1003

Chương 20: Đêm thứ hai mươi




Ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, Đường Nghi Nhu quả thật mơ thấy Đường Xuân Sinh, ông ta nói đến gặp cô, bọn họ ngồi ngoài phòng khách tối tăm trong căn nhà cũ kĩ, bình tĩnh nói chuyện, nhưng nói một lúc, người đối diện đột nhiên biến thành Lương Minh Chí. Đường Nghi Nhu choàng tỉnh, lúc tỉnh dậy, hai tay cô đặt trên ngực.
Thảo nào gặp ác mộng, cô vội vã bỏ tay xuống.
Cô tùy tiện sờ phần giường bên cạnh, không ngoài ý muốn, giường trống không lạnh lẽo, không biết anh đã dậy khi nào. Hôm nay Lương Thế Bách không đi làm, nhưng anh không thích ngủ nướng. Đường Nghi Nhu nằm trên giường thêm một lát, thử nhớ lại Đường Xuân Sinh đã nói những gì, giấc mơ này quả thật khó chịu, cảm giác chính mình nhớ rõ, nhưng nghiêm túc ngẫm nghĩ, thật ra chẳng nhớ được gì, ký ức cứ thế vuột khỏi tầm với. Nằm mơ thật sự khiến cả người mệt mỏi, cô thà chọn một đêm mất ngủ thức trắng.
Cô muốn quên đi giấc mộng này triệt để.
Đường Nghi Nhu ngồi dậy rời giường, cô bước ra ngoài, đi đến ban công, Lương Thế Bách đang ngồi ở vị trí quen thuộc. Cô gõ gõ cửa kính, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô liền cười, vẫy vẫy tay, kêu cô vào ngồi.
Đường Nghi Nhu lắc đầu, cô xoay người, Lương Thế Bách lập tức chạy ra mở cửa, giữ cô lại. Cô đẩy anh ra: "Em đi rửa mặt, anh đợi một lát."
Nhưng anh nói: "Lúc này không khí tốt, em vào ngồi một lúc rồi đi rửa mặt sau cũng được." Anh hào phóng chia sẻ phần không gian quý giá trong mắt anh cho cô. Đường Nghi Nhu bị anh ấn vào ghế ngồi, trước mặt là hàng hàng lớp lớp tán cây đong đưa khe khẽ, gió thổi dịu dàng, cuốn theo mùi thông xanh tươi mát.
"Nhìn kìa." Anh chỉ vào một thân cây, cô nhìn qua xem, có một chú chim nhỏ đang nhảy nhót trên nhành cây. Loài chim này lông xám xịt, thoắt ẩn thoắt hiện giữa màu xanh cây cỏ, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.
"Là chim sẻ." Đường Nghi Nhu nói: "Trước kia đâu đâu cũng có chim này, nhưng bây giờ đã ít thấy."
"Anh nghe nói có người ăn chim sẻ?" Lương Thế Bách hỏi.
"Có, bắt nướng ăn, khi nhỏ em cũng đã ăn qua."
Anh nói: "Hiện tại hẳn là không ai ăn, chim sẻ thuộc nhóm động vật được bảo hộ."
Đường Nghi Nhu không để bụng: "Nhưng chắc chắn có người lén ăn."
Đột nhiên anh nhìn cô rồi hỏi: "Ăn ngon không?"
Cô quay đầu lại nhìn anh, bật cười: "Không nhớ rõ, đã lâu lắm rồi, sao vậy, anh muốn ăn à?"
Lương Thế Bách lắc đầu: "Không phải, anh chỉ thấy kỳ lạ."
"Có gì lạ đâu, con người mà, bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước, đều ăn cả." Đường Nghi Nhu nhàn nhạt nói.
Lương Thế Bách đáp lời: "Lúc trước anh bị bạn bè dẫn đi ăn cá nóc, anh thật sự không muốn ăn. Nó vất vả tiến hóa đến toàn thân đều là độc vốn để bảo vệ mạng sống, kết quả vẫn bị người bưng lên đĩa, anh cảm thấy không nên ăn nó."
"Chịu thôi, ai bảo thịt nó ăn ngon."
Sắc mặt Lương Thế Bách lập tức trầm xuống.
Đường Nghi Nhu buồn cười, cô nói: "Anh thế này người ta gọi là thánh mẫu đấy, chẳng lẽ anh không ăn thịt không ăn cá?"
"Đó là chuyện khác."
Đường Nghi Nhu đứng dậy, đi đến trước mắt anh, bất thình lình chụp lấy đầu anh, Lương Thế Bách ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt mơ màng.
"Mỗi ngày anh đều suy nghĩ cái gì? Sao lại giống như đứa trẻ con thế hả?" Cô đột nhiên nổi giận: "Chỉ có trẻ con mới nghĩ mấy chuyện không đầu không đuôi mỗi ngày, nào là chim là cây. Lương Thế Bách, sao anh có thể nghĩ tới mấy chuyện này, đầu óc anh choáng váng sao?"
Lương thế Bách không đáp, chỉ ngửa đầu nhìn cô.
Đường Nghi Nhu nắm tóc anh, lay đầu anh như lay một con chó nhỏ.
"Chim cá bị người ăn, bởi vì không còn cách nào khác, nhưng con người không giống như chúng nó, là người, nếu bị bắt nạt thì phải phản kháng, không thể chịu đựng. Làm người không thể quá mềm lòng, trên thế giới người xấu nhiều hơn người tốt, anh có biết không hả?" Cô không kiên nhẫn chút nào, trong giọng nói còn chứa tia chán ghét.
"Biết." Anh nói.
"Biết sao còn để em nói những lời này!" Cô càng tức giận.
"Bởi em thấy anh đáng thương."
Cô lại hỏi: "Vậy anh có đáng thương không?"
"Gặp được em liền không đáng thương."
Đường Nghi Nhu không đáp, cô buông tay, trở về chỗ ngồi, nhìn hàng cây: "Nhìn đi, chim sẻ bay mất rồi."
Sáng sớm, bọn họ không làm gì mà chỉ ngồi ngoài ban công, nhìn chim nhìn cây, Đường Nghi Nhu lúc này im lặng lạ thường, ngược lại, Lương Thế Bách nói rất nhiều. Anh kể về thời đại học, nói có chim đậu trên cửa sổ phòng anh, nói có mèo chạy vào phòng anh, còn nói đến Uyển Tâm Nghiên. Anh chủ động nhắc tới Uyển Tâm Nghiên, lại còn đẩy lý do lên người cô: "Miễn cho em lại hỏi anh."
Đường Nghi Nhu nói: "Lần này em không hỏi."
Lương thế Bách không để ý, anh nói Uyển Tâm Nghiên rất thích mèo: "Mẹ anh cũng thích mèo, bọn họ đều là những người sống tình cảm. Lúc ấy mẹ anh chỉ ở nhà nuôi mèo, màu xám mắt xanh, bình thường đều không thấy nó trong nhà, chỉ khi mẹ anh kêu nó mới chạy ra. Sau khi mẹ anh qua đời, mèo cũng không thấy nữa."
"Sao lại không thấy?" Cô hỏi.
"Bà ấy thích con mèo kia, có lẽ bà luyến tiếc nó, cho nên đã đem nó theo cùng."
Đường Nghi Nhu nhìn vẻ đứng đắn trên mặt anh, không giống như đang kể chuyện ma quỷ.
Cô sửa lại: "Ý anh là mèo đã chết?"
Lương Thế Bách cười cười: "Không biết, mèo có chín cái mạng, anh cảm thấy nó không chết."
Đường Nghi Nhu đã biết gương mặt thật của Lương Minh Chí, cho nên cũng hoài nghi về cái chết của mẹ Lương, mấy lời mơ hồ này của Lương Thế Bách càng làm cô thêm nghi ngờ. Cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng vừa muốn hỏi vừa không muốn.
"Cha anh đối xử với mẹ anh có tốt không?" Cô vẫn quyết định mở miệng, hỏi một câu nông cạn.
Anh đáp: "Ông ấy rất yêu bà, theo cách riêng của ông ấy."
Tim Đường Nghi Nhu lập tức lạnh xuống, mang theo cả giận dữ: "Cha anh cũng đánh bà ấy phải không?"
Lương Thế Bách im lặng một lúc, anh liếc nhìn cô rồi lại cúi đầu nói: "Lúc bà ấy qua đời, cha anh rất đau lòng."
Anh giống như đang giải thích cho Lương Minh Chí, giống như anh tin rằng cha mẹ mình thật sự có tình cảm, dù thứ tình cảm kia vặn vẹo méo mó đến nhường nào.
Đường Nghi Nhu muốn mắng chửi, nhưng cô biết, có mắng Lương Thế Bách cũng không tỉnh ra, cô nén cơn giận mà hỏi: "Vậy còn anh? Anh có đau lòng không?"
Dường như Lương Thế Bách cảm thấy câu hỏi của cô rất kỳ quái: "Đương nhiên là có, bà ấy là mẹ anh mà."
Đường Nghi Nhu nhìn vào đôi mắt anh, từ trong đó, cô nhìn thấy một mảnh sương mù, anh giấu trái tim mình vào màn sương ấy.
Cô không cảm thấy Lương Thế Bách lừa cô, cô chỉ tò mò, anh biết cái gì gọi là đau lòng ư?
Giữa trưa, bọn họ định ra ngoài ăn cơm, nhưng Đỗ Nhạn Lan gọi điện tới, bảo bọn họ qua chỗ bà dùng cơm. Bà không gọi cho Đường Nghi Nhu, mà gọi cho Lương Thế Bách.
Lương Thế Bách cúp điện thoại, hỏi cô: "Em với mẹ còn chưa làm hòa sao?" Đường Nghi Nhu tức đến bật cười.
Lúc bọn họ tới, Đỗ Nhạn Lan vẫn giống như thường ngày, bà nói rất nhiều với Lương Thế Bách, lại kể khổ với anh, nói rằng một mình bà ở đây rất quạnh quẽ.
Đường Nghi Nhu đột nhiên nói: "Vậy con ở đây với mẹ hai ngày." Cô cố ý nói như vậy, quả nhiên, sắc mặt Đỗ Nhạn Lan lập tức thay đổi, bà giống như tức giận, lại như ủy khuất. Bà ném một chiếc đũa xuống, nước mắt cứ thế trào ra, bà vừa khóc vừa nói: "Dì nói rồi, Nghi Nhu lúc nào cũng chống đối như thể có thù hằn gì với dì...". Lương Thế Bách đứng dậy lấy giấy cho bà, Đường Nghi Nhu vẫn ngồi trên bàn ăn, cô nhìn Đỗ Nhạn Lan. Cô biết, trong mắt bà, bây giờ cô chính là kẻ xấu.
Lương Thế Bách quay lại, đưa giấy cho Đỗ Nhạn Lan, mở miệng khuyên nhủ: "Dì đừng nói vậy, tính tình Nghi Nhu nóng nảy, nhưng tâm cô ấy tốt."
Đường Nghi Nhu cảm thấy hơi buồn cười, Lương Thế Bách còn có thể nói những lời này, nói tâm cô tốt.
Đỗ Nhạn Lan lau nước mắt, nói: "Dì biết, nhưng chính cháu cũng nói, cháu nhìn ra dì và Nghi Nhu không thể nào ở chung được. Dì đối xử với con bé cũng tốt mà, không hề có lỗi với nó, dì cũng không cần tiền, chỉ cần không chết đói là được. Dì già rồi, dì sợ một ngày nào đó chết trong căn nhà này mà cũng không ai hay."
Lương Thế Bách nhìn về phía Đường Nghi Nhu, hiển nhiên anh cũng nghe ra lần này Đỗ Nhạn Lan khóc lóc không phải vì chuyện cô nói muốn cắt đứt quan hệ với bà.
Không có một người làm cha làm mẹ nào thật sự tin rằng con mình có thể làm được, nói cách khác, không tin con mình dám cắt đứt mối quan hệ máu mủ ruột thịt này. Đỗ Nhạn Lan căn bản không để câu nói kia trong lòng.
"Bà ấy khóc với em vì người khác." Đường Nghi Nhu cười lạnh với Lương Thế Bách.
Đỗ Nhạn Lan gào lên: "Đường Nghi Nhu! Mẹ là mẹ của con!"
Đường Nghi Nhu cũng không khách khí: "Nếu mẹ không phải mẹ con thì con quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này làm gì!"
"Nghi Nhu, em đừng nói nữa." Lương Thể Bách cản cô lại.
Đỗ Nhạn Lan trừng mắt nhìn chằm chằm cô, rồi như hạ quyết tâm, bà nói: "Được, mẹ đi. Mẹ sẽ không ở đây nữa, cho con đỡ chướng mắt!"
Bà nói xong liền đứng lên, về phòng thu dọn đồ, Lương thế Bách vội vã chạy theo: "Ý của Nghi Nhu không phải thế đâu dì." Anh nôn nóng nhìn cô, hi vọng cô nhanh đứng lên cản bà lại.
Nhưng Đường Nghi Nhu càng đổ thêm dầu vào lửa: "Mẹ đi chỗ nào? Đi tìm cái chú họ Đỗ kia, cho mẹ ở nhờ sao?"
Đỗ Nhạn Lan vừa tức vừa thẹn, Lương Thế Bách vẫn còn bên cạnh, cô không biết cái gì là xấu hổ sao?
Sắc mặt Lương Thế Bách cũng hiện nét ngại ngùng, anh đưa tay gãi gãi đầu.
"Con không thể nói chuyện bớt lưu manh lại sao? Con rốt cuộc giống ai hả!" Đỗ Nhạn Lan da mặt mỏng, bà tức run người, nhưng không thể mắng lại, chứ đừng nói đến đánh trả. Xưa nay bà vốn như thế, ai đối tốt, bà sẽ nhớ ơn, ai đối không tốt, bà cũng chỉ có thể cam chịu. Bà sống một cuộc sống giản đơn như vậy, cũng tự nhận mình không có lỗi với ai. Đường Nghi Nhu thì trái ngược bà, bọn họ không thể ở cạnh nhau cũng là lẽ bình thường.
Đường Nghi Nhu ném đôi đũa xuống đất: "Con giống ai chứ không giống mẹ! Mẹ chỉ nhớ được ăn, không nhớ bị đánh, không có đầu óc! Bao nhiêu năm mẹ ở một mình, đột nhiên lại muốn tìm đàn ông, không có đàn ông mẹ không sống nổi hả! Nếu mẹ tìm người giống như Đường Xuân Sinh, chết thế nào cũng không hay!"
Đỗ Nhạn Lan bị cô nói đến đỏ bừng mặt, giọng bà run rẩy: "Con mong mẹ chết lắm đúng không, nếu mẹ chết thì con khỏe rồi. Lúc đó con nên giết cả mẹ lẫn cha con đi, cha mẹ chết đi con liền được như ước nguyện."
Đường Nghi Nhu đứng dậy, cầm cái chén ném vào người bà.
Đỗ Nhạn Lan sợ cứng người, không né tránh.
Cũng may Lương Thế Bách đứng trước người bà, anh nghiêng người che chắn, cái chén "bang" một tiếng lên lưng anh, anh không kêu rên gì, chén rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Ánh mắt Đường Nghi Nhu vẫn dính chặt trên người Đỗ Nhạn Lan.
Cô hận tới mức muốn giết bà, Đỗ Nhạn Lan nghĩ thế. Bà tránh ánh mắt con gái, chỉ nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
Lương Thế Bách đỡ bà về phòng: "Nghi Nhu lúc này đang rất kích động, chờ cô ấy bình tĩnh lại là được, để cháu đi khuyên nhủ."
Sắc mặt Đỗ Nhạn Lan hờ hững, bà chỉ nói: "Tính tình con bé giống cha nó như đúc."
Lương Thế Bách không nói gì thêm, anh đóng cửa phòng bà lại rồi đi ra.
Đường Nghi Nhu đang ngồi trên sofa, nhìn những mảnh nhỏ vỡ nát, không biết suy nghĩ cái gì.
Anh bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô, anh còn chưa biết mở lời thế nào, cô đã nói: "Em giống cha mình." Lời cô nói giống như lời của Đỗ Nhạn Lan, hai mẹ con rốt cuộc cũng ăn ý.
Lương Thế Bách lập tức phản bác: "Sao em lại giống ông ta được."
Đường Nghi Nhu ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt ảm đạm, nét u ám bao trùm đáy mắt, nhưng giọng nói của cô lại nhẹ nhàng lạ thường, cô nói: "Em là do ông ta sinh ra, chảy trong người máu của ông ta. Ông ta thật ra vẫn chưa chết, vẫn còn một sợi hồn sống trong người em, thỉnh thoảng lại trỗi dậy."
Cả lời nói của cô cũng trở nên lạnh giá, thấp thoáng một bóng hình trong đó.
Đường Nghi Nhu đã sớm hoài nghi, cô sống đến nay, chẳng qua chỉ đang lặp lại kiếp sống của cha mẹ. Ở mỗi ngã rẽ, cô nhìn thấy có bóng đen dưới chân mình, giống như một cái túi cũ rách rộng thùng thình trùm lên người cô, không mặc vừa, nhưng khi cô vừa di chuyển, cái bóng kia cũng đi theo, hợp nhất với linh hồn của cô. Cô cũng không rõ, là cô đang điều khiển cái bóng kia, hay chính nó điều khiển cô.
"Lúc trước, nếu có ai nói em giống cha, em nhất định sẽ giận tới mức muốn đánh người đó. Đời này, em hận nhất những lời như thế, có khác gì nguyền rủa đâu," Cô hơi ngừng lại: "Nhưng bây giờ, lời nguyền đã thành sự thật rồi."
Đường Nghi Nhu nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, cô tưởng tượng, nếu nó rơi lên người Đỗ Nhạn Lan, đó là hình ảnh cô đã nhìn thấy rất nhiều lần. Hôm nay, cô suýt nữa làm chuyện tương tự thế, làm cơn ác mộng kia sống dậy.
"Ai nói cái này, anh giúp em xử người đó. Em thật sự không giống cha mình chút nào." Giọng nói Lương Thế Bách vang lên, kéo sự chú ý của cô trở về.
Đường Nghi Nhu nói với anh: "Em vừa mới đánh bà ấy như cách ông ta đánh mẹ em năm đó, em thật không hổ là con ông ta." Cô khóc không được, nhưng cả người giống như ngâm trong nước mắt, đắng, chát, và mặn, bên trong cô đã tê liệt.
Lương Thế Bách nắm lấy bả vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô rồi nói: "Em không đánh bà ấy, em chỉ tức giận thôi, em cần bình tĩnh lại."
Bàn tay anh nâng khuôn mặt cô lên, nhìn một lúc, sau đó hôn mỗi bên một cái lên hai má của cô, hơi ấm rời đi nhanh chóng, giữa thời điểm thế này, càng khiến cả người rét lạnh.
Đường Nghi Nhu bất đắc dĩ nhìn anh, cô biết anh học chiêu này từ chỗ nào.
"Em có thấy khá lên không?" Lương Thế Bách hỏi, giống như đang tự cho cô một liều thuốc chữa bệnh.
Đường Nghi Nhu lắc đầu.
Anh lại ôm cô vào lồng ngực, gắt gao ôm lấy.
Độ ấm trên người anh truyền tới, lớp muối khô cứng bắt đầu hòa tan, từ từ trượt xuống làn da nứt rạn của cô, vừa đau vừa ngứa.
Đường Nghi Nhu áp khuôn mặt mình lên mặt Lương Thế Bách, làn da anh rất mềm mại, còn thoang thoảng hương thơm quen thuộc của cô. Cô lập tức trở nên yếu ớt, nước mắt trào ra, rơi xuống vai anh, ướt một mảng màu xám.
Lương Thế Bách thầm thì vào tai cô: "Em không tổn thương bà ấy, em chỉ đang bảo vệ bà, tận lực bảo vệ bà."
Đường Nghi Nhu vùi mặt vào cổ anh, bắt đầu sụt sịt.
Anh vuốt ve lưng cô: "Đừng khóc, em không làm sai, chén rơi vào người anh."
Cô vươn tay sờ soạng lưng anh.
Lương Thế Bách lập tức nói: "Không sao, anh không đau."
Đường Nghi Nhu ôm lấy Lương Thế Bách, cô dùng toàn bộ sức lực rúc vào cổ anh, như muốn hòa làm một cùng anh.
Lương Thế Bách cười rộ lên, vuốt mái tóc cô.
Những mảnh vỡ dưới mặt đất lóe lên tia sáng, chúng nó đã thay đổi, vỡ vụn, bén nhọn, nhưng từ đây, chúng trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.