1/2 Prince

Chương 5: Kí sự đứng đường bán nghệ gian nan vất vả




Sau khi chụm đầu bàn bạc hồi lâu, Ban Nhạc Vô Ngân đã tìm ra cách đưa về càng nhiều khán giả càng tốt. Đầu tiên, thành viên nhóm sẽ chia ra làm 4 nhóm đi về 4 hướng khác nhau. Du, Tà Linh và tôi mỗi người một hướng, Tình Thiên và Phượng Hoàng đi cùng nhau với 2 vệ sĩ Dương Quang và Kenshin. Chúng tôi bắt đầu đi từ 4 cửa Đông, Tây, Nam và Bắc về quảng trường trung tâm. Sau đó buổi diễn sẽ bắt đầu.
Nhìn đám đông sau lưng mỗi lúc một tăng lên, tôi nghĩ thầm. Thế là đủ rồi…Còn cả đám người mấy người kia lùa về nữa mà, coi chừng cái quảng trường đó vỡ nghẹt mất! Tôi vừa đi vào quảng trường vừa nghĩ, thấy ngay cái mặt Du đi vào phía bên kia. Du đẹp trai cũng đâu kém cạnh gì tôi, nên đám đông đàn bà con gái say mê hắn cứ gọi là quá sức dọa người.
Tôi vẫy tay gọi hắn và Du chạy ngay đến chỗ tôi, “Mấy người kia còn chưa tới sao?” Tôi hỏi.
Du tươi cười nói, “Tôi có gặp Tình Thiên và Phượng Hoàng rồi, hai người đó hút được kha khá chàng.”
“Ồ?” Lấy tay làm trụ, tôi nhảy lên đài phun nước ở quảng trường và kéo Du lên. 2 chúng tôi ngồi vắt vẻo trên bệ đài để đám đông vừa chiêm ngưỡng trai đẹp còn chúng tôi cũng tiện thể tìm mấy người còn lại.
“Cũng may là có 2 em ấy, kẻo không chỗ này sẽ chẳng có lấy mống đàn ông nào mất.” Tôi nửa đùa nửa thật, “Như vậy thì Vô Ngân Thành sẽ thành nữ thành cho coi.”
“Có Vương Tử Điện hạ đây, chỉ sợ Vô Ngân Thành sẽ thực sự trở thành nữ thành.” Du cười đáp lại.
“Gììììì…Làm như anh không góp phần tí nào ấy!” Tôi dài giọng, “Anh và Tà Linh đều là trai siêu đẹp luôn đấy. Nhắc nói luôn, Kenshin và Dương Quang cũng coi là đẹp trai đó chứ. Nam Cung Túy khá ưa nhìn. Đoạn Kiếm đâu có xấu, chỉ mỗi tội đã là hoa có chủ. Uầy, thật không tưởng tượng được Vô Ngân Thành lại có nhiều trai đẹp đến vậy!”
“Trước mặt Vương Tử em, thì làm gì có ai dám tự nhận mình đẹp được chứ.” Du nói chậm, giọng say đắm. Tay hắn dịu dàng vuốt những sợi tóc bạch kim óng ánh bạc lòa xòa trước trán tôi, thế rồi hắn… lộn cổ xuống khỏi đài phun nước vì ăn trọn một đá.
Đừng hiểu nhầm nhớ, tôi đâu có đá Du đâu nào. Coi kìa! Người đạp Du, Tà Linh, đang uy phong lẫm liệt tiến tới cạnh tôi cạnh tôi. Ảnh còn dùng ánh mắt hình viên đại bác nhìn Du đang ướt như chuột lột dưới đài nước nữa.
“Anh đây rồi! Uầy, Tà Linh hút gái quá nhở.” Tôi vừa nhìn biển người trước mặt vừa gật gù hài lòng.
“Tình Thiên và Phượng Hoàng ở đằng sau, sắp đến rồi.” Tà Linh nói, miễn cưỡng kéo Du ra khỏi đài phun nước.
“À, em nhìn thấy rồi.” Tôi toát mồ hôi lạnh, nhìn 2 mĩ nhân chim sa cá lặn điệu đàng bước tới, được mấy vệ sĩ tôi gửi gắm – Kenshin và Dương Quang – mở đường. Đằng sau họ là một đám đông như kiến những gã dê xồm đang tăng tiết mãnh liệt hóc-môn đàn ông. Coi bộ mấy bộ đồ của Tiểu Long Nữ có tác dụng gớm. Trên thì áo bó họa tiết da báo rất gợi cảm, dưới thì váy da bó ngắn cũn cỡn cùng với bốt và giày cao gót. Mấy thứ này phải gọi là hàng tam đại thần khí tàn sát giống đực. Phượng Hoàng và Tình Thiên diện vào thì các anh càng đổ rạt ra như rơm rạ nhiều phải biết. Đảm bảo bọn đàn ông con trai nhìn sẽ rỏ dãi đến khi chết vì mất nước mới thôi.
“Mọi người trong Ban Nhạc Vô Ngân đến đủ cả rồi nhỉ.” Tôi cười nhẹ, ngắm 2 người đẹp mát mẻ hết chỗ nói, “Mở đầu bằng bài gì kích thích khán giả chút đi. Phượng Hoàng, Tình Thiên, sẵn sàng chưa?”
Tình Thiên lôi cây ghi ta ra và gảy vài nốt, ra dấu ‘OK’, Phượng Hoàng cùng 4 người kia lắp dàn trống. Sau khi quay vòng dùi trống và đánh thử một lượt, cô cũng gật đầu.
Đứng trên đài phun nước, nhìn đám đông phía dưới, tôi ngạo mạn cười, “Vậy hai em đừng nói gì vội. Cứ hát một bài đã! Cho họ thấy thế nào là âm nhạc diệu kì của Ban Nhạc Vô Ngân.”
“Không thành vấn đề.” Phượng Hoàng và Tình Thiên đồng thanh. Nói xong, Phượng Hoàng nhịp mạnh trống. Đám đông ồn ã bắt đầu lắng xuống.
Cùng lúc đó, Tình Thiên cũng gảy đàn rất điệu nghệ. Ngửa mặt lên trời hét dài, tôi cất bài hát đầu tiên trong chuyến lưu diễn. Theo nhịp điệu rộn rã và tiếng hát cao vút, tôi nhảy hoang dại như thể đang chiến đấu. Tôi bay lên, nhảy tới, cuồng nhiệt hết mình như thể trong huyết quản có lửa cháy rừng rực, lan cả sang trái tim những người tới xem.
Cuối cùng, tôi ca những nốt nhạc chót. Tôi đứng bất động, hồi thần sau màn biểu diễn cuồng nhiệt kia. Dù không có tiếng nhạc của chúng tôi, quảng trường vẫn im bặt. Im lặng đến nỗi tôi chỉ còn nghe thấy tiếng thở của chính mình…
“Aaaaaa!” Một tiếng con gái cao vống gào lên giữa đám đông, gần như xuyên thủng màng nhĩ tôi.
Sự im lặng bị phá vỡ, tiếng hò hét bùng lên như thiên thạch va phải trái đất, tạo thành phản ứng liên hoàn, “Hát lại đi! Hát lại đi!”, “Quá tuyệt vời, hát bài khác đi!”, “Á á á, đẹp trai quá à!”, “Phắc, gái gì ngon vậy, tôi sắp chảy máu mũi rồi này…”
Trông đám đông ồn ào, tôi khẽ nhướn lông mày. “Giờ thì hạ nhiệt không khí thôi nào. Du, Tà Linh, không vấn đề gì chứ?”
“Tất nhiên không, Vương Tử Điện hạ!” Du nâng cây đàn Cổ cầm và thanh lịch ngồi lên đài phun nước.
“Bắt đầu.” Tà Linh cầm tiêu đứng bất động. Hình ảnh chàng trai dáng cao, ngạo nghễ và có chút cô đơn thật hoàn hảo với tiếng tiêu. Như thế, tiếng nhạc âm vang giữa không gian, mà chẳng hiểu vì sao, tiếng ồn chẳng thể chặn nôi âm sắc u sầu. Tiếng tiêu len lỏi luồn qua đám đông, xuyên tầng tầng tiếng ồn mà lọt vào tai người nghe. Rất nhanh chóng, im lặng tràn khắp quảng trường, chỉ còn tiếng tiêu sầu não kia mà thôi.
Tiếp đó là tiếng đàn Cổ cầm êm ái mà truyền cảm của Du, rồi tôi cất tiếng hát khác hẳn lúc trước, một tiếng ca đầy bi thương…
Bài hát thứ hai kết thúc, đám đông vẫn im hơi lặng tiếng. Tôi chợt nhớ ra mục tiêu chính của tụi tôi – quảng cáo Vô Ngân Thành.
“Chào mọi người. chúng tôi là Ban Nhạc Vô Ngân thuộc Vô Ngân Thành. Từ nay trở đi, chúng tôi sẽ bắt đầu đi biểu diễn tại 3 thành phố Nhật, Nguyệt và Tinh Thành. Một tháng sau, chúng tôi cũng sẽ tổ chức một chuỗi hòa nhạc tại Vô Ngân Thành, vì vậy tôi hi vọng các bạn sẽ theo dõi và ủng hộ những hoạt động của chúng tôi.”
“Bây giờ xin phép được giới thiệu. Tôi là ca sĩ chính, Huyết Yêu Vương Tử.” Tôi nở nụ cười tà mị.
“Chơi Ghi ta, Tình Thiên.” Tình Thiên tinh nghịch thè lưỡi.
“Đánh trống, Dục Băng Phượng Hoàng.” Phượng Hoàng nở nụ cười nhàn nhạt mị hoặc.
“Tôi là Guiliastes, đánh Cổ cầm.” Du cười rất đẹp.
“Tà Linh, tôi thổi tiêu.” Tà Linh lạnh lùng kết lại vài lời ngắn gọn súc tích.
Lúc này, nhìn vô vàn đôi mắt hau háu mê say của khán giả, tôi bỗng có cảm giác như bão đang sắp tới thì phải. Tôi chỉ biết PM mọi người hỏi, “Ặc, chúng ta có nên chạy lẹ trước khi họ tỉnh ra không?”
“Nên!” Bị sự im lặng đáng sợ đe dọa, toàn bộ Ban Nhạc Vô Ngân đồng thanh đáp trả.
“AAAAA!” Tiếng hét chói tai lại vang lên…
“Dương Quang, lấy thảm bay nhanh coi!” Nhìn đám đông chen chúc xô về phía chúng tôi, không hẹn trước mà cả Ban Nhạc Vô Ngân cùng tan nát cõi lòng gào lên.
“Nhanh còn chạy!” Sau khi nhảy vọt lên cái thảm, tôi đưa tay kéo Du lên. Ngay sau đó, trận-chiến-kéo-co giữa tôi và một hàng gái đang kéo quần Du bắt đầu…
“Vương Tử Điện hạ! Cứu tôiiiii!” Du mắt mọng nước nhìn tôi.
Con gái á! Cứ hễ có chuyện giành giật trai đẹp thì sức mạnh của họ là vô song… Nửa cái thân tôi tuột khỏi thảm, tôi khốn khổ giãy dụa, “Tà Linh, Kenshin, cứu tôi mau!”
“Ừ…” Nghe thì có vẻ Tà Linh sẵn sàng giúp ngay nhưng thực sự chẳng phải vậy. Từ chỗ tôi phóng mắt qua, chỉ thấy mặt anh lộ vẻ đau khổ thấy rõ. Nửa người trên của anh ở trên thảm, nhưng hai cánh tay thì bị người phía dưới kìm cứng, còn có đến năm cô em ôm chặt lấy thân dưới anh.
“Đi chết đi, đồ dê xồm!” Tình Thiên nôn nóng hét lên. Cô vừa đá một tên ôm cứng lấy đùi cô ra thì thằng khác đã nhảy vào thế chỗ ngay.
“Hỏa tiễn, hỏa tiễn, hỏa…” Dương Quang cũng dùng hỏa tiễn không ngừng để giúp Tình Thiên bắn bớt bọn đồi trụy ra khỏi thảm bay.
“Ối… Đáng sợ quá!” Phượng Hoàng núp sau lưng người duy nhất cứu được cô, Kenshin. Cơ mà dù lưỡi kiếm của Kenshin đã đỏ một màu máu, bọn đàn ông chán sống vẫn bám dài.
“Đòn siêu tởm của Bé Bao, súng bắn thịt tấn công!” Tôi chụp Bé Bao và nhằm hướng chân Du, thịt sống còn nguyên máu bắn ra tức thì vào khu vực các cô em đang chầu. Bị thịt sống nhầy nhẫy máu bám lấy, các cô em xinh xinh cuối cùng cũng địch không lại cảm giác tởm lợm mà đồng loạt buông chân Du ra, và cuối cùng tôi cũng kéo hắn ta lên được cái thảm. Ngay sau đó, tôi vội đến giúp Tà Linh.
“Thịt tấn cônggggg!” Sau khi bắn văng một nùi con gái để cứu Tà Linh, tôi quay về phía Phượng Hoàng và Tình Thiên.
“Thiên đàng lửa cháy!” Du dùng Hỏa Hoàng thui sống bọn dâm dê đang ôm đùi mấy cô gái, và chỉ trong chốc lát, một đống than đen thùi lùi rớt dần xuống đất….
“Dương Quang, mau chạy nhanh coi!” Tôi gào lên.
“Được rồi.” Dương Quang ra lệnh cho thảm bay, và chúng tôi cuối cùng cũng ‘chẩu’ thành công.
Mặt tái mét đi, tôi lập cập, “Tháng tới chúng ta phải sống như vầy sao?”
“TRỜI ƠIIII!” Nhóm tôi hét lên thê lương.
Từ đó tôi đã ngộ ra làm ca sĩ quả là muôn trùng khó khăn…
“Nhóm 1 báo cáo, cửa chính đã bị chặn. Xin nhắc lại, cửa chính đã bị chặn. Chắc chắn không qua được cửa chính. Các nhóm khác báo cáo tình hình.” Tôi PM nhóm 2 và nhóm 3.
Giọng Tà Linh và Du tức khắc truyền Tới, “Nhóm 2 báo cáo, cửa sau đã bị kẻ thù phong tỏa. Nhắc lại, cửa sau đã bị kẻ thù phong tỏa.”
“Nhóm 3 báo cáo. Cửa sổ cũng đã bị đẩy vỡ.” Tình Thiên than vãn thảm thiết.
“Phòng trọ mới thuê hồi sáng cũng bị người hâm mộ chiếm rồi!” Tôi khóc không ra nước mắt. Nếu biết trước sự tình như vầy, tôi đã không thuê phòng rồi! Sao tôi lại không dùng tiền đi mua thức ăn chứ?
“Làm sao bây giờ?” Những người khác hỏi. Tôi nhíu mày, “Có khi chỉ còn nước vác túi ngủ ra ngoài công viên nằm đỡ vậy.”
“Nhóm 4 báo cáo.” Dương Quang từ đâu nhàn nhã nói, “Ngoài phố người ta đang truy nã mấy người kìa.”
“Ngủ trên thảm bay đi, hơi chật một chút ráng chịu.” Tôi vô vọng nói.
Một đống người trên cái thảm bay tí xíu không phải quá chật sao…
“Em muốn ngủ cạnh Vương Tử cơ.” Tình Thiên dẩu môi nũng nịu, ôm tôi chặt không rời.
Còn Phượng Hoàng từ lâu đã ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay tôi…
“Tôi cũng muốn ôm Vương Tử Điện hạ!” Du bị chân Tà Linh đè bẹp, cố lắm hắn cũng chỉ tóm được cái chân tôi.
Cuối cùng tôi nằm đấy, tay trái bị Tình Thiên kìm chặt, thân phải bị Phượng Hoàng đè nghiến. Tên tóm chặt bắp chân tôi là Du, còn tên túm cổ Du, chỉ chực ném hắn khỏi thảm, là Tà Linh…Dương Quang và Kenshin nằm an nhàn bên đống cơ quan người nọ người kia rối nùi chồng lên nhau.
“Chật thế!” Kenshin lạnh lùng nói.
“Mọi người mặc hết áo choàng chưa?” Tôi nói nhỏ hết sức có thể. 6 người phía sau đồng loạt gật đầu. Quay lại coi, tôi gật gù hài lòng, “Tốt, chúng ta còn phải truyền tống tới Nguyệt Thành nữa.”
“Nhanh đi đi. Em mà còn bị đuổi nữa thì nhảy xuống sông trẫm mình cho rồi.” Giọng điệu ‘không chịu được nữa rồi’ của Tình Thiên từ phía sau truyền tới.
“Bé cái mồm thôi! Chúng ta mà bị phát hiện ra là Ban Nhạc Vô Ngân là phiền đấy.” Tà Linh trách móc.
“Đi thôi!” Tôi vừa nói chân vừa bước nhanh về phía trạm truyền tống gần đó.
Càng dấn bước lòng tôi càng bất an tợn. Mặc dù trạm truyền tống không lúc nào vắng người, nhưng cả biển người thế này thì ghê quá! Nhóm chúng tôi vừa đi vừa lo nơm nớp.
“Chờ đã. Nếu muốn dùng trạm truyền tống, các người phải cởi áo choàng. Lí do an ninh.” Một tên to con vạm vỡ đứng chặn đường chúng tôi.
Cởi áo choàng á? Thế tụi này qua bằng niềm tin và hi vọng à? Cái viễn cảnh khốn khổ mà tôi tưởng đến khi tụi tôi bị phát giác ra là Ban Nhạc Vô Ngân khiến tôi không thể kiềm được nói giọng lạnh tanh, “Cái gì chứ? Là trạm riêng của nhà anh hả? Sao tụi này cần phải xin phép anh mới được qua chứ?”
Tên đó gãi đầu gãi tai ra vẻ bối rối, “Không phải,” Hắn nói, “Nhưng có vài người thuê tôi đứng đây chặn một số người, họ không muốn những người đó qua được cổng.”
“Chặn ai cơ?” Tôi nghĩ là mình biết rõ mười mươi câu trả lời rồi.
Tên lực lưỡng cười điệu, “Là nhóm nhạc mới nổi Ban Nhạc Vô Ngân.”
Biết ngay mà… Tôi vô vọng nghĩ, tiện thể PM tất cả mọi người hỏi cách ứng phó. Ấy vậy mà đằng sau cứ im thin thít.
“Phá cổng chạy vào.” Kenshin nói cộc lốc.
“Ô kê.” Tôi nhiệt tình hét, vì tôi đây cũng có nghĩ ra kế gì khả dĩ hơn đâu.
Đâm một đòn thật mạnh, tôi hạ gục tên to con. Không kịp phòng bị, gã ta bị quẳng ra xa một đoạn. Tuy nhiên, trước khi bị văng đi, hắn đã tóm lấy áo choàng tôi và giật mạnh…
“Á á á á á! Vương Tử kìa!” Một tiếng hét khủng khiếp vang lên.
Mồ hôi rịn ra khỏi trán tôi vì hoảng. TIÊU. RỒI!
“Hức, em không muốn ăn thịt nướng nữa đâu. 3 bữa một ngày,10 ngày liên tiếp, lúc nào cũng thịt nướng! Còn ăn nữa là em mửa ra mất!” Phượng Hoàng than thở, nước mắt lưng tròng cắn miếng thịt nướng trên tay, rốt cuộc chịu không nổi lại nhè ra.
“Ọe!”
Tôi thờ ơ lạnh lùng nhìn Du đang chạy về một góc, nôn thốc nôn tháo trông rất thảm. “Chúng ta đâu còn cách nào khác đâu. Tụi anh cũng muốn anh mấy món khác chứ, nhưng đến cả Kenshin lẫn Dương Quang còn chẳng ra ngoài mua thức ăn được nữa là. Bất cứ lúc nào thấy chúng ta hay ai đó ngụy trang, họ lập tức như phát rồ hết cả lên ấy.”
Dương Quang lúc nào cũng cười thanh lịch mà nay cũng lộ vẻ ủ dột hiếm thấy. Giọng não nề, cậu nói, “Lần cuối tôi đi mua thức ăn cho mấy cậu, gần như tôi lê xác không nổi về!”
“Có cái để ăn là tốt rồi.” Tà Linh lạnh lùng.
“Quan trọng là, chúng ta sắp dùng hết bánh bao nhân thịt rồi. Thế rồi Bé Bao sẽ ăn gì đây?” Tôi phiền não nhìn Bé Bao vẫn vô tư chơi trò “bay bay” với cô vợ Hỏa Hoàng.
“Nhào thịt nướng thành viên coi như bánh bao không có vỏ bột cho nó ăn đi?” Đứa nào phát kiến ra ý tưởng ngu độn quá vậy…?
“Mọi người chạy mau!” Tình Thiên hét giọng cao chót vót chạy vắt chân lên cổ, trốn khỏi quảng trường nơi tụi tôi vừa biểu diễn. Đằng sau cô là cả hàng dài bọn sói háo sắc đuổi theo.
“Tình Thiên, qua đây.” Dương Quang hét gọi Tình Thiên từ trên thảm bay. Cậu bay thấp xuống tầm cô và đưa tay kéo cô lên.
“Phù! Mọi người lên cả rồi, nhỉ?” Dương Quang lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên Du kinh hãi tái mặt gào lên, “Vương Tử Điện hạ của tôi đâu rồi?”
Chỗ nào đấy giữa một đống người, tôi thảm thiết la lên, “CỨU. TUI. AAAAAA! Đừng có cởi áo khoác của tôi! Trả tôi cái quần với! Ôi chúa ơi, tôi chỉ còn có mỗi một mảnh vải che thân thôi! Làm ơn đừng cởi quần lót của tôi mà!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.