Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 109: Diệp đại gia, khó hầu hạ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô mím môi, quay mặt qua một bên, rũ mắt, không chịu nói.
Anh nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, cô quật cường cắn môi. Anh đột nhiên bấu sau ót cô, điên cuồng, bá đạo hôn lần nữa.
Đợi cô không thở nổi, anh buông cô ra, say mê khẽ vuốt ve đôi môi kiều diễm của cô, giọng trấn định hỏi: “Thích không?”
Cô ngước mắt trợn mắt nhìn anh: “Trong thủ tục có nhiều lần như vậy?” Hít thở sâu, bình phun lồng ngực khẽ run.
“Tôi đặt thủ tục, tôi làm chủ.” Nụ hôn của anh lại rơi xuống, một lần so với một lần càng bá đạo dây dưa, đến khi cô không nhịn được đánh ngực anh. Anh mới nhẹ nhàng cười một tiếng: “Thật khó hầu hạ. Thỏa mãn em, thật không dễ dàng.”
Anh buông cô ra, đứng dậy đi lấy túi xách. Cầm son môi, cẩn thận son cho cô.
Son xong, lại cầm phấn bôi cho cô. Lăng Vi khẽ giễu cợt: “Nghiệp vụ còn rất thuần thục.”
Lực tay anh nặng hơn, bôi phấn cho cô xong, mới cầm khăn giấy lau miệng mình. Hồi lâu, hừ một tiếng: “Làm phiền rồi.”
Lăng Vi vô lực dựa vào ghế, cười nhạt: “Anh tự tìm. Ai bảo anh ti tiện.”
Diệp Đình cười lên, quả nhiên đủ ti tiện.
An tĩnh hồi lâu, tay anh rơi vào bên hông cô, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Sao đột nhiên ký tên? Tính tình em quật cường như vậy… Tôi cho là em thà chết chứ không chịu nhục.”
Lăng Vi dời mông, cách anh xa hơn một chút, lựa một vị trí thoải mái, miễn cưỡng nói: “Thích anh thôi.”
“?” Diệp Đình ngước mắt nhìn cô. Lúc này, mặt cô đầy bình tĩnh.
Cô không lạnh không nóng nhìn anh: “Thích anh, muốn kết hôn với anh, thì ký thôi.”
Diệp Đình vươn tay sờ trán cô, không nóng.
Lăng Vi trừng anh, hất tay anh ra.
“Nói thật!” Anh nói.
Lăng Vi bình tĩnh không cười: “Anh đó… Tôi giống nói láo sao? Anh anh tuấn tiêu sái, cao lớn vĩ đại như vậy… Chỉ đứng dưới ánh mặt trời cũng mấy trăm tỉ nhân dân tệ! Tôi thích nhân dân tệ cũng không phạm pháp đúng không? Hơn nữa, anh có nhiều ưu điểm như vậy, lại có tiền, thông minh, có năng lực, lại đẹp trai, không hút thuốc lá, không đánh bạc, không đánh vợ, không tệ là được, ly hôn, tôi chính là phú bà tỉ tỉ (1000 tỉ), người đàn ông vô cùng tốt như anh muốn kết hôn với tôi, tôi phải ngu ngốc bao nhiêu mới không ký tên?”
Sắc mặt anh không hề tốt hôn, vẫn giăng đầy mây đen.
Bị anh ôm eo, đau.
Cô bỗng nhiên cười: “Lại tổn thương lòng tự ái của anh? Đừng nóng…” Cô giơ tay xoa xoa ngực anh: “Thở thuận khí.”
Anh giận cười, thở thuận khí.
Anh nhìn cô chằm chằm, thật sự có kích động muốn hung hăng tách mông cô ra.
Cô nhích ra sau, hé miệng: “Muốn tôi ký tên là anh, ký xong tức giận cũng là anh. Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, mặt còn thúi như vậy, rốt cuộc hai ta là ai khó hầu hạ?”
“…”
Diệp Đình lạnh lùng xì: “Hai ta thành vợ chồng, ngược lại không nghe được một câu nói thật.”
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói: “Muốn nghe lời nói thật, lấy thật lòng thật dạ đổi.”
Diệp Đình híp mắt phượng, hồi lâu, anh đưa tay nâng cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mình.
Anh nói: “Tôi thật hơn em.”
Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, ánh mắt chớp động, hai người nhìn nhau chừng nửa phút.
Cô vểnh môi, cười nói: “Tôi cũng nói thật. Anh rất có mị lực. Là một người phụ nữ bình thường thì đều không thể nào kháng cự anh. Đến tận bây giờ, còn chưa có người đàn ông nào thu hú tôi như anh. Anh không nhìn thấy lúc tôi ký tên, tay cũng run rẩy sao? Nếu hôm nay tôi không ký, nhất định sẽ hối hận, sau đó sẽ đập chết chính mình trong phòng vệ sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.