Yêu Họa Giang Hồ

Chương 48: Quyết định




Vào giây phút ánh mắt tiếp xúc đến hai câu nói đơn giản kia, Phong Linh Hiểu giật mình tại chỗ.
Cô lẳng lặng nhìn màn hình máy tính, không nói được lời nào, cũng quên cả phản ứng
Cô chỉ cảm thấy có một loại cảm xúc khó có thể nói rõ từ đáy lòng dâng mạnh lên, nhanh chóng lan tràn trong máu
Tại sao…..
Tại sao…..
Tại sao….
Tại sao anh lại bảo Phong Lăng Vân tới cứu mình? Rõ ràng anh ta đã không thèm để ý tới mình nữa mà
Vừa nghĩ đến thân hình áo trắng như tuyết kia lướt sát qua mình, suy nghĩ của cô lại loạn thành một khối lần nữa.
Tâm trạng tốt thật vất vả mới tích góp được đã biến mất sạch sẽ, cô lại vô cớ bắt đầu thấy khó chịu.
Mà giờ phút này trên kênh Trò chuyện riêng đã đầy ắp tin nhắn ồn ào của Thử Khứ Kinh Niên.
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Hắc hắc, chị à, đừng nói với anh rể nga =3= anh ấy có phải quá khó hiểu rồi không?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Ủa? Chị, sao không nói gì vậy?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Này
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Máy hư rồi sao?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Không nói nên lời? Ha ha
【Trò chuyện riêng】[ThửKhứ Kinh Niên]: Sao vẫn không để ý em vậy? Không lẽ chị cãi nhau với anh rể?
【Trò chuyện riêng】[Thử Khứ Kinh Niên]: Hả? Không phải thật đấy chứ? hèn chi anh ấy không chịu tự đi cứu chị!!! Này này, chị, tỉnh lại đi!
………….
……………………
Phong Linh Hiểu thờ ơ liếc mắt nhìn những tin nhắn kia một cái, không kiên nhẫn trả lời lại một câu “Mày có thể biến rồi”, tâm phiền ý loạn mà tắt kênh đi.
Ngay sau đó, rời mạng, tắt máy tính, nhìn màn hình tối đen mang theo trăm vị lẫn lộn
Khi biết được kỳ thật anh ta luôn ở sau lưng yên lặng nhìn mình, chỉ là ở ngoài mặt lạnh lùng với mình, cô có cảm giác gì đây?
Cảm động? Hối hận? Khó chịu?
Nhưng mà….Nhưng mà tại sao cô lại có những cảm giác kỳ quái như vậy? Rõ ràng cô vẫn ước gì rời xa được anh ta mới đúng mà!!!
Đều tại tên Tư Không Tố yêu nghiệt kia! Từ sau khi anh ta xuất hiện, cô liền không có một ngày dễ chịu?
Đều là lỗi của người xấu kia!
Nghĩ như vậy, Phong Linh Hiểu không khỏi bi phẫn lên, nằm úp sấp trước máy tính mà đấm xuống bàn.
Dường như hoàn toàn coi cái bàn thành người kia mà trút giận
Trên đời không khéo không thành sách. Một màn quỷ dị Phong Linh Hiểu đấm bàn chỉ còn thiếu không lăn lộn ra đất như vậy, bị Hỏa Nguyệt vừa về phòng thấy được.
Một tia sét liền bổ tới đầu hai cô, hai cô đồng thời….
“Linh…Linh Hiểu, mày đang làm gì vậy?”
Thủy Thanh Lam dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô do dự lên tiếng hỏi.
Cô nhìn thấy cái gì thế này? Phong Linh Hiểu với vẻ mặt thù hận ra sức đấm bàn? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tuy rằng Linh Hiểu thỉnh thoảng có động kinh một chút, nhưng còn chưa nghiêm trọng đến mức này a……..Hay là bị trò chơi trực tuyến làm hại, thật sự có nghiêm trọng như vậy không? Thủy Thanh Lam nghĩ, không khỏi run rẩy, cũng hạ quyết tâm sau này tuyệt đối phải cấm con mình tiếp xúc với trò chơi trực tuyến!
“…..Ách?” Phong Linh Hiểu nghe vậy cứng đờ, nhanh chóng từ bàn bật lên, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Sau đó cô nhìn thấy Thủy Thanh Lam cùng Hỏa Nguyệt đều là vẻ mặt ngạc nhiẻn, vô cùng xấu hổ cúi đầu: “Tụi… tụi mày đã về rồi à…..” Vừa rồi……. Sẽ không phải đều bị thấy hết chứ? T_T thật mất mặt…………..
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao gần đây mày là lạ vậy?” Thủy Thanh Lam đánh giá cô, kinh ngạc hỏi.
Phong Linh Hiểu có chút không được tự nhiên giải thích: “Ách, việc đó………gần đây tao gặp phải vài……….vài chuyện không vừa ý,
“Linh Hiểu, không phải mày yêu đương trên mạng chứ?” Lúc này, một giọng nói dè dặt cắt ngang cô, nội dung lại ngay trúng tim đen.
Là Hỏa Nguyệt.
Vẻ mặt Phong Linh Hiểu cứng đờ, lập tức phản bác “Không phải! Tao đương nhiên sẽ không yêu đương trên mạng! Mẹ tao ghét nhất yêu đương trên mạng!” Vì khẳng định tính chân thật trong lời nói của mình, cô có chắc chắn mà gật gật đầu, “Cho nên, sao tao có thể yêu đương trên mạng chứ!”
Nhưng mà lúc cô nói những lời này, trong lòng lại có một tiếng nói nho nhỏ đang hỏi: Phải không? Thật sự như vậy sao?
Nhưng cô cũng không dám xác định.
Hỏa Nguyệt dường như cũng không tin tưởng cô, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ nhìn cô, tiếp tục hỏi: “Có phải, người gọi là Tố Dạ Mặc Ảnh kia không?”
“Hả? Tố Dạ Mặc Ảnh, đó không phải em trai của Linh Hiểu sao? Làm sao…. ” Lần này, ngược lại là Thủy Thanh Lam giành mở miệng trước, giọng điệu của cô ấy mang theo một chút kinh ngạc, “Chẳng lẽ đó không phải em trai của mày? Nhưng mà Hỏa Nguyệt, sao mày lại biết?”
Thủy Thanh Lam nghi hoặc nhìn về phía Hỏa Nguyệt.
Hỏa Nguyệt lại ấp úng, “Chuyện này, tao…., tao….. “
Nhưng chưa chờ Hỏa Nguyệt giải thích, giọng nói phấn khởi của Điền Mông Mông đã đột ngột xuyên vào, đánh vỡ không khí tràn ngập quỷ dị trong phòng —
“Các em yêu, nữ vương Điền Mông Mông đại nhân bái giá hồi cung!”
“Có tin tốt lành —”
Giọng nói ở ngay giây phút cửa đẩy ra cũng im bặt, tươi cười trên mặt Điền Mông Mông chậm rãi chuyển thành nghi hoặc
Cô ngửi được mùi bát quái, tầm mắt quét tới quét lui giữa ba người: “Hả hả? Đã xảy ra chuyện gì? Tụi mày làm sao vậy? Có phải ………có chuyện gì giấu tao hay không?”
Sau vài giây trố mắt tại chỗ, Thủy Thanh Lam hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng nhìn về phía Phong Linh Hiểu cùng Hỏa Nguyệt ra hiệu, tiếp đó lộ một cái tươi cười nhìn Điền Mông Mông: “Làm gì có, tụi tao đang thảo luận ngày mai phải học môn nào. Mông Mông, lúc nãy không phải mày nói có tin tốt lành sao? Là tin tốt lành gì?”
Quả nhiên, lực chú ý của Điền Mông Mông bị dời đi.
Cô cực kỳ hưng phấn nói: “Hội sinh viên muốn tuyển người!”
“Woa? Thật sao?” Thủy Thanh Lam cùng Hoa Nguyệt mới nãy vẫn còn…. cũng vì tin tức này mà mừng rỡ như điên, chỉ có Phong Linh Hiểu lúc nghe đến từ “Hội sinh viên” này, thân mình cũng vô ý thức mà cứng ngắc.
Phong Linh Hiểu cúi đầu cật lực che giấu kinh hoảng của mình: “Chuyện này….có liên quan gì đến bọn mình?”
Không đợi Điển Mông Mông mở miệng, Thủy Thanh Lam đã giành trước phản bác: “Sao lại không liên quan? Nếu có thể vào được hội sinh viên, là có thể tăng thêm điểm cho học phần đó!”
Hỏa Nguyệt cũng liều mạng gật đầu.
Còn lại Điền Mông Mông là vẻ mặt không che giấu được hưng phấn, thiếu chút nữa đã vui sướng đến hoa chân múa tay: “Đúng vậy đúng vậy, cơ hội hiếm có. Cho nên tao đều đăng ký cho tụi mày hết rồi nga! Mười giờ sáng mai phỏng vấn, mà chúng ta vừa vặn không có lớp.
“Hay quá, Mông Mông mày thật thông minh!” Thủy Thanh Lam kích động ca ngợi. Mà Hỏa Nguyệt thì dùng ánh mắt mang suy nghĩ sâu xa liếc nhìn Phong Linh Hiểu.
Điền Mông Mông không khỏi đắc chí lên: “Đương nhiên, cũng không nhìn xem bản nữ vương là ai.”
Trong ba người, chỉ có Phong Linh Hiểu bắt đầu thấp thỏm bất an, sắc mặt càng bởi vì đã bị “sợ hãi” quá độ mà hơi có vẻ tái nhợt.
Cô cắn môi kéo kéo quần áo Điền Mông Mông, nhỏ giọng hỏi: “Mông Mông, chuyện đó…. Tao không đi được không….?”
Điền Mông Mông ngẩn ra, lập tức vô cùng kích động la lên: “Không đi?! Tao đã đăng ký cho mày rồi, mày lại nói không đi? Rất không nể mặt rồi?” Cô ấy trừng mắt Phong Linh Hiểu, thần sắc khó có thể tin trong mắt như là đang khiển trách cô “không biết tốt xấu”
Hỏa Nguyệt gật đầu, cô rất tán thành lời nói của Điền Mông Mông: “Đúng vậy, Linh Hiểu, cho dù chúng ta không qua được tốt xấu gì cũng có người cùng theo. Thiếu đi mày, tụi tao còn ý nghĩa gì nữa? Như thế nào thì mày cũng không thể vắng mặt”
Phong Linh Hiểu chỉ cảm thấy sáu con mắt nhìn thẳng vào cô như những mũi kim nhọn làm đau mắt. Cô rụt lui ra phía sau, dè dặt hỏi: “Vậy………. ngày mai là ai phỏng vấn chúng ta?”
“À, nghe nói là một cán bộ cấp trung hội sinh viên…” Điền Mông Mông nghiêng đầu nghĩ, sau đó lời lẽ nghiêm khắc rất chính nghĩa cảnh cáo cô, “Phong Linh Hiểu, tao cảnh cáo mày nga, ngày mai mày nhất định phải đi! Không muốn đi cũng phải đi!”
Linh Hiểu lên tiếng, lơ đãng gật gật đầu, trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhỏm một hơi.
May mà không phải anh ta………
Như vậy, đi một chút cũng không sao chứ?
Nhưng Phong Linh Hiểu rõ ràng đã quên trên đời có một câu tục ngữ gọi là “Trời có gió mưa khó đoán”.
Trước mười giờ sáng hôm sau, khi đoàn người Phong Linh Hiểu tới địa điểm phỏng vấn tuyển người của hội sinh viên, lại được báo cho biết, phỏng vấn lần này, đích thân hội trưởng đại nhần tự mình thực hiện!
Tại sao lại như vậy?!
Phong Linh Hiểu trợn mắt há miệng tại chỗ. Nếu không bị Thủy Thanh Lam cùng Hỏa Nguyệt ngăn cản, cô thiếu chút nữa đã ở trước mặt mọi người túm lấy cổ áo Điền Mông Mông lắc thật mạnh rồi, nhưng cô chỉ rống to: “Không phải mày nói là cán bộ cấp trung phỏng vấn chúng ta sao?!”
Điền Mông Mông mang vẻ mặt vô tội nhìn cô, lộ ra một biểu cảm vô hại “tao cái gì cũng không biết”.
Nhưng ngược lại sau đó một vị soái ca có vẻ là cán bộ cấp cao của hội sinh viên cười hì hì giúp các cô giải vây: “Đúng là như vậy, vốn phỏng vấn lần do bọn anh thực hiện. Nhưng sau khi hội trưởng đại nhân nhìn danh sách đăng kí xong liền quyết định muốn tự thân vận động. So…các đàn em cố lên nha~!”
Phong Linh Hiểu lung lay trong gió.
Mà càng làm cô thêm khiếp sợ chính là, lúc vị soái ca kia đi qua bên người cô, một tiếng cười quỷ dị mang theo hứng thú truyền vào tai cô: “Chị dâu, chúc may mắn ” Giọng nói kia dừng một chút, âm điệu hơi nâng cao, “A, quên giới thiệu, tôi là Sa Đọa”
Sa, Sa Đọa?
Phong Linh Hiểu nhất thời như bị sét đánh!
Vẻ mặt cô cứng ngắc quay đầu lại, lại thấy bạn học “Sa Đọa” giống như không có việc gì mà đi qua bên người cô, đối diện với tất cả sinh viên đến phỏng vấn tuyên bố: “Đợi lát nữa nghe đọc đến số thứ tự của mình thì đi vào văn phòng của hội trưởng đại nhân nha!”
Qua một lúc lâu, Phong Linh Hiểu mới hoàn toàn phản ứng lại.
Thì ra tất cả việc này đều là âm mưu!
Cô nhìn bóng lưng “Sa Đọa” mà nghiến răng nghiến lợi: =皿= Phong Lăng Vân, phu quân mày đắc tội với chị, mày chết chắc rồi!
Cùng lúc này, Phong Lăng Vân ở xa ngoài mấy ngàn km, đột nhiên vô cớ rùng mình một cái!
Vào lúc Điền Mông Mông mang sắc mặt vui mung từ phòng hội trưởng đi ra, bạn học”Sa Đọa” cuối cùng cũng đọc đến số thứ tự của Phong Linh Hiểu.
Chỉ là lúc hắn đọc số thứ tự của cô, lại cố ý kéo dài âm cuối một chút, giống như đang ám chỉ gì đó.
Phong Linh Hiểu lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức đi về phía văn phòng hội trưởng.
Nhưng mà ngay tại giây phút khi bước chân của cô sắp đến gần, bỗng dừng lại.
Cô do dự.
Cái cảm xúc khác thường kia lại lan tràn trong người lần nữa.
Chẳng lẽ…… Thật sự phải đi đối mặt với anh ta sao?
Là vì cái loại tình cảm kỳ lạ trong lòng này sao?
Là vì cô muốn mau chóng vứt bỏ tất cả, hay là muốn vãn hồi anh ta……..
Có điều, cái loại tình tố kỳ quái trong lòng cô này, lại là cái gì?
Lẽ nào đúng như Hỏa Nguyệt nói – yêu đương trên mạng?
Không, không đúng! Loại tình cảm kia của cô không phải là yêu đương trên mạng.
Giống như lời mẹ nói, yêu đương trên mạng là hư ảo, là không chân thật, tràn ngập không rõ ràng, lừa gạt cùng âm mưu.
Mà loại tình cảm trong lòng cô, không có lừa gạt, không có âm mưu, chỉ có thản nhiên ấm áp, là tồn tại chân thật như vậy!
Đúng vậy, cô không thể tiếp tục trốn tránh nữa!
Cho dù rất không tình nguyện tiếp nhận, nhưng cô cũng không muốn mất đi loại tình cảm đặc biệt này!
Dù sao sớm hay muộn cũng phải đối mặt, vì sao không tiếp nhận sớm một chút?
Tuy rằng còn chưa biết rõ ràng loại tình cảm đặc biệt kia là cái gì…..
Thế nhưng lúc này đây— cô tuyệt đối sẽ không trốn tránh nữa!
Trong lòng Phong Linh Hiểu đã làm ra một quyết định quan trọng. Cô cố lấy dũng khí lớn nhất, gõ cửa phòng hội trưởng.
Cốc cốc!
“Mời vào.”
Giọng nói quen thuộc cách một cánh cửa dày mà truyến ra
Nhưng vào lúc này đây, Phong Linh Hiểu không còn cảm giác muốn trốn tránh nữa, mà là dũng cảm đẩy cửa ra –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.