Yêu Thương Không Trọn Vẹn

Chương 7:




Huy sững người, trân trân nhìn tôi. Choáng váng, thất vọng, tôi nhìn thấy những điều đó trong mắt hắn. Trong lòng tôi bây giờ, đau đớn có, buồn có. Huy, là chính anh ép tôi vào con đường này thôi. Liệu anh sẽ phản ứng thế nào đây? Căn bệnh này, cái thứ là HIV này, nếu anh biết thứ quỷ quái mà tôi đang mang trong người, anh sẽ phản ứng ra sao? Căm ghét tôi? Xua đuổi tôi hay là sẽ khinh bỉ tôi như một con chó đã bị anh lợi dụng?
Tôi mặc kệ ánh mắt trân trối của hắn đang dõi theo mình, quay người chạy đi.
…………..
Tôi đang ngồi trên ghế chờ của ga tàu thành phố. Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, tôi nghĩ, mình cũng không thể cứ mãi tiếp tục thế này. Tôi sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Không có Huy, không có quá khứ, tôi sẽ mở ra một cuộc đời mới cho mình. Điện thoại hết pin đến sập nguồn, tôi tựa đầu vào ghế, chờ tàu đến.
Tôi đặt chân đến một ngôi làng ngoại ô, nơi bố mẹ tôi từng gặp nhau. Đến ngôi nhà bố mẹ tôi từng mua ở đây, tôi vào trong nhà. Bụi bặm đã bám đầy mọi ngóc ngách. Sau một tiếng dọn dẹp, ngôi nhà cũng tạm coi là có thể ở được. Tôi tìm ổ điện, cắm sạc. Điện thoại có thể khởi động lại đã nhảy ra hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ với bảy tin nhắn, trong đó có hai cuộc của mợ tôi, hai cuộc của bạn, còn tất cả những thứ còn lại đều thuộc về một số máy quen thuộc, Gia Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.