1/2 Prince

Chương 2: Phong long danh, phần hai




“Hô hô, thằng nhóc đó, cậu ta vừa sinh ra đã làm cả làng này náo loạn lên.” Ông lão trưởng làng cười lớn, nói, “Tất cả đám con gái trong làng đều kịch liệt đuổi theo nó, dọa cậu ta sợ tới độ trèo rào trốn khỏi thôn.”
Tiểu Tiểu Lam nuốt nước bọt hỏi, “Anh ta đẹp trai lắm ạ?”
“Được mệnh danh là đệ nhất mĩ nam của Đệ Nhị Sinh Mệnh. Theo con mắt của ta, thằng nhóc đó quả thật là ưa nhìn. Cậu ta là một gã trai yêu tinh tóc trắng mắt đỏ.” Nói đoạn, ông lão cười khanh khách.
Tóc trắng mắt đỏ… Tôi vội ghi nhớ vào não bộ, rồi lại nhíu mày. Vậy chẳng phải Vương Tử là một yêu tinh bị bệnh bạch tạng sao? Bởi vì toàn cơ thể thiếu sắc tố, nên mới có tóc trắng mắt đỏ? Tội nghiệp quá!
“Đệ nhất mĩ nam!” Mắt Tiểu Tiểu Lam biến thành hình hai quả tim, rồi con bé sốt ruột muốn lôi tôi ra bên ngoài lần nữa, mồm miệng bắn tía lia, “Mau mau mau! Mau đi tìm Vương Tử nào. Em muốn thấy trai đẹp!”
“Đợi chút, Tiểu Tiểu Lam, đợi chút! Anh còn chưa hỏi xong…” Tôi liều mạng giãy giụa nhưng chẳng xi nhê gì, bởi game này quá ác độc. Tôi không thể nào đánh lại Tiểu Tiểu Lam kể cả tôi có vận hết sức bình sinh chăng nữa.
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, tôi cảm thấy một cơn đau thốn lên đằng sau lưng, đau tới độ khiến mặt tôi vặn vẹo cả đi,
Tới lúc này Tiểu Tiểu Lam mới hoàn hồn lại. Con bé quay lại nhìn, rồi kêu lên, “Uầy, cánh của anh bị cửa đập tới vẹo đi kìa!”
Mày nghĩ xem là tại đứa nào? Tôi tức tối nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Tiểu Lam, rồi buộc bản thân chịu đựng cơn đau trên cánh. Tôi quay lại tiếp tục hỏi trưởng làng, “Trưởng làng, vậy cháu có thể hỏi người tung tích của Vương Tử được không ạ?”
“Vương Tử? Mọi người đều biết cậu ta ở Vô Ngân Thành,” Trưởng làng nói, như thể điều đó quá hiển nhiên.
“Vô Ngân Thành? Ở đâu ạ?” Tôi trợn mắt hỏi, nghi ngờ mọi chuyện làm sao có thể dễ dàng như vậy được.
“Ngay ở chính giữa lục địa này.” Trưởng làng hạ tẩu thuốc lão vốn vẫn đang rít từ đầu tới giờ, lo lắng ngước nhìn chúng tôi, “Hai người trẻ, đừng có mơ tưởng tới chuyện tới được Vô Ngân Thành. Ít nhất các con phải đạt tới cấp bậc 50, 60 thì hẵng đi. Có rất nhiều quái vật trên đường đi, mà Vô Ngân Thành cũng không phải nơi an toàn gì. Ta e là nơi đó còn nguy hiểm hơn cả bên ngoài.”
“Cấp bậc 50, 60?” Tiểu Tiểu Lam và tôi đều ngây người. Chúng tôi phải luyện bao lâu mới tới được cấp đó?
“Phải, hiện tại, thế giới ngoài đó vô cùng nguy hiểm. Chỉ có những làng nhỏ như nơi này là thanh bình thôi.” Khi trưởng làng nói tới từ “thanh bình”, khuôn mặt lão hiện lên một nét cười thỏa mãn.
Hỏi xong câu này, Tiểu Tiểu Lam và tôi cũng chẳng còn gì nhiều nhặn để thắc mắc. Mọi chuyện quá đơn giản. Chỉ khi nào tới cấp 50, 60, chúng tôi mới có thể tới Vô Ngân Thành tìm Vương Tử. Nhiệm vụ của chúng tôi sẽ hoàn thành viên mãn sau khi hỏi rõ cặn kẽ sự tình. Mặc dù nghe có vẻ là một nhiệm vụ đơn giản quá đỗi, chúng tôi cũng không biết đến khi nào chúng tôi mới có thể hoàn thành được chặng đầu tiên trong danh sách kể trên. Hơn nữa, lúc này, Tiểu Tiểu Lam và tôi cũng chỉ biết ngồi bên vệ đường, chống cằm tư lự.
“Em nghĩ ra rồi!” Tiểu Tiểu Lam bỗng đứng bật dậy, rồi phấn khích tóm lấy vai tôi lắc lấy lắc để, “Chúng ta tìm người giúp chúng mình luyện cấp đã. Mặc dù đây là game bị cấm, nhưng em cũng nghe nói có rất nhiều người thích chơi game sinh tồn tới đây bí mật chơi rồi.”
“Thế giới này rộng lắm. Ai mà biết chúng ta có tìm được người giúp không chứ?” Tôi ủ rũ nói. “Cho dù có tìm được người, thì sao bọn họ phải tốn thời gian giúp chúng ta chứ?”
Tôi vừa dứt lời, Tiểu Tiểu Lam đột nhiên dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi, khiến cho da gà da vịt tôi nổi toàn thân. Con nhỏ còn dùng dáng tay kì quái nâng mặt tôi lên. “Bởi vì cái này này!”
Mặt tôi tái xám đi, rồi tôi phun ra một câu, “Đừng có nghĩ tới chuyện bảo anh xài mĩ nhân kế nhá!”
“Trao đổi công bằng mà. Con gái, cứ để em, còn con trai, nhường hết cho anh!” Tiểu Tiểu Lam cũng trưng ra bộ mặt “Em cũng phải hi sinh mà”, nhưng tôi cực kì suy tư… Có bao nhiêu cô thích chơi game cấm chứ?
Nghĩ tới phải mang nụ cười quyến rũ trên mặt, lại còn phải cuốn lấy mấy thằng dê già như động vật không xương, f*ck! Nghĩ tới đó dịch dạ dày tôi đã muốn trào ngược hết lên rồi. Một lần nữa, tôi lại phản đối đề nghị của Tiểu Tiểu lam, “Anh không muốn dụ giai!”
Ấy vậy mà Tiểu Tiểu Lam lại mở to mắt và nhìn chằm chằm qua người tôi. Bấy giờ, tôi cũng nhận thấy mình bị một bóng đen không rõ của ai trùm lên. Tôi quay đầu nhìn thì thấy một đôi chân đeo một đôi bốt cực phẩm. Rồi tôi từ tốn ngước đầu lên, thấy một cái thắt lưng nạm ngọc lục bảo. Sau khi nhấc đầu cao hơn chút nữa, một gương mặt đẹp trai với nụ cười nhẹ dịu dàng xuất hiện trước mắt tôi. Hơn nữa, hắn ta còn giơ tay cho tôi, như thể muốn giúp tôi đứng dậy… Xuống địa ngục đi! Tôi hẩy bàn tay hắn đi, và tự mình nhảy dậy.
“Anh là ai?” Tôi lập tức đứng trước Tiểu Tiểu Lam, chắn cho con bé, và cảnh giác nhìn chằm chằm vào gã trai trước mặt. Một yêu tinh hắc ám với mái tóc màu trắng và đôi mắt màu lục, ngoại hình của hắn chính là cái kiểu mà Tiểu Tiểu Lam thích nhất, kiểu tuấn tú trưởng thành. Trang bị trên người hắn cũng toàn hàng cực phẩm. Loại người này có thể chém chết chúng tôi trong một đường kiếm của hắn.
“Uầy! Trai đẹp quá đi!” Tiểu Tiểu Lam lại say đắm hét lên.
Khi tôi quay lại lườm Tiểu Tiểu Lam, tôi chỉ thấy một gã cơ bắp đang chảy dãi, mắt biến thành tim hồng. Gã ta lại còn dùng cả hai tay chống mặt ra bộ đáng yêu… Hình ảnh quá kinh dị đến mức khiến tôi lạnh hết cả người, tôi thực sự muốn phạm tội bạo hành em họ ngay bây giờ.
Tôi quay đầu nhìn anh chàng mĩ nam kia. Hắn ta rõ ràng là nhìn thấy biểu hiện kinh dị kia của Tiểu Tiểu Lam rồi. Cả người hắn ta cứng ngắc, lại còn chậm rãi lùi về sau vài bước…
“Đợi đã… Mĩ nam ơi, đừng sợ. Bọn em sẽ không hại anh đâu.” Vừa nói câu này, Tiểu Tiểu Lam còn tung ra một ánh mắt tỉnh tò ‘đầy quan tâm săn sóc’ tới mĩ nam. Ối, Trời ơi, đừng dùng cơ thể đàn ông cơ bắp đó làm dáng thiếu nữ nũng nịu nữa mà.
Tôi lại quay ra nhìn mĩ nam kia. Tiểu Tiểu Lam mới là người chơi cấp một, ăn vận trang bị đơn giản và thô sơ hết mức, còn yêu tinh hắc ám kia nhìn một cái là thấy cao thủ level khủng rồi. Mà hiện tại hình huống lại là hắn trở thành kẻ bị người chơi cấp một dồn vào chân tường, hơn nữa người chơi cấp cao còn biểu lộ ánh mắt ‘đừng tới gần, đừng hại tôi’ nữa chứ.
“Tiểu Tiểu Lam, đừng tới gần nữa. Hắn ta bị em dọa chết mất.” Tôi tóm chặt lấy Tiểu Tiểu Lam, dùng sức tới mức muốn vỡ mạch máu luôn. Tuy nhiên, quyết tâm tới gần trai đẹp của Tiểu Tiểu Lam đơn giản là quá mạnh mẽ. Hai người chúng tôi vẫn tiếp tục tiến tới gần mĩ nam kia.
Lúc này, đôi cánh của tôi đột nhiên đập đập hai cái, còn chân tôi cũng thốt nhiên nhấc khỏi mặt nền tầm vài xăng-ti. Cảm giác như thể tôi sắp bay lên vậy… mình là thiên sứ mà nhỉ? Vậy là mình có thể bay rồi. Vừa cân nhắc tới đó, tôi dùng hết sức bình sinh đập cánh, và siết chặt hai tay qua eo Tiểu Tiểu Lam. Cuối cùng, trời không phụ người hiền; tôi mang Tiểu Tiểu Lam bay khỏi mặt đất khoảng 3 mét… mà cũng là bay xa 3 mét khỏi mĩ nam, khiến Tiểu Tiểu Lam tức tới nỗi liều mạng giãy giụa trên không trung.
“Tiểu Tiểu Lam, đừng cử động nữa. Chúng ta ngã mất,” Nói còn chưa dứt lời thì tay Tiểu Tiểu Lam đã đập vào cánh tôi cái ”bốp”. Sự thăng bằng của tôi lập tức mất hẳn, thế là Tiểu Tiểu Lam và tôi rơi tự do xuống đất luôn.
Rầm!
“Au ôi, đau chết được. Sao mức độ đau đớn của game này cao thế.” Tiểu Tiểu Lam lại xoa xoa mông và kêu rên mà không biết ở dưới mông nó có một người sắp chết tới nơi do làm đệm thịt cho con bé.
“Tiểu Tiểu Lam?” Yêu tinh hắc ám đẹp trai đột nhiên bước lại gần, mặt mày nghi hoặc.
Tiểu Tiểu Lam ngẩng đầu lên, rồi nhỏ nhẻ bẽn lẽn nói, “Dạ, em là Tiểu Tiểu Lam.”
Ối trời đất ơi, tôi thật không dám nhìn màu sắc gương mặt của yêu tinh hắc ám nữa (có lẽ nào trở thành màu đen rồi không?). Một thằng đàn ông đẹp trai, cơ bắp mà lại nói tên gã là Tiểu Tiểu Lam. Cái này, cái này thử hỏi có ngửi nổi không?
“Em bắt đầu chơi game từ bao giờ?” Tuy nhiên, mặt yêu tinh hắc ám không những không tái đi vì sợ, hắn ta còn vươn tay ra kéo Tiểu Tiểu Lam dậy. Hắn còn tử tế cẩn thận phủi bụi trên người con bé.
“Mới đây thôi.” Tiểu Tiểu Lam cũng được yêu mà sợ, con bé chỉ biết chôn chân xuống đất.
“Ồ, có cần tôi giúp không?” Yêu tinh hắc ám tử tế hỏi.
“Ể? Anh sẽ giúp sao?” Tiểu Tiểu Lam kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên rồi. Tôi sẽ giúp hai em mua trang bị và hồng dược trước.” Yêu tinh hắc ám vừa dứt lời, hắn ta đi thẳng vào trong cửa hàng.
“Uầy, chúng ta gặp được người tốt rồi!” Tiểu Tiểu Lam vừa hét vừa nhảy nhót vì vui sướng, và rồi với vẻ mặt thẹn thùng và tự hào, con bé bồi thêm, “Lại còn là người tốt bụng, đẹp trai nữa chứ.”
Tôi lau máu trên khóe môi, rồi lạnh lùng tạt một gáo nước lạnh vào sự phấn khích của nó. “Chuẩn luôn, còn là một thằng gay đẹp trai nữa. Đừng có quên là bây giờ mày là ‘đàn ông’! Anh thấy hắn ta nhất định là chết đứ đừ vẻ mặt đẹp trai và sự cơ bắp của mày rồi em ạ.”
Như thể vừa bị sét đánh, mặt Tiểu Tiểu Lam từ thẹn thùng thành tàn ác. Nó nhìn tôi, rồi con bé cúi đầu nhìn bộ ngực lực lưỡng và cơ bụng sáu múi của nó. Đoạn, con bé có vẻ đau đầu chóng mặt kêu lên, “Mẹ ơi! Anh ấy không yêu anh, thiên thần ngực khủng, mà lại mết một thằng cơ bắp như em mới sợ. Đúng là tởm quá đi!”
“Cái gì tởm quá?” Yêu tinh hắc ám vẫn nở nụ cười dịu dàng, đồng thời trong tay ôm một đống trang bị.
“Ẹc!” Tôi liếc đống trang bị trong tay yêu tinh hắc ám rồi bình tĩnh nói, “Cậu ta bảo đánh Sử Lai Mỗ tởm quá.”
“Ồ? Thế thì đánh sói có được không?” Yêu tinh hắc ám có vẻ chẳng để tâm chút nào khi hắn ta đưa đống trang bị cho chúng tôi. “Hai người tính chọn chức nghiệp nào?”
Tôi ưỡn ngườ… ngực thật cao, cực kì khí thế nói, “Tôi muốn làm tế ti!”
Tiểu Tiểu Lam cực kì cảm động khi con bé nói, “Người ta muốn làm chiến sĩ.”
“Khá hợp với chủng tộc của hai em.” Yêu tinh hắc ám hài lòng gật đầu.
Vừa đưa chúng tôi tới chỗ luyện cấp, yêu tinh hắc ám vừa giải thích, “Răng sói rất sắc, nên nhớ cẩn thận nhé. Đặc biệt là Tiểu Tiểu Lam. Bị cắn sẽ rất đau.” Đoạn, hắn ta chỉ vào một con sói đi lẻ. “Đi đánh nó đi. Nhớ kĩ, em phải cẩn thận. Nếu không đánh được, chạy lại đây, tôi sẽ cứu em.”
Sau khi cười ngây ngô một hồi, Tiểu Tiểu Lam dễ dàng rút đại đao trên vai xuống cầm trên tay. Rồi, chỉ một đường lia mạnh bằng cánh tay rắn chắc của Tiểu Tiểu Lam, thanh đại đao bổ thẳng vào bé sói đáng thương đang dạo chơi kia. Tiểu Tiểu Lam vẫn như mọi khi, tập trung vào trọng điểm tới đáng sợ. Lưỡi đao đâm trúng đỉnh đầu con sói. Não trắng quện cùng máu tươi phun ra khỏi đầu sói…
“Tiểu Tiểu Lam, kĩ năng của mày không mai một chút nào,” Tôi không chút giấu giếm tán thưởng nó.
Dù là loại vũ khí gì, bất kẻ là dao, rìu, gậy gỗ, súng hay cung tên, chỉ cần chạm vào tay Tiểu Tiểu Lam, nhất định sẽ trở thành siêu vũ khí giết người! Chính bởi tài năng vô địch này của con bé mà nó đã dọa chạy không biết bao nhiêu thằng trong tất cả các game nó chơi, thành ra nó chưa từng thành bạn gái ai được… Chuyện này lại càng khơi gợi máu thèm giai của Tiểu Tiểu Lam.
“Ha ha! Đương nhiên rồi! Năm đó, em nổi tiếng là nữ hiệp một đao vô địch thiên hạ mà.” Tiểu Tiểu Lam đắc ý cười ngạo không hề e ngại, thật không giống thục nữ chút nào… Mà dù sao bây giờ nhìn cỡ nào nó cũng chả giống thục nữ nổi nữa.
Tôi hình như cũng nhớ rõ biệt danh thực sự của Tiểu Tiểu Lam là “Cô gái bạo lực nhất trong lịch sử”, hoặc cái tên “Cô gái cầm đại đao” khiến cả quái trong game cũng run sợ, hay “Cô gái dê cụ” khiến tất cả trai đẹp trốn nó như trốn hổ cơ mà.
“Long Danh, anh đứng một bên nghỉ ngơi đi. Anh giờ chưa phải là tế ti nên không trị thương nổi đâu. Đứng dạt sang một bên để khỏi bị thương đi.” Tiểu Tiểu Lam như mọi khi bảo tôi đứng xa xa để khỏi bị thương. Tôi ngoan ngoãn đi tới dưới một gốc cây để tránh ánh mặt trời như thiêu đốt.
Tiểu Tiểu Lam nở một nụ cười không có ý tốt gì khi nó từ từ tiếp cận đàn sói. Tôi ngồi chơi xơi nước dưới bóng râm, gặm bánh bao. Bỗng nhiên, tôi tưởng như mình nghe thấy tiếng yêu tinh hắc ám thì thầm, “Quả là con gái cô ấy.” Tôi nghi hoặc nhìn yêu tinh hắc ám, nhưng hắn lại chỉ chuyên tâm nhìn ngắm dáng hình Tiểu Tiểu Lam đang điên cuồng chém giết, một chút cũng không để ý tới tôi. Tôi cũng tò mò nhìn Tiểu Tiểu Lam, nhưng cũng không hiểu nhìn một thằng đàn ông chém cho sói bật máu lòi xương thì có gì vui. Tôi không khỏi quay đầu ra chỗ khác, không muốn thấy hành động vi phạm nghiêm trọng luật bảo vệ động vật của Tiểu Tiểu Lam nữa.
Tôi đợi và cứ đợi mãi. Dưới bóng mát của cây đại thụ và làn gió thoảng nhẹ nhàng, tôi không đừng được bắt đầu gà gật. Tôi ngủ thật say. Chỉ tới khi một cơn đau thốn lên trước ngực tôi mới choàng tỉnh. Cái tôi thấy chỉ là vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Tiểu Lam, và theo ánh mắt Tiểu Tiểu Lam nhìn xuống, tôi thấy hai tay của Tiểu Tiểu Lam như vuốt sói áp lên ngực tôi, nó còn bóp bóp nữa, chết tiệt.
“Bóp sướng thật đấy. Bảo sao đàn ông thích gái ngực khủng.” Dứt lời, Tiểu Tiểu Lam chôn mặt vào giữa ngực tôi, còn thở dài thoải mái một cái.
Bốp, bốp, bốp! Tôi thô lỗ xuống cùi chỏ liền ba cái thật mạnh, đòn tấn công duy nhất tôi biết, cũng là đòn tấn công Tiểu Tiểu Lam sợ nhất, vào đầu nó. Lần nào tôi ra đòn này, nó chỉ còn biết trốn vào một góc, ôm đầu tự kiểm điểm những việc sai trái đã làm. Lần này cũng không phải ngoại lệ.
“Mày đúng ra phải đi đánh quái chứ. Sao lại quay lại đây quấy rối tình dục anh,” Tôi khó chịu mắng.
“Em chỉ muốn nói với anh là chúng mình đã lên cấp 10 rồi, và Tà Linh bảo chúng mình đi chuyển chức trước đi. Anh ấy vừa mới đưa em một số tiền và bảo là ảnh có việc bận nên phải đi trước. Anh ấy còn nói sẽ gặp chúng ta ở Vô Ngân Thành trong một tháng nữa.” Tiểu Tiểu Lam ấm ức nói.
“Tà Linh? Là tên của yêu tinh hắc ám sao?” Tôi hỏi. Tiểu Tiểu Lam gật đầu.
Tôi chỉ biết thở dài bất lực. Một tháng? Có vẻ Tiểu Tiểu Lam và tôi phải chuyên tâm luyện cấp cật lực rồi đây.
“Đầu tiên đi chuyển chức đi đã!” Tiểu Tiểu Lam đầy hưng phấn kéo tôi về làng. Rồi như thể cố tình, con bé còn tạt vào hiệu thuốc. Một lần nữa, chúng tôi thấy nụ cười chuyện nghiệp nở trên khuôn mặt cô ả NPC kia. Tuy nhiên, lần này, vừa thấy mặt chúng tôi, vẻ mặt cô ả đã lập tức chuyển thành lạnh lùng ác ôn.
Tiểu Tiểu Lam chớp thời cơ hét lên trước, “Hồng dược và Lam dược mỗi loại hai mươi bình cỡ lớn.” Nói xong Tiểu Tiểu Lam còn vênh váo nhìn cô ả NPC.
Vẻ mặt cô ả NPC vặn vẹo hai cái, rồi chuyển từ lạnh lùng ác ôn sang vẻ chuyên nghiệp ban đầu. Cô ta rất khéo léo lấy dược ra. “Đây, thưa quý khách, đây là số dược hai người yêu cầu.”
Tiểu Tiểu Lam rút ra một đồng vàng và vung vẩy trước mặt cô ả NPC. Con bé còn giả vờ húng hắng ho hỏi, “Tiểu thư này, tôi có thể hỏi chị một câu được không?”
Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt cô ả NPC cứng lại một thoáng, và rồi vừa tươi cười, cô ả vừa đáp bằng giọng có tiếng rít qua kẽ răng, “Đương nhiên là được. Xin mời anh cứ hỏi.”
“Muốn chuyển chức chiến sĩ và tế ti thì phải đi đâu?” Khóe miệng Tiểu Tiểu Lam mỗi lúc một nhếch cao thêm.
“Với chiến sĩ thì tới quảng trường chính. Còn với tế ti, mời tới tìm trưởng làng.” Nét mặt cô ả đã trở thành một nửa cười mỉm một nữa nổi gân xanh rồi.
“Ồ, cám ơn chị.” Tiểu Tiểu Lam quăng đồng vàng xuống rồi quơ đống dược vào túi. Vừa cười to, con bé vừa đi tìm người chuyển chức cho nó. Cùng lúc đó, tôi hình như nghe thấy tiếng bàn gỗ gẫy răng rắc đằng sau lưng mình.
Sau khi tìm ra NPC phù hợp để chuyển chức cho chúng tôi, chúng tôi đều nhận được nhiệm vụ chuyển chức. Tiểu Tiểu Lam còn cố cưỡng chế mặc cả với hai NPC, giảm số răng sói cần cho nhiệm vụ từ mười xuống còn năm. Dưới thủ pháp bạo lực ‘vô đối’ của Tiểu Tiểu Lam, cả hai nhiệm vụ chuyển chức của chúng tôi đều dễ dàng hoàn thành. Đương nhiên, với sự kết hợp một chiến sĩ một tế ti của chúng tôi, quãng đường luyện cấp diễn ra vô cùng thuận lợi.
Về cơ bản, tôi sẽ ngủ khì suốt thời gian Tiểu Tiểu Lam giết quái. Tiểu Tiểu Lam sẽ chỉ gọi tôi dậy khi tới giờ cơm tối, và rồi sau khi cả hai đã cơm no rượu say, tôi sẽ thuận tay tung một chú hồi sức cho Tiểu Tiểu Lam rồi lại trở mình ngủ tiếp.
Khi nào luyện cấp chán rồi thì chúng tôi sẽ quay lại thôn. Tiểu Tiểu Lam sẽ tới hiệu thuốc để tiếp tục móc mỉa nhau với cô ả NPC. Kể cả ỏm tỏi mấy tuần lễ, cả hai người đó cũng chẳng ngán chút nào.
Tôi, mặt khác, sẽ tới nhà trưởng làng uống trà và chơi cờ tướng. Thỉnh thoảng, NPC chuyển chức và người giữ tiệm vũ khí sẽ tới cùng chơi một ván mạt chược, điều này đánh vỡ tan nát suy nghĩ NPC chỉ có thể ở yên vị trí đã định của tôi. NPC ở đây đều luôn chạy loạn xạ, thi thoảng còn rủ nhau đi săn, sau đó sẽ đãi Tiểu Tiểu Lam và tôi ăn Sử Lai Mỗ nướng và canh xương hầm (Nghe nói có một động xương khô ở gần đó… Ghê chết!), à, còn có món tủ của bọn họ, não Vua Sói ăn rất ngon nữa.
“Dù sao thì, thứ duy nhất hai đứa là cần vũ khí và chuyển chức. Hai đứa đều có đủ hai thứ rồi, chúng bay ở lì đây như lũ ngốc làm chi?” NPC… à không, Võ Đại Lang* ở tiệm vũ khí và cái chú trước kia chuyển chức cho Tiểu Tiểu Lam nói với tôi giữa ván mạt chược.
(*Võ Đại Lang: là nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết giả tưởng Thủy Hử của Trung Hoa. Võ Đại Lang là anh trai Võ Tòng, người có biệt tài một tay giết hổ. Không như em trai, Võ Đại Lang rất hay bị bắt nạt. Để biết thêm chi tiết, xin mời wiki – nhóm PR.)
Tiểu Tiểu Lam và tôi từ lâu đã quên khuấy mất chúng tôi tới đây làm gì, cho tới một ngày kia, khi tôi tình cờ ở trong tiệm thuốc xem Tiểu Tiểu Lam cố công kì kèo giá với cô ả NPC, trưởng làng đột nhiên tới tìm tụi tôi. Lão bảo chúng tôi, “Tiểu Tiểu Lam, Long Danh, không phải hai đứa con muốn tới Vô Ngân Thành tìm Vương Tử sao? Nhiệm vụ này có thể giúp được hai đứa bây đấy.”
Tiểu Tiểu Lam và tôi đưa mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên nhớ ra, Ờ nhẩy, chúng tôi muốn tới Vô Ngân Thành tìm Vương Tử mà. Cả hai tụi tôi vội hỏi trưởng làng, “Nhiệm vụ gì ạ?”
“Có hai người chơi cầu cứu. Bọn họ đang bị kẹt trong một nơi gọi là Động Đáy Nước. Chỉ cần hai bây chịu cứu bọn họ, bọn họ cũng sẵn sàng lập đội với hai đứa bây để cùng tới Vô Ngân Thành tìm Vương Tử.” Trưởng làng giải thích, rồi vội nói thêm, “Làng ta sẽ trợ cấp tất cả số dược phẩm và trang bị tốt nhất cho hai đứa con đi làm nhiệm vụ giải cứu.”
Trên đời còn có vụ đổi chác lợi cỡ này sao? Tôi cực kì nghi ngờ, liền hỏi, “Tại sao mấy ông không tự đi cứu bọn họ? Mặc dù level của con và Tiểu Tiểu Lam đều đã tăng kha khá rồi, nhưng chúng con cũng đâu mạnh được như mấy ông.”
“Chúng ta là NPC và không ra khỏi làng được.” Trưởng làng vẻ mặt tiếc nuối nói.
“Ồ?” Tôi mặt mày lạnh te nói, “Đừng bảo con bữa não Vua Sói hầm hôm qua là con Vua Sói tự mình nhảy vào nồi cho mấy ông hầm nha? Lại còn Sử Lai Mỗ bữa trước cũng là lò tự nhảy ra ngoài nhốt Sử Lai Mỗ vào rồi nướng sao? À nữa, lại nói canh sườn hôm kia, chẳng lẽ xương khô lại tự chạy ra khỏi động xương được?”
Trưởng làng vỗ tay đáp, “Cái cuối thì chuẩn nha. Bọn xương khô đó tự chạy ra ngoài được mà. Bọn ông đâu liên quan gì tới đâu.”
“Cái đấy không phải và chuyện chính!” Tôi gí mặt vào mặt trưởng làng, chiếu ánh mắt nghi ngờ vào lão. Tôi đe dọa, “Nói thật đi ông!”
Trưởng làng lập bập nói, “Là bởi vì NPC không vào đó được. Chỉ người chơi mới vào được thôi.”
“Vậy thôi à?” Tôi lại càng hoài nghi tợn.
Trưởng làng gật đầu lấy để đáp, “Tin ông đi con, ông không hại hai đứa bây đâu.”
Dù tôi vẫn thấy nghi nghi, nhưng đúng là trưởng làng chả có lí do gì để bẫy chúng tôi cả. Từ kinh nghiệm của tôi, nếu lão có muốn hại tôi, cũng là do tình tiết game bắt buộc. Cứ để kệ lão thử hại chúng tôi xem. Tôi quay sang bảo Tiểu Tiểu Lam, “Cùng đi cứu họ.”
Tiểu Tiểu Lam cũng tỏ ra đồng tình về vấn đề này, nên hai đứa tôi chia nhau ra. Tiểu Tiểu Lam tới tiệm thảo dược và vơ một mớ dược liệu thuốc thang về, thành ra, cô bán hàng bên tiệm thảo dược cứ gọi là khó chịu ra mặt. Nhìn mấy vết cào trên mặt Tiểu Tiểu Lam là biết. Về phần tôi, tôi tới tiệm vũ khí và đòi thật nhiều ám khí, dây thừng móng vuốt. Nghĩ tới ăn hôi được bao nhiêu phải hôi hết, tôi còn ép chú ta làm cho tôi một cái nỏ con con.
“Được rồi, để cô ta đưa hai đứa bây tới Động Đáy Nước đi.” Trưởng làng chỉ vào một kẻ cực kì quen thuộc. Cô ả NPC ở tiệm thuốc.
“Cái gì? Không đổi cô ta thành người khác được sao?” Tiểu Tiểu Lam la oai oái.
“Hừ!” Lửa giận của cô ả NPC đã sắp phát nổ rồi, thế nên tôi cũng cực kì đồng tình với ý kiến của Tiểu Tiểu Lam. Để khỏi chết đường chết chợ thì tụi tôi chọn người khác không phải tốt hơn sao?
“Không, không được. Chỉ có cô ta mới có thể… chỉ có cô ta mới biết đường tới đó,” Trưởng làng vội phân bua.
“Là vậy sao. Thế thì đi thôi.” Mặc dù tôi vẫn rất nghi ngờ, nhưng game nhập vai là vậy mà, toàn nút thắt khắp nơi, thế nên cũng chẳng lạ gì.
Quả như dự đoán, đoạn đường đi đúng là vô cùng phiền toái. Hai cô nàng như thể có huyết hải thâm thù này cứ ỏm tỏi mãi không thôi. Cô này bảo cô kia bốc mùi thum thủm như mốc dương chỉ, cô kia lại chửi cô này đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Cô này phán cô kia cấp bậc kĩ năng xoàng xĩnh quá, cô kia lại chê cô này là cái đồ chỉ biết cầm bình dược phang chết người.
Túm lại, khả năng cãi cọ của hai cái người này đúng là vô tiền khoán hậu luôn. Cũng may, nơi tên Động Đáy Nước kia cũng không còn xa. Bằng không, tôi đã không thể nâng nỏ lên ngắm bắn rồi lại đủ nhẫn nại hạ nỏ xuống bao lần được.
“Tới nơi rồi.” Cô ả bán thuốc miễn cưỡng nói.
“Đây sao?” Tiểu Tiểu Lam nghi ngờ nhìn quanh, rồi lại bắt đầu móc đểu, “Chị không đùa tôi đấy chứ? Đây là thác nước nha bà, đáy nước cái con khỉ. Có phải trí nhớ của chị cổ lỗ quá khỏi xài rồi không?”
Cô ả bán thuốc tức tới đỏ bừng cả mặt. “Đi vào trong thác nước này, thằng đần không não ạ.”
Nghe được lời của cô ả bán thuốc, tôi lập tức bước tới trước thác nước và thọc tay vào đó. Quả nhiên, đằng sau hoàn toàn rỗng không, và cũng không có vách đá nào hết. Tôi vội gọi Tiểu Tiểu Lam tới đi qua thác nước trước… Chiến sĩ đương nhiên là phải đi trước rồi. Đừng có nói một tế ti như tôi đây lại phải đi qua nhé?
Sau khi Tiểu Tiểu Lam lườm cô ả bán thuốc một cái nảy lửa xong, nó bước lên trước tôi, chuẩn bị đi qua thác nước. Tuy nhiên, bấy giờ, cô ả bán thuốc bỗng nhiên gọi Tiểu Tiểu Lam, “Này, nhớ lời tôi dặn đấy. Đừng chọn ai hết. Chỉ được phép chọn bạn đồng hành của mình thôi.”
Cả Tiểu Tiểu Lam và tôi đều kinh ngạc không hiểu, nhưng cô ả bán thuốc vừa dứt lời đã quay đi thẳng không ngoái lại. Cả hai chúng tôi chỉ đành biết nhún vai rồi bắt đầu cuộc phiêu lưu nơi đáy nước.
Đi vào động Đáy Nước, một cảnh tượng kì dị trải rộng trước mắt chúng tôi. Quanh chúng tôi là một đại dương xanh thẳm, mà khi chúng tôi đi vào đại dương, chúng tôi vẫn có thể thở như thường, cũng không có sức nước cản. Nhưng điều kì dị là ở chỗ một đàn cá vẫn có thể bơi lượn tung tăng qua tai tôi.
Đúng là quá tung tăng thoải mái luôn, bởi tôi còn nghe bọn nó vừa cười vừa nói, “Bọn bay nhìn coi, hai con cá to đằng kia kì quái quá, không có vây cũng chả có đuôi.”
Được rồi, mặc dù đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị cá nhạo, nhưng đường đời phải tiếp tục, và chúng tôi thì phải đi tiếp tới cuối đường. Tôi phát mạnh vào lưng Tiểu Tiểu Lam. Con bé giật mình không dám dùng chân đạp vào con cá đuối vô tội nữa.
Tôi chỉ một hướng cho Tiểu Tiểu Lam. Ở phía trước bên trái chúng tôi, có một con đường cắm biển báo “Không phải cá đừng vào”. Mặc dù biển báo nói vậy, Tiểu Tiểu Lam và tôi đã quen thói “Thiên đường có đường tôi không đi, địa ngục không lối tôi vẫn vào”*. Thực tế cũng đã chứng minh địa ngục vui hơn hẳn.
(*Thiên đường có đường tôi không đi, địa ngục không lối tôi vẫn vào: thường thì câu này là người xấu nói. Đại ý là đường sống không đi, đường chết lại nhào vào. – nhóm PR)
“Ê, Long Danh, anh nói thử xem chúng mình có gặp được nàng tiên cá không?” Tiểu Tiểu Lam vừa đi vừa hào hứng hỏi tôi.
Sau khi liếc nó một cái, tôi ngờ vực đáp, “Anh thấy mày muốn là muốn gặp chàng tiên cá chứ gì?”
Tiểu Tiểu Lam cực kì thản nhiên như đúng rồi, “Chim chết vì miếng ăn, người chết vì bạn tình!” *
(*Chim chết vì miếng ăn, người chết vì bạn tình: nói trại của câu tục ngữ “chim chết vì miếng ăn, người chết vì tham tiền’ – nhóm PR)
Câu này còn xài vậy được sao? Tôi đang cực kì ngờ vực, nhưng ngờ vực mới được có nửa giây tôi đã đâm sầm vào Tiểu Tiểu Lam bỗng nhiên dừng lại. Trước cảnh cái mũi thanh thoát xinh đẹp của tôi có lẽ đã bị tấm lưng cơ bắp cứng rắn của Tiểu Tiểu Lam đập bể, con bé lại còn hít một hơi đầy cảm thán, theo sau là liền mấy cái hít nữa.
“Uầy, em thấy chàng tiên cá thật kìa!”
“Vậy có nàng tiên cá không?” Tôi vội thò đầu ra từ sau lưng Tiểu Tiểu Lam nhìn quanh quất.
Tôi trợn mắt lên khi thấy cảnh tượng khó tin trước mắt. Hai người đang bị đóng băng trong hai cột băng khác nhau. Không, nói đúng hơn là một yêu tinh và một ma nhân. Trong tay cả hai người là vũ khí. Yêu tinh cầm cung trong khi ma nhân nắm pháp trượng. Cứ như thể cả hai đang đánh nhau dở thì bị đóng đông vậy.
Tiểu Tiểu Lam mỗi lúc một tới gần hơn, cuối cùng, con bé có vẻ gần như ịn mặt vào trong lớp băng luôn. Vừa nhìn ngắm, con bé vừa nuốt nước miếng nói, “Uầy, yêu tinh này xinh đẹp quá đi, mảnh dẻ tóc vàng mắt xanh. Đúng là cái kiểu khiến người ta muốn đè xuống nha.”
Rồi Tiểu Tiểu Lam bắt đầu lượn qua lượn lại như cá cảnh giữa hai cột băng, không thể quyết định được xem nên dựa dẫm anh nào. Tuy nhiên, khi nó bước vào khoảng không giữa hai trụ băng, con bé biến mất không còn tăm tích. Con bé còn không kịp kêu lấy một tiếng, để lại mình tôi và một lỗ đen thông thốc trên sàn trơ mắt nhìn nhau.
Lúc bấy giờ, một tiên nữ bỗng chợt hiện ra giữa hai trụ băng. Đúng vậy, là tiên đấy. Nhưng, nhưng… Tại sao ‘chàng tiên cá’ của Tiểu Tiểu Lam đẹp trai như vậy, lại còn là hai kiểu trai đẹp khác nhau, mà tiên nữ của tôi lại là một bà tiên già béo múp cùng lắm chỉ gọi là hiền hậu đáng mến vậy chứ. Không, tôi không để yên chuyện này đâu!
“Cô bé dễ thương, con lạc mất ai sao?” Bà tiên dịu dàng hỏi tôi.
Tôi ngớ ra một lúc mới nhớ ra bây giờ bản thân là con gái, nên ‘cô bé dễ thương’ kia chắc là để gọi tôi rồi. Tôi vội đáp, “Dạ phải, bạn đồng hành của con vừa mới rơi vào một cái hố.”
Bà tiên mỉm cười dịu dàng, rồi vẫy đũa thần trong tay một cái, cột băng vốn bao lấy yêu tinh đột nhiên biến mất. Yêu tinh chớp chớp mắt mấy lần, sau đó nhìn bà tiên và tôi có chút kinh ngạc.
Bà tiên mở miệng hỏi, “Có phải đây là kẻ con lạc mất không?”
Tôi trợn mắt chối đây đẩy, “Không, đây không phải là người con lạc mất ạ.”
Bà tiên mỉm cười dịu dàng, rồi lại bao yêu tinh trong trụ băng kia. Lần này, lớp băng xung quanh ma nhân biến mất. “Vậy, đây có phải là người con lạc mất không?”
Ma nhân chậm rãi mở mắt, biểu cảm trên nét mặt cực kì băng giá và cao ngạo, hệt một kẻ đế vương… Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng mừng là kẻ ngã xuống là Tiểu Tiểu Lam chứ không phải tôi. Bằng không, Tiểu Tiểu Lam nhất định do dự trước yêu tinh và ma nhân chứ chả thèm đoái hoài gì tới anh họ đáng thương của nó đâu.
“Không! Đây cũng không phải người con lạc mất,” Tôi chối phắt ngay. Tôi chả muốn cứu hai thằng cha này.
Bà tiên lại một lần nữa vẫy đũa thần đóng băng ma nhân lại, và rồi, một lỗ đen xuất hiện trên trần nhà. Tiểu Tiểu Lam kêu “Á” một tiếng khi lộn nhào từ trên xuống. Mặt mày nhếch nhác, xoa mông liên tục, lại còn bĩu môi, dáng vẻ phát gớm của con bé làm tôi suýt thì nói nó cũng chả phải người tôi lạc mất đâu… Chẳng may cho tôi tôi lại không thể làm vậy, Tôi chỉ đành thừa nhận, “Dạ phải, đây chính là người con lạc mất.”
“Cô bé, con rất thật thà.” Bà tiên nở một nụ cười hiền hậu. “Để thưởng cho con, ta ban cho con cả ba người này.”
Bà tiên vẫy đũa thần một cái, hai cột băng liền biến mất luôn. Yêu tinh và Ma nhân đều được thả ra, còn bà tiên vừa biến mất vừa cười nhẹ, “Các con, chơi vui nhé.”
Để lại bốn người chúng tôi… Mà không phải, chỉ có Tiểu Tiểu Lam là người thôi. Bốn kẻ chúng tôi, bốn chủng tộc khác nhau dò xét nhìn nhau, không biết phải làm gì.
Cuối cùng, tôi có chút rụt rè nói, “Các anh có phải là những người chơi bị kẹt ở đây không? Hai người sẵn sàng đưa chúng tôi tới Vô Ngân Thành đó?”
Không khí ngượng nghịu cuối cùng cũng biến mất. Yêu tinh thanh lịch cười nhạt đáp. “Phải, cám ơn cô đã cứu chúng tôi. Tên tôi là Tinh Linh, tôi là cung thủ.”
“Thập Tam Ác Ma. Ma pháp sư.” Kẻ còn lại lạnh lùng đáp.
“Rất vui được gặp hai người. Tôi là Long Danh, tế ti. Chiến binh bên cạnh tôi là Tiểu Tiểu Lam.” Tôi cười toe toét. Cuối cùng chúng tôi cũng có thể tới Vô Ngân Thành rồi.
Không hiểu sao, Thập Tam Ác Ma và Tinh Linh trước mặt tôi bỗng nhiên đỏ mặt. Tinh Linh có chút lứu lưỡi đáp lại tôi, còn Thập Tam Ác Ma chỉ lập tức quay mặt đi, một quầng đỏ lan trên má anh ta.
“Một chiến binh, một tế ti, một cung thủ, và một ma pháp sư. Đúng là một đội tốt!” Tôi không khỏi cười rạng rỡ hơn nữa. Lần này, chúng tôi nhất định có thể tới Vô Ngân Thành được rồi.
Vương Tử, chúng tôi đến đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.