108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 73: Kết nghĩa huynh muội, Tố Vấn rung động




Sau mấy ngày chờ đợi ở Kiện Khang thảo đường, Quý Thủy Kiếm Tông cũng lui dần, Lương Sơn đại lục lớn như vậy, muốn tìm được một người cũng không phải là chuyện đơn giản. Lúc này, Tô Tinh dựa theo pháp quyết ở trên Ngũ Linh Thiên Thư, đem luyện hóa thành công quý thủy thần lôi lần đầu tiên. Theo truyền thuyết thì sau mươi mốt lần luyện hóa, tinh giả liền có thể đem quý thủy thần lôi biến đổi thành mọi hình thái, trở thành như một cánh tay khác vậy.
Cho tới một ngày, Tô Tinh quyết định cáo biệt An Tố Vấn, để tiếp tục lên đường.
Mấy ngày nay, bọn hắn đều được Địa Linh Tinh chăm sóc ít nhiều, chẳng những thế, những kiến thức về đan dược thảo dược của hắn cũng được nâng lên không ít.
An Tố Vấn là một cô gái ổn trọng đáng yêu, luôn cẩn thận chiếu cố Tô Tinh làm hắn thập phần cảm động, cũng khiến hắn nhớ đến tiểu muội ở quê nhà. Thế nhưng, từ xưa hào kiệt tối kị là hương ôn nhu, Tô Tinh cũng biết không thể tiếp tục trì hoãn nữa, trước còn phải đi Đại Lương vương triều hỏi thăm về chuyện tình Lạc Thảo vi khấu, sau đó là chuyện Côn Ngô Sa xuất hiện ở Biện Kinh nữa.
"Công tử, lên đường cẩn thận, có thể tùy thời trở lại đây." An Tố Vấn mỉm cười, vì ngày hôm nay nên nàng đã cố ý luyện chế một ít đan dược để Tô Tinh cầm theo.
"À, hôm nay chúng ta có thể cùng kết bái làm huynh muội, được không?" Tô Tinh nhất thời xúc động, buộc miệng nói.
An Tố Vấn ngạc nhiên a một tiếng, hai gò má ửng hồng.
Lâm Anh Mi cùng Ngô Tâm Giải trợn mắt há mồm nhìn Tô Tinh, thiếu chủ nhà mình đúng là không thể phán đoán theo lẽ thường a, cư nhiên lại muốn cùng Địa Linh Tinh kết làm huynh muội, xem ra thiếu chủ đúng thật là không coi trọng chuyện đấu tinh rồi.
"Tô Tinh công tử, không nên chê cười Tố Vấn như vậy!" An Tố Vấn liên tục lắc đầu, ôn nhu nói: "Tố Vấn tự nhận không xứng với hai vị tỷ tỷ bên cạnh công tử!"
Tô Tinh nghe Tố Vấn nói vậy liền quay đầu sang hỏi: "Các ngươi cảm thấy ta cùng Tố Vấn kết làm huynh muội được không?"
Lâm Anh Mi không nói lời nào, mà cũng tỏ thái độ phản đối.
Hai mắt Ngô Tâm Giải đảo một vòng, lộ ra vẻ nghịch ngợm, "Tố Vấn, công tử đã có tâm như vậy đối với ngươi, muội nên chấp nhận công tử đi, hay là muội cảm thấy không muốn?"
Địa Linh Tinh có chút quẫn bách nói: "Tỷ tỷ rõ ràng biết Tố Vấn không phải nghĩ như vậy."
"Hắc hắc, vậy từ nay về sau Tố Vấn muội muội đã là muội tử của thiếu chủ rồi, hừ hừ, xem ai dám khi dễ Tố Vấn muội muội, đó chính là khi dễ thiếu gia nhà ta rồi!" Ngô Tâm Giải có ý gì làm sao mà Địa Linh Tinh không biết được, cái này chính là biến thành khế ước, biến thành sự bảo hộ.
"Xem ra đúng là ta không xứng với ngươi a!" Tô Tinh làm bộ thất vọng, thốt lên một câu.
"Công tử sao lại nói như vậy, chỉ cần người không chê Tố Vấn liên lụy thì Tố Vấn xin chấp nhận làm muội tử." An Tố Vấn cắn môi nói, tư thái ngượng ngùng thật là dễ thương, đến ngay cả Lâm Anh Mi nhìn thấy cũng không nhịn được mà phải bật cười.
Ngô Tâm Giả cũng thoải mái cười to, cầm lấy hai chén rượu kết nghĩa.
"Xưa có kết nghĩa đào viên (DG: Tam Quốc Chí á!), hôm nay có thiếu chủ cùng Tố Vấn kết thành cây liền cành…"
Liền cành cái quái gì, Tô Tinh trừng mắt nhìn nàng, nhưng cũng vui sướng đem thanh tửu uống sạch, một lạy: "Từ hôm nay, An Tố Vấn chính là muội tử của Tô Tinh ta, tại hạ xin phát hạ độc thệ, nếu sau này ca ca bạc đãi ngươi, liền có kết cục giống như chén sứ này…" Lời vừa xong, Tô Tinh chén sứ trong tay liền vỡ nát.
Đôi mắt An Tố Vấn ửng đỏ, há miệng thở dốc như có điều muốn nói, nhưng lời nói cứ nghẹn lại ở cổ họng.
"Tố Vấn muội muội, không định gọi một tiếng ca ca sao?" Ngô Tâm Giải trêu ghẹo.
An Tố Vấn như lấy lại tinh thần, nhìn Tô Tinh rồi nhẹ nhàng hô một tiếng đại ca. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Nội tâm của hắn nổ tung, ngựng ngùng nói: "Không cần phải câu thúc như vậy, cứ gọi như thường cũng tốt rồi."
"Tố Vấn muội muội, vậy ngươi có muốn cùng chúng ta đi Biện Kinh hay không?" Lâm Anh Mi mở miệng hỏi.
"Nếu là việc của ca ca, tiểu muội tất nhiên sẽ đi cùng, nhưng lần đi Biện Kinh này, e rằng muội không thể, không chừng Thời Viện có thể trở về hỏi thăm tin tức của Tô Tinh ca a." An Tố Vấn ôn nhu nói.
"Thế cũng được." Tô Tinh gật đầu, lần đi Biện Kinh này cực kì hung hiểm, nên để cho An Tố Vấn ở lại Kiện Khang thảo đường sẽ an toàn hơn.
Tô Vấn suy nghĩ một chút, đưa tay vuốt khẽ suối tóc, gỡ xuống một hạt châu nằm trên chuỗi ngọc trang sức. Hạt châu trông hết sức bình thường, nhưng khi nàng phun ra một cổ hương thơm, hạt châu kia giống như được bóc đi một lớp bụi bậm, trở nên trong suốt sáng lấp lánh, bên trong mơ hồ có hoa quang ẩn hiện.
"Đây chính là một khỏa Giải Độc Châu, tiểu muội đưa cho ca ca dùng để phòng thân."
"Giải độc châu?"
Theo như biểu tình của nàng thì xem ra giải độc châu này có giá trị to lớn a.
Nghĩ vậy, Tô Tinh vội vàng lắc đầu, xua tay ra ý cự tuyệt, "Đây là vật phòng thân của muội, không cần đưa cho ta đâu!"
An Tố Vấn cười nói: "Ca ca lầm rồi, muội tất nhiên là bách độc bất xâm, nên khỏa giải độc châu ở bên người muội cũng chỉ dùng như món trang sức thôi, ca ca phải ra ngoài mạo hiểm, có một viên giải độc châu để phòng thân cũng khiến muội yên tâm được phần nào, nếu ca ca không thu, thì đó là ghét bỏ tiểu muội rồi…"
Tô Tịnh bị An Tố Vấn phản bác lại một câu, đành phải thỏa hiệp, "Ta đây cũng đưa lại cho muội một vật gì đó, coi như là trao đổi." Hắn lục tìm trong tinh giới túi cả nửa ngày cũng không tìm thấy thứ gì thích hợp với An Tố Vấn cả, chỉ có tinh bảo Trầm Tinh Bích xem ra miễn cưỡng thích hợp thôi, thế nhưng nàng cũng không nhận lấy. Bỗng hắn nhớ tới khi ở côn ngô di tích thì có được một món đồ, liền lấy ra một khối tinh giới phỉ thúy bảo thạch.
"A, tinh giới bảo thạch?" Ngô Tâm Giải lắp bắp kinh hãi, An Tố Vấn cũng sững sờ, loại bảo thạch này là vật cực kì quý hiếm, dư sức đổi được một viên giải độc châu của Tố Vấn.
"Ngươi nhìn bên trong đi." Tô Tinh chỉ dẫn cho nàng.
Bên trong khối phỉ thúy bảo thạch chỉ thấy động lại một yêu vật mảnh khảnh. "Đây là thương cổ kỳ thú Thôn Tinh Giao?" An Tố Vấn rất nhanh liền nhận thức được giá trị của nó: "Ca ca, ngươi sao lại có được vật này."
Lâm Anh Mi liền đem chuyện tình trong côn ngô di tích kể lại ngắn gọn một lần, Ngô Tâm Giải cũng là lần đầu tiên nghe được chuyện Tô Tinh cởi bỏ câu đố của côn ngô di tích, nhất thời cười toe tóe.
"Thôn Giao Tinh này tao cũng sẽ không nuôi, Tố Vấn muội tử, ngươi là thần y, đối thứ này chắc có sự hiểu biết, đặt trên người ta cũng vô dụng thôi, muội cứ giữ lại mà phòng thân đi." Tô Tinh cười cười, sự dịu dàng phát ra từ trong lòng hắn.
An Tố Vấn che miệng, thân thể khẽ run rẩy, trong mắt xuất hiện mảng sương mù.
"Này, muội làm sao vậy…" Tô Tinh sửng sốt, không rõ tại sao An Tố Vấn lại tự nhiên thất thố. Hắn nào biết (DG: xin lỗi! đang nghe nhạc mà. Anh nào biết, anh nào có hay, hạnh phúc… Thôi quay lại, lỡ đi lan man một chút, hô hô.) những cử chỉ dịu dàng quan tâm đó lại làm cho Địa Linh Tinh rung động sâu sắc. Trước đó, An Tố Vấn có chút lo lắng rằng Tô Tinh cùng nàng ký ước là vì nàng là một thần y, nhưng khi hắn lấy ra tinh giới bảo thạch chứa thôn tinh giao tặng cho nàng thì mọi nghi ngờ, lo âu đều tan biến.
Thôn tinh giao là thượng cổ kỳ thú, cực kì quý hiếm, nếu có thể nuôi dưỡng được nó, thì tuyệt đối là một đòn sát thủ cực kì khủng bố. Loại đồ vật này đối với Địa Linh Tinh tay không tấc sắt quả thực là hết sức quan trọng. Tô Tinh hẳn là cũng nghĩ tới điểm này nên đem kì vật giao cho nàng phòng thân, hắn không hề có chút do dự nào, từ đó có thể thấy được hắn thật sự coi nàng như một người thân.
(DG: Khúc này hơi lủm củm một chút, thật sự tới lúc này mình cũng không biết Tô Tinh đã khế ước với Tố Vấn hay chưa. Ở trên tác giả hình như có cảnh Tô Tinh trao cho Tố Vấn một lời hứa, vậy theo nghi thức số hai thì chắc là đã khế ước. Nhưng sự thật ra sao thì mình cũng không chắc, chờ khúc sau vậy!)
Loại tín nhiệm này há có thể không làm Địa Linh Tinh cảm động?
Ngô Tâm Giải cũng khuyên nàng nên nhận lấy, Thiên Cơ Tinh chỉ có một suy nghĩ thuần túy chính là làm cho Địa Linh Tinh đối với thiếu chủ trung trinh như một, Hơn nữa, cũng như Tô Tinh đã nói, việc dưỡng dục thượng cổ kỳ thú này chỉ có một thần y như Tố Vấn mới có thể, nếu không thì cũng là lãng phí."
"Muội muội nhất định sẽ không làm cho ca ca thất vọng!" An Tố Vấn trang trọng nhận lấy.
"Muội cần phải cẩn thận, tránh tai mắt của người khác đó!" Tô Tinh dặn dò.
Sau đó liền lấy ra toàn bộ lôi thủy quỳ hoa, cùng lôi thủy quỳ xà đưa cho Địa Linh Tinh đi luyện chế.
Cuối cùng, Tố Vấn, khẽ hôn lên hai gò má của Tô Tinh, dặn dò một câu: "Ca ca. không cần lo lắng!". Tô Tinh gật đầu, rồi cùng Lâm Anh Mi, Ngô Tâm Giải nhảy lên Đăng phong thuyền rời đi.
Mục tiêu: Đại Lương vương triều – Biện Kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.