Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 219: Cứu.. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đôi mắt của Jack đỏ âu, có vết bỏng lớn trên da mặt, trong không khí tràn ngập mùi cháy ghê tởm.
Mà Jack lại nở nụ cười biến thái, hung tợn bóp cổ cô, cánh tay lại càng dùng sức.
Sắc mặt Lăng Vi tím đi, gần mặt nổi lên thở cũng không được.
Cho dù lần trước Amanda muốn bóp chết cô cũng không ra tay tàn nhẫn như Jack.
“Đồ đà bà thối tha, rượu mời không thích cứ thích rượu phạt. Mày! *** nó đã muốn chết thì lão tử còn có thể buông tha cho mày sao? Lão tử sẽ cho mày nếm thử cảm giác ngược thi như thế nào.”
Lăng Vi vung tay đá chân, phổi như muốn nổ tung.
Cô chẳng hít thở được chút không khí nào, mắt thấy sắp bị bóp chết rồi.
Cô ra sức muốn bẻ ngón tay anh ta nhưng chẳng làm được trò trống gì.
Trước mặt đen nhanh, không nhìn thấy gì ngoài ánh sao trước mắt.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, liền nghe âm thanh Benn hét toáng lên: “Làm sao vậy? Làm gì mà gây ra động tĩnh lớn như vậy?”
Hắn ta ngửi thấy được trong không khí có mùi thịt cháy, ghê tởm “Oẹ” một tiếng.
Hắn ta đi vào bên trong liền ngã chổng mong, duỗi tay sờ một cái mới phát hiện một vũng nước...
Hắn ta nhìn trái nhìn phải, lúc này mới phát hiện cả căn nhà lộn xộn không chịu nổi, lúc này phát ý thức được... vừa nãy xảy ra chuyện gì.
Hắn vội vàng bò dậy, vuốt vách tường bật đèn.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Benn nhìn thấy hai người như từ địa ngục bò ra.
“á.. Sao lại... biến thành như vậy?”
Trước mắt là một màn máu me, khiến hắn ta sợ tới mức tóc tai dựng ngược, da đầu tê dại, môi và lưỡi run lên không nói nên lời.
Vì Jack đưa lưng về phía hắn ta.
Nên Benn chỉ nhìn thấy sườn mặt của Jack.
Gương mặt Jack máu thịt mơ hồ, nửa mặt bị đốt màu me nhầy nhụa, có chỗ còn bị cháy đen, có nơi không còn da, vẫn còn đang chảy máu.
Mà lúc này, gương mặt Lăng Vi tím tái, trên trán và miệng đều là máu, hai mắt trừng ra như muốn tắt thở.
Benn run run không dám tiến lên. Hắn ta không dám kéo Jack, cũng không dám kéo Lăng Vi cứ như vậy trơ mắt nhìn cô đạp chân, hai mắt mở to sắp bị bóp chết.
“Oanh ——”
Đột nhiên, âm thanh lôi đình vang lên!
Bên ngoài biệt thự đột nhiên khói đen cuồn cuộn, cả biệt thự đều lắc lư.
“Đoàng...” có người phá cửa sổ tiến vào, giống như cơn gió vọt vào phòng, bốp một tiếng đánh vào Jack, túm lấy tóc Jack, từng cú đấm tới tấp lên người Jack.
“Người đàn bà của lão tử mà cũng dám động.”
Diệp Đình nhấc chân đá Jack từng cũ mãnh liệt, mỗi cú đá đều là nơi trí mạng.
“’á...” Jack phun ra ngụm máy suýt chút nữa đau mà ngất đi.
“Đại ca, cái này không liên quan tới tôi, thật sự không liên quan tới tôi.” Benn bò dậy muốn chạy, Diệp Đình phẫn nộ nhấc chân hung ác đá hắn ta dính lên tường.
“Uạ...” Benn bị đá cả người như tan ra nhưng không dám ở lại lâu, chạy như điên ra cửa.
Diệp Đình kéo Benn hung hăng đấm vào bụng hắn ra.
“Phụt...” Benn hộc máu, Diệp Đình ném hắn ta xuống đất.
Jack đau tới mức không ngừng run rẩy nhưng vẫn ra sức xông lên ôm chân anh.
Diệp Đình nhấc chân đá vào bụng hắn ta, Jack bay ra, Diệp Đình dẫm sau lưng Jack, Jack phụt ra một ngụm máu.
Lúc này đột nhiên Benn ôm lấy đùi Diệp Đình, Diệp Đình trái một cú phải một cú ác độc đá hai người kia đến cha mẹ cũng nhận không ra.
Rốt cuộc Lăng Vi cũng lấy lại được tự do, vuốt cổ điên cuồng thở dốc. Cô lâm vào trạng thái nửa hôn mê, bóng người trước mắt là ai đã nhìn không rõ nhưng cô biết là Diệp Đình tới cứu cô.
Sao anh lại tới? Sao anh biết cô ở đây?
Cô gọi điện thoại rõ ràng là Hoa Thiếu Kiền cầu cứu mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.