11 Âm Binh

Chương 6: Rời Đi




Ngay sau khi ra khỏi quỷ môn quan, lửa âm phủ tàn lụi cũng là lúc cánh cửa giao giữa hai thế giới khép lại. Bên ngoài đang là 4h sáng. Trời mờ mờ sương, nghĩa địa lúc này vẫn chìm trong bóng tối, sự hoang lạnh của không gian càng thấm vào da thịt, kéo theo cơn đau trở lên rõ rệt hơn. Cường thử chạm vào vai trái, tê dại, cậu hầu như không cảm thấy gì từ bàn tay tới bả vai, thậm chí áo chỗ đó vẫn còn ẩm vì máu.
Giờ cậu có hai sự lựa chọn, một là đi tới viện trước rồi về phòng dọn đồ, hai là về phòng dọn đồ trước rồi tới viện. Nếu vác xác thẳng từ đây về phòng có lẽ cậu sẽ chết trước khi đến nơi, ngược lại, nếu lết tới bệnh viện, dù có ngắc ngoải thì ở đó người ta cũng sẽ hồi sức cho cậu sống lại. Cường quyết định rất nhanh, đầu tiên là tới viện xử lý vết thương trước, tạm ổn rồi thì rời đi cũng chưa muộn.
Việc cậu muốn làm ở đây là tìm kiếm tung tích của cha mình, nguyên nhân thay đổi con người ông ấy, bắt nguồn từ chính cái chết của cô gái kia. Cũng không còn gì quan trọng để ở lại nữa, Cường muốn sớm rời khỏi vùng đất này. Từ khi xuống núi, cậu chưa về thăm chị gái lần nào, chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho chị, chuyện vừa rồi khiến cậu thiếu chút nữa là không gặp được chị ấy, sợ rằng lần sau sẽ không có may mắn như vậy.
Một điều nữa khiến cậu muốn nhanh chóng được trở về, là vì đứa con gái đầu của chị, cậu còn chưa được gặp mặt nó, mới được nghe giọng nó qua điện thoại. Chị cậu lấy chồng cách đây bốn năm, gần hai năm sau thì chị sinh hạ con bé, lần trước tới thăm cậu ở Thiền viện, chị có cho cậu xem ảnh nó, nhưng vì bé quá nên chị không thể đưa nó tới gặp cậu được. Hôm vừa rồi, cậu có gọi về cho chị, chị bảo con bé đã lên hai tuổi, nó có thể nói được nhiều từ rồi, còn cho cậu nghe nó bi bô qua điện thoại.
"Gọi cậu đi con."
"Cậu!"
Vì thế mà Cường càng sốt sắng muốn được trở về, giờ cậu đã có thêm một người để bảo vệ, có lẽ từ nay về sau cậu phải cẩn thận hơn rất nhiều. Nghĩ tới đó, Cường tự thấy bản thân còn quá kém cỏi. Chỉ mới lúc nãy, khi cậu rơi vào hiểm cảnh, thập tử nhất sinh, bản thân còn tuyệt vọng chờ chết, chẳng phải như vậy là buông xuôi quá sớm sao. Nếu không thấy cậu về, chị sẽ còn đau lòng tới mức nào nữa. Chợt Cường nhận ra, trước giờ cậu chưa từng bảo vệ được chị, chỉ có chị luôn bảo vệ cậu, dù ở cách cậu rất xa, tình cảm của chị vẫn chạm được tới lý trí cậu.
Mải nghĩ, cuối cùng Cường cũng đi được tới cổng bệnh viện, có một bảo vệ thấy cậu bước loạng choạng, vai đầy máu, quần áo tả tơi, ông ta vội vàng chạy tới đỡ cậu. Vừa gọi người trong viện ra, ông ấy vừa hỏi Cường:
- Làm sao mà ra nông nỗi này?
- Cháu bị ngã từ trên dốc xuống - Nghĩ tới Quân, Cường tiếp - Rồi bị chó cắn nữa.
- Đi đêm làm gì mà để bị chó nó cắn cho, chắc không gãy chân tay gì chứ, mau vào viện đi, máu chảy nhiều thế này thì nguy hiểm lắm.
Cường được đưa vào phòng cấp cứu, họ khâu cho cậu mười hai mũi ở vai, chỗ bị con quỷ đói túm trúng, qua lời miêu tả của các y tá thì đấy chẳng khác gì bị hàng chục nhát dao chọc nát. Tay trái có thể phải băng bó trong thời gian dài, kể cả về sau, Cường cũng không được hoạt động mạnh, dây chằng chỗ đó gần như đã đứt hết, nối lại cũng chỉ hồi phục được 80% thôi. Truyền máu tiếp nước, thuốc thang suốt một buổi sáng, Cường dần thấy người đỡ đau nhức, thế mới hiểu sức trẻ rất quan trọng, già vài tuổi nữa, có lẽ Cường đã sớm đi đầu thai rồi.
Nghe y tá nói đêm hôm qua cũng có một vụ ngã từ trên dốc xuống, thương tích nghiêm trọng lắm, giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở phòng cấp cứu. Cường nghĩ ngay tới Minh, lúc đó cậu ta bị quỷ con lôi đi, rồi còn bị tên Âm dương sư quăng lưỡi hái trúng lưng nữa, ra khỏi quỷ môn quan thì trượt chân ngã từ trên dốc xuống, không biết tình hình có nguy hiểm tới tính mạng không.
Vì cùng nằm ở khoa ngoại nên sau khi truyền nước xong, Cường lập tức đi tới phòng cấp cứu, cậu muốn xem người bạn của mình giờ ra sao. Người nhà của Minh còn chưa tới, trong phòng chỉ có Minh và một chị y tá đang theo dõi sức khỏe của cậu ta. Hỏi chị y tá mới biết, Minh đã qua cơn nguy kịch, nhưng cậu ta vẫn hôn mê sâu, có thể do phải căng thẳng trong thời gian dài cộng với mất máu khiến Minh bị kiệt sức. Thương thế tuy nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng nhiều tới tính mạng, có thể là mai hoặc ngày kia cậu ta sẽ tỉnh, tĩnh dưỡng tốt thì chỉ vài tuần là được xuất viện.
Nghe vậy thì yên tâm rồi, Cường thở phào, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, dù đối với Minh, cậu ta chỉ là người vô tình bị liên lụy vào, chịu nhiều nguy hiểm như vậy là hơi bất công với cậu ấy. Chị y tá nhìn cánh tay đang băng bó của Cường, hỏi:
- Hai người cùng đi với nhau phải không? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cường không trả lời ngay, cậu nhìn Minh nằm nhắm nghiền mắt, so với cánh tay bị cào nát này, Minh bây giờ còn phải chịu đau đớn hơn cậu rất nhiều lần. Mong sao cậu ta sẽ sớm bình phục, và quên hết những gì diễn ra ở đây, ác mộng này không nên đeo bám cậu ta nữa.
- Chị là y tá riêng chăm sóc cậu ta phải không? - Cường quay lại hỏi.
- Vâng - Chị y tá đáp.
- Khi nào cậu ta tỉnh dậy, nếu có hỏi về tôi, phiền chị đừng nói gì cả, cứ trả lời rằng không biết không gặp người đó - Cường nói với vẻ thành khẩn.
- Anh mắc nợ gì người này sao? - Chị y tá nhìn Cường, ra vẻ khó hiểu.
- Không, chỉ là từ bây giờ tôi không còn liên quan tới cậu ta nữa. Cậu ta cũng không cần biết tôi còn sống, như vậy sẽ tốt hơn - Nói tới đây, Cường mỉm cười với chị y tá - Trăm sự nhờ chị.
Bất ngờ gặp phải nụ cười chân tình của Cường, chị y tá gật đầu, trong lòng có chút ấm áp kỳ lạ:
- Được, tôi sẽ không nói gì về anh đâu.
Kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời cảm ơn, Cường rời khỏi phòng cấp cứu, việc cuối cùng cần làm cậu cũng đã hoàn thành rồi, bây giờ nên nhanh chóng rời khỏi đây. Bước đến hành lang, Cường bắt gặp bố mẹ Minh đang vội vã đi tới, họ không nhận ra cậu, chuyện xảy ra với Minh có thể là cú sốc rất lớn với họ. Nhìn họ chạy vào phòng cấp cứu, Cường lặng lẽ quay đi, không gặp lại, chắc chắn sẽ không gặp lại nữa.
Trở về phòng, Cường thu dọn đồ đạc, người duy nhất vẫn có thể tới để mang đồ đi, chỉ có mình cậu. Trong các ngăn tủ, vẫn còn quần áo của Minh và Mạnh, ba lô của Duy cũng ở đây, cảm giác mọi người chưa ai rời đi, Cường bỗng ngồi lặng giữa phòng. Giống như cậu muốn đợi ai đó tới, để nói lời tạm biệt, rời đi lúc này, bỗng thấy quá vội vàng.
Nhưng dù có chờ bao lâu, cũng không thể gặp được ai nữa, cứ như vậy, Cường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Những kỷ niệm ở đây, còn nhiều hơn là 11 năm sống trong Thiền viện, vì đây là nơi đầu tiên cậu được sống lại tuổi thơ, với gia đình. Họ không phải anh em thân thích của cậu, nhưng chưa bao giờ họ coi cậu như người ngoài, cậu đã nghĩ sống như này mãi cũng được. Tới cùng, hạnh phúc cũng chỉ kéo dài được hơn một năm, giống như hồi cậu được ở với mẹ và dượng. Đây có chăng chính là số phận.
Trời đang qua chiều, Cường không đợi nữa, bên ngoài chỉ còn lại chút nắng cuối ngày, 6h sẽ có một chuyến xe về thành phố, cậu phải đi thôi. Khóa cửa lại, Cường cất chìa khóa vào túi, chắc chắn từ giờ cậu sẽ không còn dùng tới nó nữa, nhưng đây cũng là tất cả những gì cậu có thể đem theo, sau khi rời khỏi nơi này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.