yên đi.” Mặt nữ nhân đầy nước mắt, hai mắt đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt.“Thanh Yên, về sau đứa bé này cứ gọi là Mộ Thanh Yên.”Bà đỡ bế Mộ Thanh Yên vừa dứt lời, bà đỡ kia cầm một dải lụa trắng trên tay, ghìm cổ mẫu thân của Mộ Thanh Yên lại, trực tiếp siết tắt thở.
Một màn này khiến Mộ Thanh Yên khiếp sợ, hai bà đỡ này là ai, ra tay ác như vậy! Mộ Thanh Yên còn chưa kịp phản ứng, mình đã thành cô nhi không có mẫu thân!“Được rồi, bế đứa bé đi, ghi danh vào sách đi.”“Đi, đi xử lí thi thể.”Hai bà đỡ vừa nói chuyện vừa bế Mộ Thanh Yên đang khiếp sợ ra khỏi phòng.Ra khỏi phòng, ra khỏi cái sân cũ nát kia, Mộ Thanh Yên thấy một hành lang gấp khúc khảm ngọc, còn có hoa viên tinh xảo.
Vừa nhìn cũng biết là người có tiền có thế.
Rốt cuộc thân phận nàng là gì? Vừa sinh ra mẫu thân đã bị giết, đây là chỗ nào? Mộ Thanh Yên khóc mệt, dù sao cũng còn quá nhỏ, mệt liền ngủ mất.Thời gian thấm thoát qua, chỉ chớp mắt đã mười hai năm.
Đứa bé Mộ Thanh Yên trước kia đã lớn lên, một khuôn mặt đầy vẻ trẻ con dần dần nẩy nở, lộ ra nhan sắc khuynh thành.
So với Lý Triều Ca kiếp trước có khí chất đẹp, đời này dáng vẻ Mộ Thanh Yên càng xinh đẹp hơn.Mộ phủ, phòng luyện công.

Trong phòng luyện công, mười sáu đứa bé đứng một hàng, giữa phòng có hai đứa trẻ ước chừng mười hai mười ba tuổi cầm trường kiếm đang đối chiến.“Keng keng keng” tiếng trường kiếm đụng nhau truyền đến, hai đứa bé đánh mười phần kịch liệt, một trong hai chính là Mộ Thanh Yên.
Một đứa trẻ khác là bé trai mười ba tuổi, mặt mũi non nớt, nhưng trong mắt lại lộ ra từng tia sát khí.
Chân mày hắn trượt xuống từng đợt mồ hôi, trong quá trình cùng Mộ Thanh Yên đối chiến, hắn dần dần rơi vào thế hạ phong, hắn cực kì khẩn trương.
Mộ Thanh Yên không chút hoang mang, ung dung ứng đối công kích.Kiếp trước nàng là Lý Triều Ca, võ công cũng rất cao, đời này luyện một lần nữa dễ như trở bàn tay.
Cho nên bây giờ việc nàng phải thắng thằng nhóc trước mắt cũng quá đơn giản.
Nhưng nàng không gấp gáp mà một mực kéo dài, đáy mắt lộ ra một tia không đành lòng.
Nhưng trái ngược với nàng, đứa bé trai kia lại càng ngày càng nhanh, chiêu thức càng ngày càng ác, nhưng kẽ hở lộ ra cũng càng ngày càng nhiều.
Cuối cùng, thế tiến công của Mộ Thanh Yên chợt thay đổi, kết thúc trận đối chiến này.Đứa bé trai kia bị đánh ngã trên mặt đất, Mộ Thanh Yên kề kiếm trên cổ hắn.“Đa tạ, thập tam ca.” Mộ Thập Tam run rẩy, bên khóe miệng còn dính máu, hắn quả thực không thể tin được, Mộ Thập Thất nhỏ hơn mình hai tuổi vậy mà đánh thắng hắn!Lần khảo hạch này thất bại sẽ đối mặt với sự nghiêm phạt cực kì đáng sợ, không cẩn thận sẽ mất mạng.
Thấy Mộ Thập Tam bị thua, sắc mặt bọn trẻ đứng một bên khó coi, cực kì sợ hãi.
Chỉ có Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc, vẻ mặt bình thản.“Mộ Thập Thất thắng, Mộ Thập Tam, tự đến hình phòng đi.” Quản gia đứng ở một bên mặt không biểu cảm tuyên án.Toàn thân Mộ Thập Tam run rẩy, trong nháy mắt Mộ Thanh Yên lấy kiếm ra, hắn bỗng nhiên đứng dậy công kích nàng.
Mộ Thanh Yên đã sớm phát hiện ý đồ của Mộ Thập Tam, nàng đá một cái khiến Mộ Thập Tam ngã ngửa trên mặt đất.
Mộ Thập Tam phun ra một ngụm máu.
Quản gia phất tay lên, lập tức có gia đinh qua kéo Mộ Thập Tam đi.“Không được, ta không đến hình phòng, ta không thua, ta còn có thể đánh!” Tiếng gào thê thảm của Mộ Thập Tam truyền khắp toàn bộ phòng luyện công, khiến mấy đứa trẻ trong phòng luyện công sắc mặt đều tái nhợt, lạnh run người.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời dần dần ngả về tây, khảo hạch cuối cùng cũng kết thúc.
Quản gia dẫn bả đứa trẻ xuất sắc nhất trong khảo hạch là Mộ Thập Nhất, Mộ Thập Tứ, Mộ Thập Thất đến thư phòn Mộ phủ.
Trong ba đứa trẻ, chỉ có Mộ Thanh Yên là nữ.Đi vào thư phòng, một người ngồi ở ngay chính giữa, màu tóc hơi bạc, thần tình nghiêm túc, đang dò xét bà đứa trẻ quản gia dẫn đến.

Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc nhìn người trước mắt, cha nàng, chủ nhân Mộ phủ Mộ Dương Húc.
Mộ Dương Húc tổng cộng có hai mươi mốt đứa con, nàng đứng hàng thứ mười bảy, người khác cũng gọi nàng là Mộ Thập Thất.
Chỉ có chính nàng còn nhớ rõ, mình tên là Mộ Thanh Yên, là mẫu thân nàng đặt tên.
Vừa ra sinh nàng đã bị quản gia sắp xếp người nuôi dưỡng, từ nhỏ tập võ, học tập đủ loại kỹ năng, triệt để bồi dưỡng thành một sát thủ.Tại Mộ phủ, trừ hai đứa con gái Mộ phu nhân sinh ra, tất cả con cái của Mộ Dương Húc từ nhỏ đã bị coi là sát thủ để bồi dưỡng, trở thành quân cờ của ông ta.
Cho nên lúc vừa ra đời Mộ Thanh Yên không khóc, Hai bà đỡ cho là nàng có khiếm khuyết, suýt chút nữa vứt bỏ nàng.
Bởi vì đứa trẻ khiếm khuyết không thể bồi dưỡng, không thể lợi dụng, Mộ phủ không nuôi kẻ rảnh hơi.Những năm gần đây, Mộ Dương Húc không ngừng sủng hạnh nữ tử, để các nàng mang thai sinh con, một khi sinh xong sẽ chết.
Mấy năm nay, tuổi tác Mộ Dương Húc dần dần cao nên không sinh được, vì vậy không có quân cờ mới sinh ra.
Mộ Dương Húc là thái sư đương triều Thanh quốc, dã tâm rất lớn, mơ ước ngôi vị hoàng đế đã lâu.
Sớm muộn cũng có một ngày ông ta tạo phản đoạt vị.Mộ Dương Húc bỗng nhiên ôn hòa cười giống như một người cha hiền lành, ông ta vẫy tay.n“Các con đều qua đây, Thập Nhất, Thập Tứ, Thập Thất, nhũ danh của các con gọi là gì?”“Thưa phụ thân, con gọi là Mộ Vinh Hiên ”“Con là Mộ Thành An ”“Mộ Thanh Yên ”“Tốt tốt tốt, con ngoan của ta, đêm nay cùng vi phụ dùng bữa, thế nào?”Lời này vừa nói ra, hai mắt Mộ Thập Nhất cùng Mộ Thập Tứ sáng ngời, tràn ngập chờ mong, chỉ có Mộ Thanh Yên mặt không đổi sắc như trước.Trong mắt Mộ Dương Húc, bọn họ đều là con ông ta, nếu có chuyện, diệt tộc, ai cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Cho nên, những quân cờ này so với bên ngoài đưa tới càng trung thành hơn nhiều.
Huống chi, bên trong còn có một tầng huyết mạch thân tình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.