1/2 Prince

Chương 8: Chương ngoại truyện




Nơi cư trú hiện tại: Lục địa phía Đông.
Biệt danh: Bá chủ Tươi Cười – Đông Khải.
Được mọi người nhận xét là: Sói đội lốt cừu.
Câu nói trứ danh: “Cười là để moi thêm thật nhiều tiền!”
~*~
Tương truyền Đông Khải trở thành bá chủ của lục địa phía Đông cũng bắt nguồn vào một ngày định mệnh nọ khi anh này trở về nhà trong đời thật.
“Anh, anh chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh với em nhé?” Cô em gái nhỏ mắt long lanh của anh nũng nịu với anh trai.
Không để ý tới lời cầu xin của em gái nhỏ đáng yêu, Đông Khải rặn ra một nụ cười miễn cưỡng chua chát, “Đừng hòng! Chơi game một cắc cũng không kiếm được, lại còn phải bỏ tiền ra để cày!”
“Anh có thể bán tiền tệ trong game mà; trò này kiểu gì cũng nổi nên sẽ rất nhiều người tranh nhau mua tiền trong game á,” Cô em biết rõ yếu điểm của anh mình bèn nói.
Có thể kiếm được tiền! Mắt Đông Khải sáng rực, “Được, anh chơi với mày.”
~*~
Để Đông Khải, người đã chọn chức nghiệp chiến sĩ đánh quái tiện hơn và kiếm tiền dễ hơn, anh này đã lập nhóm với em gái mình, ngoài ra trên đường đi còn chiêu mộ thêm 4 người nữa. Dưới chính sách nhặt nhạnh cả nửa đồng xu để ghép hai nửa thành một đồng hoàn chỉnh của Đông Khải, đoàn người trở thành những người cực-giàu-mà-cũng-cực-nghèo – tài khoản ngân hàng thì nhiều nứt đố đổ vách, nhưng túi tiền trong game chỉ có mấy viên băng phiến.
Cô em gái nhỏ đã bực tới độ không nhịn được nữa. Sau khi cô ra lệnh cho bốn đồng đội kia dùng xích trói chặt anh mình vào một hòn đá, cô này tóm lấy cái ví tiền mà Đông Khải giữ như giữ mạng… “Đừng! Mạng cũng quý, nhưng ví tiền còn quý hơn! Anh thà chết chứ không để mất!” Đông Khải gào lên.
Lờ lớ lơ ông anh trai đang gào tới độ gọi người chết lật mồ lên được, cô em gái chạy vào thành phố xài hết số tiền, mua áo giáp và trang bị tốt nhất cho toàn nhóm. Đứng trước mớ trang bị đã tậu, Đông Khải bị đặt vào tình thế sự đã rồi và phải tận dụng hết những gì vừa có. Còn lâu anh này mới chịu thanh lí giá rẻ đống giáp kia.
“Con em đầu heo, mua đồ đắt thế này, anh mày có bán giá bao nhiêu thì vẫn lỗ! Không, không thể bán được.” Đông Khải đau đớn khóc ra huyết lệ, lắc cái ví không còn hào nào.
Đoàn người đã được trang bị đồ tốt, giờ có thể chơi đúng thực lực: liên tục thách thức Boss, thăng cấp điên cuồng, quét sạch mọi đấu trường và trở thành một nhóm hùng mạnh nổi tiếng khắp lục địa phía Đông.
“Đã có trang bị tốt rồi, đầu tiên thì giết boss nhặt vật phẩm quý hiếm đi! Như vậy mới hoàn vốn được!” Đông Khải.
Đêm trước khi diễn ra Mạo Hiểm giả công đại hội, tất cả các thành viên trong nhóm trừ Đông Khải đều quyết định sẽ tham gia đại hội.
“Đông Khải, chúng ta tham gia Đại hội Mạo Hiểm nhé?” Cả nhóm người hỏi chiến binh trong đội.
Đông Khải cười to, giơ ngón giữa về phía cả đội, “Anh đây không làm chuyện không kiếm ra tiền đâu. Đúng ra chúng ta phải bàn xem đánh con boss nào mới phải ấy.”
Lập tức năm đồng đội còn lại lấy tay chống mặt, Muốn giơ ngón giữa cứ giơ đi, mắc gì vừa giơ vừa cười thánh thiện vậy chứ!
“Phần thưởng cũng ngon mà, một lãnh địa đấy!”
“Lãnh địa?” Nụ cười đông cứng trên mặt Đông Khải, cả người anh này sững lại khi anh này dùng tốc độ sét đánh suy tính trong đầu. Nếu mảnh đất đầu tiên do người chơi cai quản được bảo vệ và quản lí tốt, tiền thuế cứ gọi là ngút ngàn luôn. Mà kể cả nếu họ có không muốn quản, thì tiền đất bán đi cũng đâu có bèo. Tốt, rất tốt. Làm sao Đông Khải anh lỡ một cơ hội béo bở thế này được chứ?
“Các đồng chí thân ái của tôi, làm sao Đại hội Mạo hiểm của Đệ Nhị Sinh Mệnh có thể vắng đội ta được chứ? Chúng ta nhất định phải tham dự tới chót, nâng cao danh tiếng của đội,” Đông Khải nở nụ cười cực kì đắc thắng.
Là để lấy mảnh đất có lời đó phỏng? Cả đội dở khóc dở cười nghĩ thầm trong bụng.
Người chết vì tiền bạc, chim chết vì miếng ăn, và với sức hấp dẫn của lãnh địa kia, Đông Khải biến thành một A Tu La tươi cười trên trận địa. Cho dù gặp phải đối thủ mạnh nhất, anh này cũng không hề nao núng.
“Đứa nào cướp tiền của ông chết hết!” Câu nói này của Đông Khải đã được Lục Địa Phía Đông bình chọn là lời thoại đáng sợ nhất trong năm.
Và tiến tới mục đích kiếm tiền cao cả hơn, thì độc chiếm thị trường lục địa phía Đông là cách tốt nhất, vậy nên Đông Khải quyết định thống nhất phía Đông. Hơn nữa, với tôn chỉ “tiền là vô địch”, Đông Khải đã trở thành bá chủ của Lục địa Phía Đông, biệt danh Bá chủ Tươi Cười ‘liều chết vì tiền’.
~*~
Nơi cư trú hiện tại: Lục địa Phía Tây.
Biệt danh: Bá chủ Tiêu Diêu – Kẻ Khùng.
Được mọi người nhận xét là: Một gã lịch lãm tử tế nhưng lúc nào cũng dính chặt lấy vợ như sinh đôi dính thân.
Câu nói trứ danh: “Vợ yêu, lần tới em muốn nhìn thấy thứ xinh đẹp gì nào?”
~*~
“Ai dà, trò chơi này càng lúc càng chán ốm, chỉ toàn đánh quái suốt ngày. Mặc dù mình đã mạnh vậy rồi, nhưng mạnh để ăn ai chứ?”
Kẻ Khùng đã chơi Đệ Nhị Sinh Mệnh được hơn một tháng, thăng cấp điên cuồng cho đến khi lọt vào top 10 cao thủ. Tới hôm nay, anh này chợt nhận ra mình đã chán rồi, tự vấn không biết mình tốn nhiều công sức thăng cấp làm gì.
“Á á á á á! Cứu tôi! Chiến binh dũng cảm đằng kia ơi làm ơn cứu tôi được không?” Một giọng nữ cao chót vót vang lên từ đằng xa.
Kẻ Khùng nghi hoặc nhìn về hướng tiếng gọi và thấy một nữ ma pháp sư xinh đẹp đang chạy tới. Vừa nhìn thấy người đẹp, Kẻ Khùng liền tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Anh này lập tức nâng thanh gươm hai lưỡi hãi người của mình lên chuẩn bị đóng vai anh hùng cứu mĩ nhân.
“Đừng sợ, tôi sẽ cứu cô…” Còn chưa nói xong, Kẻ Khùng đã thấy đằng sau mĩ nữ là một đoàn quái khổng lồ trông như thể đang rất hỗn loạn. Anh này chôn chân tại chỗ, nghĩ thầm, Thế này thì nhiều quái quá rồi nhỉ?
“Anh chiến binh, có khi anh phải chạy cho nhanh vào, kẻo không sẽ bị giẫm nát đó!” Cuối cùng thì mĩ nhân lại phải lôi cả anh hùng đang định cứu cô và hai người nhanh chóng chạy trối chết.
“Hộc, hộc!” Sau cuộc chạy việt dã 100 dặm, Kẻ Khùng vừa thở hổn hển vừa hỏi, “Làm sao…làm sao lại có nhiều quái thế này?”
Mĩ nhân cũng hổn hà hổn hển đáp, “Chuyện… chuyện thường ngày ở huyện. Đừng ngạc nhiên.”
Kẻ Khùng khó hiểu nhìn cô. Mĩ nữ này có vẻ là ma pháp sư, mà ma pháp sư thường thì không dụ quái. Vả lại, trong nhóm thì ma pháp sư đánh giỏi nhất mà. Thế nhưng cô gái trước mắt anh không chỉ dẫn theo một đàn quái, lại còn đơn thương độc mã. Quả là kì quái.
“Để thấy được cái đẹp, có bị quái rượt 1000 dặm tôi cũng cam lòng.” Đôi mắt mĩ nữ đầy quyết tâm và kiên cường, khiến cho Kẻ Khùng cũng ngây ra ngắm, “Lần này tôi bị quái tấn công cũng vì đi xem cây hoa cúc cầu vồng chỉ mọc trong Tiên Sơn cốc đó” Mĩ nữ hào hứng khoe một bông hoa, và khi Kẻ Khùng nhìn thấy thì cũng lộ ra vẻ mặt cực kì thán phục.
Hoa cúc cầu vồng là một loại hoa chỉ to bằng nắm tay, có hàng nghìn cánh hoa, mỗi cánh hoa lại mang vài màu sắc. Rực rỡ và tươi tắn, bông hoa dường như còn tỏ ra một quầng cầu vồng nhàn nhạt, khiến nó càng ngời lên vẻ đẹp toàn bích.
“Bông hoa đẹp quá.” Kẻ Khùng chăm chú ngắm nó, không dám tin trên đời còn có loại hoa này.
Mĩ nữ nhẹ nhàng vuốt ve đóa hoa xinh đẹp, “Đúng ra tôi không định ngắt nó, cái đẹp phải được trân trọng, không thể bị phá hủy. Nhưng không may, lúc bọn quái xông tới chỗ tôi, chúng giẫm nát bụi cây và làm gẫy cành, nên tôi chỉ còn cách mang báu vật nhỏ này trốn đi.”
“Cái đẹp phải được trân trọng, không thể bị phá hủy… Tôi thích điều đó.” Kẻ Khùng lẩm bẩm câu nói của mĩ nữ đầy hứng thú.
“Thật hả? Cuối cùng tôi cũng tìm thấy người cùng chí hướng rồi. Tôi tên là Đản Đản, còn anh?” Đản Đản ngây ngất nhìn người cùng chí hướng trước mặt.
“Kẻ Khùng.”
“Kẻ Khùng, anh có muốn đi nhìn ngắm tất cả những thứ xinh đẹp trong Đệ Nhị Sinh Mệnh không?” Mắt Đản Đản ngời sáng hi vọng. Dù sao thì cô cũng chỉ là Triệu hoán sư, cô không thể tới nơi nào quá nguy hiểm. Đáng tiếc là những thứ đẹp đẽ toàn ở chỗ nguy hiểm.
“Nhìn ngắm những thứ xinh đẹp?” Kẻ Khùng suy nghĩ. Nghe ra cũng là một ý hay và chắc chắn là thú vị hơn nhiều cách chơi đơn điệu của anh trong Đệ Nhị Sinh Mệnh. “Được thôi, Đản Đản. Tôi sẽ đi cùng cô, chúng ta sẽ cùng đi tìm tất cả cái đẹp trong Đệ Nhị Sinh Mệnh!”
Thế là, Kẻ Khùng và Đản Đản cùng nhau thăm thú trong Đệ Nhị Sinh Mệnh và, như mọi đôi trai gái khác, họ nhanh chóng trở thành vợ chồng. Đôi uyên ương cùng nhau tới những nơi vô cùng nguy hiểm, phải chống trả tự vệ quyết liệt để nhìn ngắm cái đẹp, cũng bởi vậy mà cấp bậc cùng khả năng am hiểu đối phương của cả hai cùng tăng nhanh như chớp.
Một ngày nọ, khi Kẻ Khùng và Đản Đản đang ở trong thành phố mua vật phẩm chuẩn bị tiếp tục hành trình tìm những thứ phi thường thì họ bị một đội chặn lại.
“Xin lỗi, có phải hai người là cặp đôi cao thủ huyền thoại đó không?” Một chiến binh hỏi.
Bị chặn lại, Kẻ Khùng hỏi, “Sao cậu biết?”
Chiến binh nọ cười mỉm, chỉ thanh kiếm khổng lồ của Kẻ Khùng rồi nói, “Một chiến binh mảnh mai cầm thanh gươm cực lớn; đó là dấu hiệu của anh. Hai người có muốn gia nhập đội chúng tôi không? Chúng tôi tình cờ còn thiếu hai người để tham gia Đại Hội Mạo Hiểm. Tin tôi đi, đội tôi rất mạnh.”
“Đại hội Mạo Hiểm à…” Kẻ Khùng xoa cằm, liếc mắt về phía vợ ra ý hỏi.
Mặt Đản Đản sáng bừng, “Đại Hội Mạo Hiểm hả! Ở đó chắc chắn có rất nhiều trai xinh gái đẹp cho chúng ta ngắm.”
“Đúng vậy, vợ yêu. Chúng tôi gia nhập!” Kẻ Khùng hưng phấn nắm chặt tay vợ, trong lòng tràn ngập ngưỡng mộ. Vợ anh thật thông minh, còn nghĩ tới có người đẹp để ngắm nữa.
“…” Đội mời hai người nín bặt.
Vậy nên, Kẻ Khùng và Đản Đản tham gia Đại Hội Mạo Hiểm. Nhờ vin vào lý thuyết phải chiến đấu tới chót mới nhìn thấy được thứ đẹp nhất, họ trở thành những người chiến thắng của Đại Hội Mạo Hiểm phía Tây.
“Chúng tôi sẽ để việc xây thành dựng nước cho mấy người. Tôi và Đản Đản sẽ cùng nhau tới Lục Địa Trung Tâm để tìm chàng mĩ nam nổi tiếng, thành chủ Vô Ngân thành và Thiên Tiên của Phiêu Tiên Cốc.” Kẻ Khùng bảo đồng đội sau khi thành phố xây xong.
Đồng đội lại nín bặt. Nói thật, dù họ có nói cách mấy cũng không ngăn được lòng quyết tâm đi tìm cái đẹp của hai vợ chồng này, nên thôi chứ để họ đi luôn đi.
“Vợ yêu, theo em Vương Tử đẹp hơn hay Thiên Tiên đẹp hơn?” Kẻ Khùng phấn khích hỏi vợ.
“Cái đẹp không cần phải so sánh hay xếp hạng.” Đản Đản nghiêm khắc trả lời chồng.
Một lần nữa sững sờ trước lời nói của vợ, một hồi lâu sau Kẻ Khùng mới nói, “Vợ ơi, em tuyệt lắm. Anh sẽ dùng cả đời cùng em đi tìm cái đẹp.”
~*~
Nơi cư trú hiện tại: Lục địa phía Nam.
Biệt Danh: Bá chủ Bất Tử – Bất Tử Nam.
Được mọi người nhận xét là: con gián không thể giết chết.
Câu nói trứ danh: “Chỉ có ta giết người, không ai giết được ta!”
~*~
“Ha ha ha, Ta, Bất Tử Nam, thề với trời xanh, nhất định trở thành người mạnh nhất Đệ Nhị Sinh Đẹp, và tán đổ hết tất cả gái đẹp trong Đệ Nhị Sinh Mệnh!” Bất Tử Nam hung hăng hét lên trời.
Một đồng đội đứng gần đó giải thích với đồng đội còn lại, “Cha đó vừa tỏ tình lần thứ 3657 và lại bị cự tuyệt rồi.”
“Hóa ra là vậy…”
Nghe đồn là sau khi lời tỏ tình số 3657 của Bất Tử Nam bị từ chối, dưới lời tuyên thệ sẽ thành kẻ mạnh nhất của anh này dưới trời xanh, hoặc do sự đả kích của lời cự tuyệt kia mà anh chàng bắt đầu tập luyện như điên. Chỉ sống bằng bánh bao hấp và nước lã, anh này giành hết thời gian luyện cấp, mỗi tuần chỉ vào thị trấn một lần mua nhu yếu phẩm. Kể cả đồng đội có không lên mạng, anh này vẫn điên cuồng tự luyện cấp, nốc hồng dược.
Với niềm uất hận khi bị từ chối tới lần thứ 3657, Bất Tử Nam kiên nhẫn duy trì việc tự mình cày cấp. Những tuần qua anh này quả là đã luyện cấp vô cùng chuyên cần bởi bây giờ anh ta chỉ cần thêm 3 level nữa là đã trở thành đệ nhất cao thủ trên bảng xếp hạng. Chẳng may cho anh chàng, anh ta gặp phải Boss.
“Chó chết, mày đừng có nghĩ đến chuyện giết tao nhé, mày không biết thời điểm này quan trọng thế nào sao? Tao chỉ cần 3 level nữa thôi, làm sao bây giờ tao để hạ cấp được chứ? Con Boss ngu ngốc này, mày có biết ông phải tốn bao mồ hôi xương máu mới thăng được một level không?! Mày có biết nỗi đau đớn khi bị từ chối tới hơn 3000 lần không hả? Mày chẳng biết cái đếch gì hết, giờ mày còn định giết ông!” Bất Tử Nam bị đánh cho gần biến thành cột sáng bi phẫn hét vào mặt boss và bật hai dòng suối lệ.
Tuy nhiên, con boss này làm sao mà hiểu được tất cả những điều đó, nó chỉ đơn thuần xông lên muốn xẻ Bất Tử Nam ra làm đôi. Bất Tử Nam vận tất cả sức tàn trèo lên một ngọn cây làm nơi trú ẩn. Cũng may là con boss này cũng không biết trèo cây, nó chỉ đành dùng duy nhất chưởng liên hoàn của nó để tấn công Bất Tử Nam trên ngọn cây. Bất Tử Nam liền nhanh nhẹn di chuyển từ cây này sang cây khác để né đòn, thi thoảng lại thả xuống một quả dừa để trả thù con quái.
Với quyết tâm của Bất Tử Nam, ba ngày sau anh này tụt xuống khỏi thân cây, hoàn toàn kiệt sức, anh ta đạp vào các xác tàn của con boss, cười như điên, “Há há há, tèo rồi hả? Thế nào hả đồ boss, ông đây chỉ xài mấy quả dừa đã đập nát bét mi rồi.”
“Uầy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta lần theo hàng quả dừa đến đây, kết cục lại tìm được Bất Tử Nam.” Một thành viên trong đội của Bất Tử Nam ngạc nhiên nói.
Bất Tử Nam quay lại nhìn đồng đội anh này đi dọc theo con đường quả dừa tới chỗ anh ta.
“Chúng ta tham dự Đại Hội Mạo Hiểm được không Bất Tử Nam? Nếu cậu cứ chán nản như vậy cũng chẳng ích gì.” Một đồng đội nghiêm túc khuyên anh.
“Tôi muốn luyện tập thành người mạnh nhất trong Đệ Nhị Sinh mệnh!” Bất Tử Nam tức giận hét.
“Cậu đã trở thành đệ nhất cao thủ trên bảng xếp hạng rồi, có vẻ con boss đó rất mạnh đấy!” Đồng đội nọ nói với anh.
Bất Tử Nam chết sững. Anh ta đã trở thành người mạnh nhất rồi? Vậy… anh ta có thể tán gái đẹp được rồi?
“Đi nào! Đại Hội Mạo Hiểm chắc chắn sẽ rất sôi động; cậu có thể tìm đối tượng cho lần tỏ tình thất bại tiếp theo được mà.” Đồng đội kia nhịn cười nói.
Và thế là Bất Tử Nam gia nhập đại hội Mạo Hiểm, mang theo niềm tin muốn tán gái được thì không thể thua. Bất Tử Nam dẫn đầu đội tới trận chiến cuối cùng và trở thành kẻ chiến thắng của Đại Hội Mạo Hiểm ở lục địa phía Nam.
“Bất Tử Nam, hãy xây dựng một thành phố thật phồn hoa. Sau khi cậu trở thành lãnh chúa rồi, nhất định sẽ có nhiều em xinh đẹp sẵn sàng quỳ dưới chân cậu.” Đồng đội anh ta nói khi họ an ủi nạn nhân của cuộc tỏ tình thất bại lần thứ 3658. Ngay khi nghe vậy, Bất Tử Nam bèn đứng thẳng người, cực kì khí thế gầm lên, “Đúng vậy! Tôi nhất định sẽ trở thành lãnh chúa mạnh nhất, thống nhất lục địa phía Nam, và hẹn hò với tất cả mĩ nữ trong lục địa phía Nam này!”
~*~
Nơi cư trú hiện tại: Lục địa phía Bắc
Biệt danh: Hoa Bá Chủ – Bông Hoa Phương Bắc.
Được mọi người nhận xét là: đóa hoa xinh đẹp nhất dưới ánh dương.
Câu nói trứ danh: “Ai ya, áo lót của mình cũng đỡ không nổi bộ ngực này nữa… Á, không phải! Ý tôi là, không có gã đàn ông nào không bị quyến rũ bởi một đóa hoa như tôi!”
~*~
“Á á á! Có phải da mình bị thô đi không? Chồng số 5 ơi, lại đây nhìn chút coi!” Bông Hoa Phương Bắc dùng giọng nói yếu đuối ngọt ngào của cô để nhẹ nhàng gọi chồng.
Cái anh được gọi là Chồng số 5 liền đi tới, và với một tấm chân tình không gì bì được, anh này bèn nhẹ nhàng vuốt ve bầu má vừa mềm vừa nhẵn như đậu phụ của Bông Hoa Phương Bắc, “Sao có thể thô được chứ! Em yêu, khuôn mặt em là tạo vật mềm mại và tinh tế nhất trần đời, kể cả một làn hơi cũng làm thương tổn nó ấy chứ.”
Bàn tay mảnh dẻ tinh tế của Bông Hoa Phương Bắc nắm lấy bàn tay to lớn của Chồng số 5. Những ngón tay của cô vẽ đường tròn trên mu bàn tay anh này, dùng giọng nói ngượng ngập phản bác, “Thật ngượng quá, nếu anh cứ nói những lời như vậy, Hoa Hoa sẽ xấu hổ lắm.”
Chồng số 5 mỉm cười và nhanh chóng nhận ra những người khác đã quay về. Anh này hỏi, “Mấy người chỉ ra ngoài mua chút đồ ăn thôi, sao đi lâu vậy?”
“Chúng tôi nghe được mấy tin về Đại Hội Mạo Hiểm. Mấy người có hứng thú tham gia không?” Chồng số 4 đáp.
“Hỏi Hoa Hoa đi!” Chồng số 3 chen vào.
Bông Hoa Phương Bắc nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt phủ một tầng sương nói, “Đại Hội Mạo Hiểm? Nghe cũng thú vị đấy!”
“Hoa Hoa đã thích, chúng ta cứ tham gia thôi nhỉ? Chúng anh nhất định sẽ mang chiến thắng về làm quà dâng cho Hoa Hoa,” Chồng số 1 đầy hào khí nói.
~*~
Khi nào có mĩ nữ đằng sau hậu thuẫn, gã đàn ông nào cũng sẽ thể hiện hết 200% khả năng của mình – còn chưa nói tới 5 gã chồng của Bông Hoa Phương Bắc, gã nào gã nấy bình thường đã đều là đại cao thủ! Nghĩ lại trận chiến dành cho đệ nhất mĩ nữ ở Lục địa phía Bắc, Bông Hoa Phương Bắc, phải nói chiến trường đã trở thành một sự kiện vô tiền khoáng hậu, với số lượng người đăng kí khổng lồ. Chỉ có trận cận chiến 600 người mới dám so bì được với cảnh tượng đó.
Qua ba ngày ba đêm đánh giáp lá cà đầy quyết liệt, máu của chiến sĩ đã tạo thành một cảnh tượng mà về sau được mệnh danh là Đồng Bằng Đất Đỏ. Cảnh tượng vô vàn cột sáng trắng liên tục vút lên trời lúc người chơi chết đã góp phần tạo nên tên của cái đình nơi Bông Hoa Phương Bắc ngồi theo dõi kết quả chiến trường: Lầu Hải Đăng. Tất cả những người chơi ngã xuống thì được gọi chung là “7200 tử sĩ tranh giành một đóa hoa”.
Cuối cùng, chỉ còn 5 người sống sót. Khi 5 người nọ cùng nằm trườn ra trên mặt đất, không thể nhúc nhích hay gượng dậy được, bọn họ cuối cùng quyết định cả năm sẽ làm vệ sĩ bảo hộ cho Đóa Hoa. Một đội cỡ đó thì yếu làm sao được?
~*~
Bởi vậy, bằng nỗ lực của 5 người chồng, Bông Hoa Phương Bắc, chức nghiệp tế ti, đã trở thành một trong năm vị bá chủ và là bá chủ duy nhất không phải là chiến binh: Hoa Bá Chủ.
“A, mấy chồng à, em rất muốn có một lâu đài như của cô bé Lọ Lem!” Bông Hoa Phương Bắc duyên dáng nói với Chồng số 1, 2, 3, 4 và 5 sau khi nhận được một lãnh địa.
“Không thành vấn đề!” Trước ải mĩ nhân, anh hùng biến thành tù binh và 5 anh chồng lập tức bắt đầu chuẩn bị lâu đài của Lọ Lem kia.
“He he, mấy chồng đối xử với mình tốt như vậy, sau này nhất định phải tìm thêm thật nhiều chồng nữa.” Bông Hoa Phương Bắc lười biếng tựa vào chiếc ngai vàng, duyên dáng tỉa lại những móng tay vốn đã rất hoàn mĩ của mình.
~*~
Nơi cư trú hiện tại: Lục địa Trung tâm.
Biệt danh: Bá chủ Đẫm máu – Vương Tử.
Được mọi người nhận xét là:
Nữ: Đẹp trai quá, ngầu quá, muốn làm vợ ảnh quá!
Nam: (nghiến răng) Cứ thử đẹp trai hơn nữa xem ông làm gì mày.
Câu nói trứ danh: “Tôi đói.”
~*~
“Sao trong đây lại không có ghi trải nghiệm nào của Vương Tử vậy?”
Thằng nào hỏi ngu vậy? Ai đó cho hắn thử Ma Xích Vô Tận của Doll đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.