Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 107: Em là của tôi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nữ nhân viên rất vui vẻ, xoa xoa tay nói: “Aiya, dân quan chức tôi đây toàn tâm toàn ý vì người dân, cũng tan ca rồi, còn phải tăng ca làm giấy hôn thú cho hai người, hai người đừng quên tôi nha, dành chút thời giờ mau tới viết đơn khen ngợi tôi đi!”
Luật sự Chu không nói, thật không hiểu tại sao cô ta đắc ý. Hơn nửa đêm, cho người ta đi cửa sau, để cấp trên biết, còn không phải bị xử phạt? Cô ta còn dám kêu người ta viết đơn khen ngợi, đúng là không tim không phổi. Có điều cũng rất tốt, luôn sống vui vẻ, không mệt. Cũng coi như làm chuyện tốt, nên khen ngợi. Luật sư Chu lấy hai ngàn ra đưa cho cô ta.
Chân mày của nữ nhân viên lập tức nhíu chặt, cô ta không đưa tay ra, chỉ dùng ánh mắt không thể tưởng tượng trợn mắt nhìn anh ta, bày ra dáng vẻ: Bà làm xong chuyện, bộ dáng anh đưa tiên đây là sỉ nhục bà!
Luật sư Chu lập tức thu tiền về, nghiêm túc nói cảm ơn, cũng chân thành đưa cô ta về nhà.
Lăng Vi và Diệp Đình ngồi lên xe Bentley, hai người ngồi ghế sau. Anh nắm tay cô, cùng cô mười ngón tay giao nhau, giống như người yêu lâu năm.
Lăng Vi đột nhiên muốn khóc, cô nuốt nước miếng, muốn nuốt nước mặt trở lại. Cô biết mình quá xúc động, nhưng cô không muốn ngó ngàng gì tới! Dù sao cô một thân một mình, không nơi nương tựa.
Cô hít mũi, không muốn nghĩ thêm nữa. Nói nhiều tất cả đều là nướcmắt.
Diệp Đình đột nhiên quay đầu nhìn cô. Lông mi rũ thấp, che mắt.
Diệp Đình không nói gì, mở chai rượu vang, rượu vang tản ra mùi thơm ngọt ngào.
“Chúc mừng em trở thành Diệp phu nhân.” Anh rót rượu vào hai ly thủy tinh, nhét một ly vào tay cô: “Rượu giao bôi, cheers…” Anh và cô nhẹ nhàng cụng ly, kéo tay cô, uống rượu.
Lăng Vi thấy yết hầu anh trượt lên trượt xuống, quyến rũ đến mức khiến người khác không nhịn được muốn thét chói tai.
Anh uống xong, gương mặt tuấn tú phủ tầng sáng. Tròng mắt đen nhìn cô chằm chằm, rất có kiên nhẫn.
“Rượu giao bôi…” Cô lặng lẽ đọc, nhìn anh chằm chằm một hồi, giơ ly lên, để bên mép, từ từ uống.
Cô hơi ngước đầu, cổ trắng như tuyết tạo thành độ cong ưu mỹ.
Anh nín thở, tưởng tượng rượu kia làm dịu môi lưỡi cô… Anh muốn hóa thành rượu kia, nếm thử hương vị mềm mại của cô.
Cô uống rượu xong, bình tĩnh nhìn anh.
Anh lấy hai cái hộp nhung màu đỏ trong ngăn kéo, mở một cái trong đó… Bên trong có một chiếc nhẫn kim cương.
Anh nâng tay cô lên, quỳ một chân xuống đất.
Lăng Vi hơi kinh ngạc, đây chỉ là một hình thức, anh lại quỳ gối… vì cô mà quỳ…
Anh đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của cô, trêu ghẹo nói: “Chiếc nhẫn hơi tầm thường, tạm thời đeo trước.”
Lăng Vi hít hơi thật sâu, cố làm vẻ ung dung nói: “Đừng khiêm nhường, toàn thế giới cũng không chắc chắn có viên kim cương lớn hơn cái này.”
Anh đứng dậy, ngồi cạnh cô. Nhét chiếc nhẫn của mình vào trong tay cô: “Đến em.”
Lăng Vi giật giật ngón tay, cầm chiếc nhẫn, đeo vào ngón áp út anh.
Kiểu dáng rất đơn giản, thích hợp với anh.
Anh nắm tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn hôn lễ dạng gì, tôi đi chuẩn bị.”
Tay cô bọc trong tay anh, khẽ lắc đầu: “Tôi không thích náo nhiệt, hai chúng ta tham dự là đủ rồi.” Một cuộc hôn nhân hợp đồng, cũng không phải thật. Cùng lắm chỉ hai tháng, càng huyên náo, kết thúc càng không tốt.
Còn không bằng đơn giản khiêm tốn một chút, đến lúc đó chia tay cũng không có nhiều chuyện.
Anh gật đầu, nghiêng mặt nhìn cô.
Anh nâng tay, một ngón tay nâng cằm cô. Anh nhìn chăm chú đôi môi kiều diễm của cô, ngón cái vuốt ve bên môi cô: “Chú rể còn chưa hôn cô dâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.