Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 27: Trêu đùa (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình nắm cổ tay cô, kéo ra cửa sau, đè đầu cô, nhét vào trong xe: “Tính tình vừa thúi vừa cứng, cô ở trong hầm phân quá lâu?”
Cô hất tay anh ra: “Hai ta ai ở trong hầm phân quá lâu? Anh mới vào nhà vệ sinh thắp đèn tìm phân!”
Diệp Đình: “…”
Mở cửa ra, Lăng Vi cảm thấy gió đập vào mặt…
“Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ mở điều hòa!”
Cô nhấc chân lên xe.
Không gian Rolls Royce xa hoa rộng rãi, màu nâu nhạt làm chủ.
Lăng Vi tùy tiện dựa vào ghế ngồi thật dài.
“Điêu biết hưởng thụ như vậy!” Cô đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên giật mình.
Vừa rồi lúc cô lái xe không mở điều hòa, cả người ướt đẫm, lúc này bị gió lạnh trên xe thổi tới, liền hắt xì.
Diệp Đình chỉnh máy điều hòa nhỏ lại, cởi ác khoác âu phục ra, đi tới cửa sau, ném lên người cô.
“Không được cảm, tránh lây cho tôi.”
Lăng Vi trừng anh: “Nếu anh không nói chuyện, tôi còn có thể cảm động.”
Anh hừ lạnh: “Tôi sợ cô cảm động, tránh cho cô dây dưa tôi. Điều này cũng không nhìn ra được? Chỉ số thông minh đâu rồi?”
Đồ xấu xa!
Lăng Vi lanh lợi đáp trả: “Yên tâm! Tim bà đây làm từ đá.”
“Ừ, quả thật…” Anh nghiêm túc gật đầu: “Đá trong cầu tiêu.”
“…” Lăng Vi thiếu chút nữa bị nghẹn chết, hung tợn nói: “Lăn!”
Lười cãi với anh.
Cô lấy áo khoác âu phục của anh, cũng không khách sáo, trực tiếp đắp lên người.
“Ha ha…” Anh đột nhiên cười rét lạnh, cố ý gác tay lên cửa xe nhìn cô.
Mặt đầy vân đạm khinh phong: “Lăn là một kỹ thuật làm việc, phân trường hợp, phân địa điểm, phân hành động. Cô muốn lăn đi đâu cùng tôi? Làm sao lăn? Tư thế gì, động tác gì? Cô thích trước hay là sau.”
Áo sơ mi trắng của anh cởi ra hai nút, lồng ngực quyến rũ lộ ra ngoài.
“Không biết xấu hổ!” Lăng Vi xoay mặt đi, làm bộ ngắm phong cảnh.
“Sao không biết xấu hổ? Tôi nói gì? Chính cô suy nghĩ không trong sáng mà thôi.” Diệp Đình giễu cợt cười một tiếng.
Anh dừng lại, cố ý ngắm ngực cô: “Dĩ nhiên, cô có một bộ ngực đẹp là đủ rồi, không cần suy nghĩ, cũng không cần chỉ số thông minh.”
Lăng Vi căm hận không thôi, cầm giày đánh miệng anh!
Anh ngồi vào vị trí tài xế, khởi động xe, cửa xe tự động khóa lại.
Xe chạy một lúc, Lăng Vi thấy ven đường có một nam một nữ đang đón lấy ánh mặt trời đi tới trước.
Mặt trời chói chan nhô lên cao, nhiệt độ mặt đất ít nhất 40 độ…
Hai người này giống như hai lò nướng, bị lửa nóng hơ lửa…
Mặc dù cách khá xa, Lăng Vi vẫn nhận ra bọn họ: “Hai người kia… không phải là người của anh sao?”
Diệp Đình không lên tiếng, nghiêm túc lái xe.
Lăng Vi quan sát anh mấy giây, lại quay đầu nhìn ra ngoài. Lăng Tuấn đang giơ áo khoác “hình cảnh” của mình, che nắng cho người phụ nữ kia.
Lôi Tuấn còn đỡ, người phụ nữ kia mang giày cao gót, đi cà nhắc cà nhắc, dáng vẻ cực kỳ buồn cười…”
“Vừa rồi là cô ta hung dữ với tôi đúng không?” Lăng Vi bóp cằm nói: “Nói chuyện nghe không tốt, đáng đời!”
Còn chưa dứt lời, Diệp Đình đột nhiên đạp thắng xe, xe vừa vặn ngừng lại bên cạnh Lôi Tuấn và Lôi Đình.
Hai người ở bên đường trố mắt nhìn nhau.
“Muốn chúng ta lên xe sao?” Lôi Đình không chắc chắn hỏi.
Lôi Tuấn nhìn cửa xe, không dám vươn tay, đau khổ nói: “Chắc không phải…”
Lôi Đình tức giận nói: “Không cho chúng ta lên xe, còn tới làm nhục chúng ta…”
Lôi Tuấn ngửa mặt lên trời không nói gì, nước mắt chảy dài, tuy không muốn thừa nhận, nhưng… đây đúng là tác phong của lão đại.
Bỏ đá xuống giếng ah… Thật thê thảm!
Lăng Vi hạ cửa xe, hơi nóng bên ngoài trong nháy mắt ập lên mặt cô.
Trời nóng bức, cô thở hổn hển cũng tốn sức.
Cô giơ tay lên, phẩy phẩy gió trước chóp mũi.
“Lăng tiểu thư.” Lôi Tuấn khách sáo chào hỏi cô.
Lôi Tuấn và Lôi Đình ở bên ngoài thấy rõ tình hình trong xe, bọn họ đi theo lão đại lâu như vậy, là lần đầu tiên thấy anh đích thân lái xe!
Đáng sợ hơn là, phía sau còn có một người… Đây rõ ràng xem lão đại là tài xế rồi!
Lá gan cô gái này cũng quá lớn rồi! Càng đáng sợ hơn là, cô gái này còn sống rất tốt, lại không bị lão đại giết chết…
Lôi Tuấn và Lôi Đình bốn mắt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ… Vừa rồi lão đại đuổi hai người bọn họ xuống xe, hoàn toàn là vì cô gái trước mắt này…
Trong đầu hai người tràn đầy gió bão: “Vị trí của cô gái này trong lòng lão đại không phải tầm thường!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.