Yêu Em Kể Từ Ngày Cưới

Chương 3:




Một tuần sau, Kaitlin và Lindsay đang sóng bước về phía bể bơi sáng sủa ngập tràn ánh nắng trên tầng thượng tòa nhà Tập đoàn Vận tải Harper. Nền xi măng rắn đanh dưới chân Kaitlin, cả tòa nhà như chìm hẳn vào khung cảnh xung quanh nó. Những tòa nhà hiện đại mọc lên như nấm ở cả hai bên đường, trong khi bên kia con phố là một dãy tượng sư tử bệ vệ, trông xa ra phía mặt sông.
Tầng mái tòa nhà đổ băng, bị cầu thang và phòng dịch vụ chặn mất một phía. Bao quanh đó là những mảng tường bê tông cao chừng một mét. Gió mưa bao tháng năm làm biến màu sơn, nhưng những vết lốm đốm trên đó phần nào gợi lên vẻ cổ kính. Kaitlin không hiểu nổi cảm giác làm việc trong tòa nhà đã trải qua năm thế hệ sẽ thế nào.
Mẹ mất ngay khi cô vừa chào đời. Cha cô “không danh tính”, đến cả tên trong giấy khai sinh cũng để trống. Nếu như Yvette Savillle - bà mẹ mười chín tuổi của cô có họ hàng đâu đó thì cũng ai tìm thấy họ. Tất cả những gì Kaitlin có được về gia đình cô chỉ là một tấm hình mờ nhạt cũ rích của mẹ và địa chỉ căn nhà mà Yvette từng sống trước khi sinh Kaitlin.
Khi cơn giận dữ và bực tức đối với Zach nhạt dần sau nhiều ngày, hình như cô chẳng thể kháng cự nổi nỗi ghen tị mới nhen lên mỗi lúc nghĩ về di sản anh ta được thừa hưởng. Anh ta được nuôi lớn lên dưới một mái nhà yên ổn, thanh cao. Trong khi cô chỉ được đứng ngoài trông vào đầy thèm muốn, anh ta lại được bọc trong vòng tay thương mến của một gia đình giàu có, chẳng thiếu thứ gì, tận hưởng mọi điều tốt đẹp nhất mà cuộc sống dâng tặng.
“Cậu nói lại cho tớ hiểu đi, sao chúng mình không chạy thẳng sang quán của Rundall ăn trưa?”, Lindsay nói với theo. Cô bị rớt lại phía sau vì đang đi giày gót cao hơn cùng với váy ngắn.
“Cậu thấy không?”, Kaitlin bước lùi mấy bước, xua đi những ý nghĩ u ám khi khoát tay chỉ về phía dòng sông Hudson xanh trong, “Nếu tớ được phép xây chồng thêm ba tầng nữa, quanh cảnh nhìn từ đây sẽ đẹp mê hồn”.
Tiếng ầm ì của dòng tàu thuyền trên sông vẳng lên chỗ họ, vài chiếc xà lan lướt qua mạn bờ New Jersey điểm lốm đốm cây.
“Có tốn nhiều không?”, Lindsay hỏi, chân bước trên bề mặt gồ ghề, thận trọng lần theo một hộp máy, rồi phần thân của máyđiều hòa nhiệt độ.
“Kha khá”, Kaitlin nói, trong đầu hình dung ra mặt đường trải rộng cùng lớp sàn cẩm thạch.
Lindsay nở nụ cười thật tươi khi sóng bước cùng Kaitlin đến gần rìa tầng mái, “Chỉ có cậu mới nhận ra. Cái tên Harper kia sẽ chẳng bao giờ thấy được. Tiền trong túi anh ta tràn trề hơn nước”.
“Có vẻ thế thật”, Kaitlin đồng tình, thầm nghĩ đến những bức họa, những món đồ cổ tuyệt đẹp trang trí trong căn nhà tráng lệ của anh ta.
“Tớ đã tra cứu”, Lindsay nói với giọng đầy bí ẩn, hất mấy lọn tóc vàng ra sau trong làn gió mới lên thơ thới, “Cậu có biết nó có nguồn gốc từ cướp biển không?”
“Cái gì có nguồn gốc từ cướp biển cơ?”, Kaitlin chăm chú nhìn con phố bận rộn bên dưới. Cô ước gì cô có một giàn giáo, để có thể nhìn ngắm quang cảnh xung quanh nếu tòa nhà cao thêm ba tầng.
“Gia sản của dòng họ Harper”, Lindsay nói, “Ô hô hô và một chai rượu rum. Đồ cướp được trên biển cả”.
Kaitlin nhón chân, che mắt trước ánh mặt trời chói lọi, “Tớ đoán đấy chỉ là tin đồn”.
Thành ph ố New York có đầy rẫy những câu chuyện nhiều màu sắc về vô số dòng họ khai phá nơi đây. Đa số trong đó đều do chính các gia đình dựng lên để thêm mắm thêm muối đồng thời gây ấn tượng với mọi người. Có thể ban đầu dòng họ Harper chỉ đơn giản là những nông dân trồng khoai tây đến từ Idaho vào năm 1910. Có lẽ khởi nguyên họ bán những thứ quen thuộc như đất màu hay nông sản để mua chiếc thuyền đầu tiên, khởi dựng nền móng cho Tập đoàn Vận tải Harper.
“Tất nhiên đó chỉ là tin đồn rồi”, Lindsay nói toạc ra, “Sự việc diễn ra cách đây đã ba trăm năm rồi. Thời đó đâu đã có băng video”.
Kaitlin nhoẻn cười trước vẻ bị sỉ nhục vờ vịt của cô bạn thân, “Có phải cậu muốn nhắc rằng tớ đã thừa hưởng món tiền phi pháp?”
“Tớ chỉ muốn lưu ý một điều là cái anh chàng mà cậu đang đe dọa xuất thân từ dòng dõi đầu trộm đuôi cướp đấy”.
“Như thế có làm cậu sợ không?”, Zach không còn làm Kaitlin thấy hoảng hồn nữa.
Nói đúng hơn thì không nhiều như lúc ban đầu. Cô vẫn e sợ khi nhìn ánh mắt giận dữ của anh ta. Cô vẫn thấy bất ổn trước những nhục cảm nảy nở mỗi khi anh ta ở gần cô. Dần da một ngày làm việc thường nhật của cô bao gồm các khoản: email, cà phê, phác thảo, Zach. Rồi đôi lúc bất thần, tất cả những gì cô nghĩ đến là được hôn anh ta.
“Trời đất, không”, Lindsay trấn an cô, “Tớ chỉ định nhắc cậu nên để mắt trông chừng thanh gươm của anh ta mà thôi”.
Kaitlin phẩy phẩy ngón tay tỏ vẻ phật ý với Lindsay.
“Nói đùa thế thì hơi quá”.
Lindsay chăm chú ghé sát lại, “Cậu đang đỏ mặt à?”
“Không”, Kaitlin trả lời kèm cái lắc đầu, chuyển hướng chú ý về chiếc xà lan thép xám xịt đang lừ đừ di chuyển trên sông.
“Tớ không định nói ý đó”.
“Nhưng cậu đã nói rồi”.
Lindsay nhổm người ra trước săm soi khuôn mặt Kaitlin, “Cậu đang đỏ mặt. Tớ bỏ lỡ chi tiết nào thế?”
“Không gì cả. Đã ba ngày nay tớ hầu như không gặp anh ta”.
Nói đúng hơn, cô đã ngắm anh ta từ xa, một đôi lần gì đó. Từ khoảng cách đó trông anh ta đẹp mê hồn - không hề cau có, cáu kỉnh tí nào. Những phản ứng của cô trước anh ta trở nên dễ đoán biết đến khôi hài. Mạch cô sẽ đập loạn xạ. Làn da nóng lên. Và cô không thể bắt kịp dòng suy nghĩ của chính mình.
“Chẳng lẽ cậu phải lòng hắn ta rồi?” Lindsay hỏi.
Kaitlin định nói, nhưng rồi ngưng đột ngột, cô không muốn nói dối Lindsay, “Tớ ngưỡng một anh ta từ xa”, cô thừa nhận, “Cũng giống như dân một nửa thành phố này vẫn làm”.
Dễ thấy Zach là anh chàng cực kỳ thu hút. Vậy ra cô thấy anh ta đẹp trai? Điểm cộng. Đôi khi cô thấy anh ta hấp dẫn? Lại thêm một điểm cộng nữa.
Anh ta được nuối nấng, học hành tử tế, đã từng kinh nghiệm qua biết bao cuộc hẹn hò rồi. Nếu cô quên mất thực tế anh ta đã cố hủy hoại đời cô, thì chắc hẳn cô đã có thể vờ coi anh là người phong nhã lịch lãm.
“Anh ta sẽ là chàng cướp biển “hot” nhất”, Lindsay góp lời với nụ cười tinh quái.
“Hot” chắc chắn là từ thích hợp nhất để mô tả ngoại hình Zach trong đêm cô ở nhà anh ta, cà vạt buông lỏng, tay áo xắn lên, những sợi râu mọc trong ngày lấm tấm nơi cằm. Từng xăng ti mét trên cơ thể anh ta toát ra vẻ cướp biển phong trần được thừa hưởng từ tổ tiên. Mà gợi cảm hơn gấp bội.
Lindsay xán lại gần cô hơn, “Hứa với tớ trong cuộc chơi này cậu sẽ vẫn giữ cho cái đầu thật tỉnh táo nhé”.
Kaitlin giữ cho mấy lọn tóc khó bảo nằm yên sau tai, sờ qua loa chiếc hoa tai kim cương, “Đầu tớ vẫn hoàn toàn nắm cục diện cuộc chơi”, cô trấn an Lindsay. Sẽ chẳng có một Vegas thứ hai. Đêm đó Kaitlin đã mắc sai lầm. Cô đã lơi lỏng cảnh giác, và Zach đã cuốn hút cô trong cả tuần đó.
Hài lòng thấy rõ, Lindsay nhướn người quan sát qua lớp tường bao quanh tầng thượng. Taxi, xe buýt và những chiếc xe tải chở hàng nối đuôi nhau chạy qua. Ba anh chàng công nhân thành phố đội mũ bảo hộ dựng hàng rào quanh một lỗ cống mở nắp, trong khi một chiếc xe cảnh sát đèn hiệu xanh đỏ nháy liên tục.
“Cậu bắt đầu dỡ các thùng đồ ở nhà ra chưa?”, Lindsay hỏi.
“Chưa đâu”. Kaitlin ngắm hai anh chàng cảnh sát mặc đồng phục sải bước vào một cửa hàng có tiếng. Cô mừng như bắt được vàng khi dẹp được chủ đề về Zach sang một bên, “Giờ tớ đang cố xếp chúng gọn vào một chỗ cho đỡ vướng đường đi. Lại còn giặt thảm, sơn tường nữa”.
“Lại xây tổ hử?”, Lindsay hỏi.
“Ừ”. Khi dành thời gian suy ngẫm về việc ở lại thành phố New York, Kaitlin nhận thấy cảm giác lòng nhẹ bẫng. Tối qua cô cuộn người bên cửa sổ nhẩn nha tận hưởng cốc cacao, cả giờ đồng hồ chỉ lặng lẽ ngắm cảnh sum vầy bên nhà hàng xóm.
“Cậu xứng đáng được sống trong một ngôi nhà rộng rãi hơn”, giọng Lindsay vang lênấm áp và tràn đầy thương mến.
Kailin mỉm cười đồng tình, “Có lẽ tớ còn có thể mua thêm chiếc ghế bập bênh mới”. Cô vẫn thầm ao ước có được chiếc ghế bập bênh to bọc da trưng bên cửa sổ một cửa hàng đồ nội thất từ vài tháng trước.Ở chiếc ghế bập bênh có gì đó gợi nên không khí thân thương của gia đình.
“Cậu ấy hả?”, Lindsay châm chọc, “Có phù phiếm quá không?”
Kaitlin gật đầu hối lỗi. Không co khoản thu nào khác ngoài món tiền kiếm được từ công việc bán thời gian, cô buộc phải chi tiêu hết sức dè sẻn trong suốt mấy năm học đại học. Thói quen vốn dĩ khó sửa đổi. Nhưng giờ cô đã có công việc ổn định, cô cũng có tiền đồ khá xán lạn. Bởi thế cô quyết định chăm chút ngôi nhà của mình cho ra hồn mà.
“Mua chiếc ghế bập bềnh trước đã”, cô giải thích với Lindsay, “Tiếp đó tớ sẽ sắm chiếc máy pha cà phê của Prestige”.
“Tớ thích kiểu tính toán này của cậu”. Lindsay cười vang.
“Như thế có cảm giác dễ chịu hơn”, Kaitlin thừa nhận, rồi giọng cô pha chút sắc thái cô đơn bởi tuổi tác, “Tớ có thể biến căn nhà tớ thành ngôi nhà đúng nghĩa”. Lindsay nắm tay bạn kéo về phía mình, “Cậu đã biến nó thành căn nhà đúng nghĩa rồi đấy”.
Nhưng Kaitlin không cho là vậy. Làm sao cô biết được nhà cô có đúng là nhà hay không? Suốt những năm tháng ấu thơ, phần lớn thời gian cô sống trong các trung tâm bảo trợ xã hội hơn là ở các gia đình. Những người làm công ở các trung tâm đa phần đều tốt bụng, nhưng họ đến rồi đi, thường thì họ chuyển nghề, rồi những người mới đến thế chỗ, họ cũng rất tử tế, nhưng tất cả đều vì công việc, không giống gia đình.
Lindsay siết chặt tay bạn mình, nhận thấy rõ Kaitlin đang chìm đắm trong luồng xúc cảm cũ, “Cậu đói chưa?”
“Đói ngấu”. Chẳng ích gì nếu cứ bới đào quá khứ lên. Cô vẫn được ở lại thành phố New York này, chừng đó đã là quá đủ. Chiếc ghế bập bênh sẽ làm nên sự khác biệt, cô chắc chắn về điều này. Có lẽ cô sẽ nuôi méo, một cô nàng tam thể hoặc một chú nhị thể đen trắng. Thú cưng sẽ mang đến cảm giác gia đình.
Nhìn lại khung cảnh thêm một lượt rồi cô cũng theo chân Lindsay đi xuống. Cả hai khóa cửa mái, đón chiếc thang máy cũ kỹ trở xuống tầng ba, nơi có góc làm việc khiêm tốn của Kaitlin.
“Các cô đây rồi”. Lời chào của Zach phát ra từ góc phòng nghe ra có âm hưởng trách móc.
“Anh đang làm gì ở đây?” Tính cảnh giác trong Kaitlin bắt đầu động đậy. Cô dò xét một lượt khắp căn phòng, sàn nhà, giá sách, máy vi tính, xem xem có gì bị xáo trộn hay không. Cô đã đặt password trên máy tính xách tay, cô cũng lưu và mã hóa bản dự thảo cải tạo tòa nhà.
Cô buộc Zach phải hứa trao cho cô toàn quyền hành động trong dự án này. Nhưng cô vẫn sợ, chắc đến năm mươi phần trăm anh ta sẽ cố tìm cách kiểm soát vi mô. Cô không muốn trao cho anh ta năm mươi phần trăm đó.
“Tôi có thứ này muốn cho cô xem”, giọng anh ta phát ra từ đàng sau chiếc bàn vẽ có mặt dốc của cô.
Kaitlin thấy anh ta mở các bản thiết kế vẽ bằng bút mực xanh. Cô tiến lên một chút để nhìn kỹ hơn, “Không phải bản vẽ của tôi”.
“Đây là các thiết kế mà công ty Hugo Rosche vừa chỉnh lại”, anh đáp. Kaitlin lách vào khe giữa bàn làm việc và bàn vẽ, trong khi Lindsay vẫn đứng chờ bên cửa căn phòng chật hẹp.Kaitlin đứng kế bên Zach, anh nhích ra sát tường hơn.
“Có gì khác với bản vẽ này?”, cô hỏi, tay lật các bản thiết kế, để ý thấy có đôi ba bức tường được xây lại. Tiền sảnh mở rộng hơn một chút, những cánh cửa sổ mới phácở tầng trệt.
“Chúng ta cũng sẽ sơn lại, bố trí hệ thống thảm mới, trang trí lại toàn bộ”, Zach tiếp tục.
Cô quay sang anh, chăm chú nhìn mặt anh, “Anh đang nói đùa đấy à?” Anh cau mày nhìn cô.
“Ý tôi là, những gì anh nói giống như lời nói đùa, ha-ha”. Cô thả những phiến giấy trở lại bàn.
Trông anh như vừa bị xúc phạm, “Đây không phải trò đùa”.
Cô chỉ về tập bản vẽ, “Không phải anh đang nghiêm túc bảo tôi dùng các thiết kế này chứ?”
“Để cải tạo tòa nhà, chúng ta không nhất thiết phải tiến hành thay đổi nhiều”, anh khăng khăng.
“Tôi không phải thợ trang trí, thưa anh Zach. Tôi là kiến trúc sư”.
“Là kiến trúc sư không có nghĩa cô cứ phải bới đến từng milimet các bức tường của tòa nhà”.
Cô xoay người tựa vào cạnh bàn, khoanh tay trước ngực, đầu ngẩng nhìn anh, “Anh có thực sự nghĩ tôi sẽ thuận theo ý anh?” Nếu có thì anh đã quá ảo tưởng rồi.
Anh vân vê cằm, “Tôi nghĩ ít ra cô cũng sẽ cân nhắc”.
“Tôi mới xem qua thôi. Tôi không thích ý tưởng của nó”.
“Cảm ơn cô đã nói thẳng”.
“Cảm ơn anh đã mang đến cho tôi bản thiết kế tồi”.
“Tôi đã trả kha khá tiền cho các thiết kế này”. Anh tóm lấy phần đáy bản vẽ rồi bắt đầu cuộn lên. Giọng anh chói lên, vẻ hung hăng thấy rõ, “Tôi cũng đã phải tốn một đống tiền cho bản vẽ trước của cô. Đây là lần thứ ba tôi phải chi tiền cho cùng một việc”.
Lindsay tiến vào đứng hẳn trong phòng, “Anh muốn sa thải Kaitlin và gặp chúng tôi ở tòa?”
Ánh mắt màu thép của Zach quay ngoắt về phía Lindsay. Anh nhìn cô trong chốc lát rồi quay trở lại phía Kaitlin, “Tôi nghĩ cô có thể dùng các thiết kế này làm mốc khởi đầu”.
Kaitlin nhún vai, “Được thôi”, cô tỏ ra dễ dãi.
Tay anh giữ yên, người giật lùi, đôi mắt nheo lại ngờ vực. Rồi anh ngừng lại hỏi, “Cô sẽ dùng?”
Cô nhún vai lần nữa, “Vì các thiết kế này gần giống hoàn toàn tòa nhà hiện đại, thế nên tôi đã xong công đoạn lấy chúng làm mốc khởi đầu rồi”.
Lindsay bật ra nụ cười ngạc nhiên.
Zach tỉnh cả người, với tay tóm lấy dải dây quấn quanh cuộn giấy trong khi Kaitlin nhường đường cho anh.
“Coi như đây là thiết kế dự phòng của tớ vậy”, Zach nói với Dylan. Buổi chiều Chủ nhật, hai anh chàng len qua đám đông ồn ào từ City Field chăm chăm hướng về trận Mets. Nếu có điều gì Zach học hỏi được từ cha mình và cha Dylan thì đấy là cái ngẫu nhiên là cái tất yếu. Cái kế hoạch lúc nào cũng có thể đổ vỡ cả. Người thông minh phải biết dự phòng thất bại.
Dylan nhẩm tính trên đầu ngón tay, “Kế hoạch A là giao toàn bộ cho cô ta. Kế hoạch B là thuyết phục cô ta tiến hành cải tạo theo bản vẽ của Hugo Rosche. Dù sao thì cơ hội thành công cực thấp”. Anh đi vòng qua một thùng rác, “Thêm một kế hoạch C là tìm công việc mới cho cô ta?”
Zach không phản đối bản thiết kế của bên Rosche. Nhưng còn lâu cô ta mới chịu dùng các bản vẽ đó. phương án tìm một công việc, mới cho Kaitlin có vẻ dễ hơn nhiều. Rõ ràng đây là chiến lược hứa hẹn nhất.
“Chính cô ta đã tự nói ra”, anh giải thích, “Mục tiêu dài hạn của cô ta là có một chỗ làm tốt. Cô ta muốn trở lại với nghề của mình. Tớ không trách cô ta. Vấn đề là đừng thử nghiệm lên tòa nhà của tớ. Cô ta có thể chọn bất cứ tòa nhà nào cũng được”.
“Cô ta muốn ở lại thành phố New York này”, Dylan tiếp lời.
“New York là nơi vô cùng rộng lớn. Có vô khối tòa nhà cần cải tạo”. “Vậy cậu mời cô ta đi xem trận đấu này vì... ?”
Là một bước trong kế hoạch của Zach, “Vì hôm tớ gặp Kaitlin ở nhà, cô ta mặc áo phông của Mets, cô ta là fan của đội”.
“Điều lạ là cô ta chưa từng đến sân Sterling Suite xem họ thi đấu”, Dylan phụ họa.
“Tớ cá là chưa”, Zach nói khi ngừng lại gần khu vực thang cuốn, đưa mắt nhìn quanh tìm Kaitlin và Lindsay, “Sẽ dễ dàng tìm thấy trong bảng Fortune 500. Hơn nữa, dự án tòa nhà của tớ chỉ là tạm thời. Nếu tớ có thể tìm giúp cô ta một chỗ ngon, cô ta sẽ chọn phương án làm việc lâu dài”.
“Để được nhận vào làm việc, cô ta sẽ phải bỏ dở dự án chỗ cậu”.
“Chính xác”. Zach không kìm được nụ cươi tán thưởng kế hoạch thiên tài của mình.
Trái lại, vẻ mặt Dylan hiện lên ánh hồ nghi, “Chúc cậu may mắn với kế hoạch”. “Cô ta kia rồi”, Zach lớn tiếng đánh động, mắt liếc nhanh ra hiệu cho Dylan.
Kế hoạch của anh nghe có vẻ hoàn hảo. Nhưng cần phải khéo léo. Ngay lúc này anh sẽ chưa mớm cho cô ta ý tưởng tìm việc mới. Hôm nay anh chỉ muốn làm công việc dọn đường, tiếp cận cô ta hơn. Anh sẽ ý nhị tỏ ho cô ta biết anh muốn cả hai sẽ có tương lai tốt đẹp. Chẳng có lý gì anh và cô cứ phải đối đầu nhau mãi.
Tuần tới, anh sẽ gọi vài cuộc điện thoại, nói chuyện với những người quen biết, tìm kiếm cơ hội cho cô ta.
Kaitlin vượt qua hàng người xếp hàng trước thang cuốn và rẽ phía hai chàng trai.
Tâm trạng anh thơ thới hẳn ngay khi nhìn thấy cô, anh nhận thấy mối nguy cơ từ phản ứng liên quan đến hormon. Như thế không có nghĩa anh muốn dập tắt xúc cảm của bản thân. Chỉ đơn giản anh cần thận trọng, giữ tình cảm của mình trong tầm kiểm soát, tạo khoảng cách cho chính bản thân.
Cô mặc chiếc áo phông trắng dài tay cùng chiếc quần jean ôm vừa người, đôi giày thể thao trắng trầy xước đôi chỗ cùng chiếc mũ màu cam và xanh nước biển của Mets, tóc buộc đuôi ngựa nhỏng lên sau đầu. Anh chưa từng gặp các cô gái với phong cách thoải mái thế này, thường các cuộc hẹn hò của anh chỉ toàn các cô nàng điểm trang quyến rũ. Dường như chẳng gì liên quan đến trang phục của Kaitlin. Dẫu có mặc áo choàng tắm cô vẫn cứ là niềm mơ ước của anh.
Khỉ thật. Anh sẽ phải niêm phong hìnhảnh đó ngay.
Cô bạn Lindsay sóng bước cạnh Kaitlin. Cô ta mặc quần jean đen cùng chiếc áo kiểu cộc tay màu trắng.
Hai cô gái dừng lại.
“Dylan”, Zach nói, cố kìm nỗi thèm muốn vươn tay ra chạm lấy Kaitlin, “Đây là Kaitlin Saville và Lindsay Rubin”.
“Xin chào cô dâu xinh đẹp”, Dylan trêu Kaitlin, Zach căng thẳng trước câu đùa sắc lẻm.
“Xin chào anh chàng cướp biển”, Lindsay đáp lại với nụ cười mỉm, nhẹ nhàng chui vào giữa Dylan và Kaitlin, rồi bắt tay anh ta.
“Zach mới là chàng cướp biển”, Dylan nói với cô, một nụ cười thành thục che giấu vẻ bực tức của anh trước tên hiệu tổn hại danh dự này.
“Tôi đã xem qua lịch sử gia đình anh Zach”, Lindsay phản đòn, “Tôi cũng đã tìm hiểu đôi chút về anh nữa”.
“Sao chúng ta không đi theo lối này nhỉ?”, Zach chỉ về phía thang máy. Anh không muốn một cuộc cải cọ làm hỏng cả ngày. Thêm nữa, trận đấu sắp bắt đầu.
Kaitlin đi theo anh, cô bước ngay sau phía anh.
“Một chàng cướp biển?”, cô hỏi anh với giọng trêu đùa nhẹ nhàng.
Như thế dễ thở hơn.
“Tôi còn biết nói gì khác”, anh thừa nhận.
“Ừm, như thế giải thích được khối điều”.
Trước khi Zach kịp hỏi cô rõ hơn, Lindsay đã ngắt lời anh từ đằng sau, “Nghe đâu Caldwell Gilby đã tung hoành vùng biển Tây Ban Nha, cướp được vô khối vàng bạc, đạn dược và rượu rum”.
Zach có thể hình dung rõ vẻ mặt bị xúc phạm của Dylan. Bạn anh chắc đã chuẩn bị quắng câu tra miếng. Nhưng Zach phải thừa nhận, anh thích tính cách táo bạo của Lindsay.
“Cô không nên tin mọi điều đọc được trên net”, Dylan đáp khô khan. Kaitlin nghiêng người về phía Zach, hạ thấp giọng, “Câu chuyện này có trở nên tồi tệ không nhỉ?”
“Còn tùy”, anh trả lời, rồi nghiêng tai nghe tiếp cuộc tranh cãi.
“Tôi đọc được trong Bách khoa toàn thư lịch sử ấn bản của Oxford ở thư viện Đại học New York đấy”, Lindsay trả lời gay gắt.
“Có vẻ sẽ rất tồi tệ đấy”, Zach nhận xét.
Trong khi bấy lâu nay anh chọn cách chấp nhận thực tế sự giàu có của gia đình có nguồn gốc xa xôi không được tốt đẹp cho lắm thì Dylan luôn tự lừa mị bản thân rằng ông tổ anh chống lai anh cướp biển Lyndall Harper, đứng về phía công lý.
Hai ông cụ kỵ xa xưa của Zach và Dylan đã lênh đên trên Đại Tây Dương hàng bao năm, nã đại bác vào nhau. Hai cụ đánh nhau, có vẻ điều này là đúng. Nhưng cả hai chẳng ai đừng cùng phía với luật pháp cả.
Cánh cửa thang máy nhẹ nhàng khép lại, bộ bốn bước vào cả bên trong. “Ông tổ Caldwell của tôi nhận được thư trao quyền từa vua George”, Dylan nói, quay sang nhìn con số chỉ tầng màu đỏ nhấp máy.
“Năm 1804 thư đã bị mạo danh ghi lùi ngày tháng về trước”, Lindsay chẳng để phí một giây trả đũa.
“Cô đã bao giờ xem lá thư gốc chưa?”, Dylan hỏi, “Tôi đã được xem bản gốc rồi”.
Dưới chiếc mũ của đội bóng, Kaitlin mỉm cười với Zach, “Tôi đặt cược ở cửa Lindsay”.
Zach nhìn gương mặt tươi tắn, đôi môi hồng, lông mi đen nhánh và lúm đồng tiền xinh xinh của cô. Anh ngửi thấy mùi hương sữa dừa, và trong thoáng chốc anh hình dung thấy cô mặc chiếc bikini sáng màu, mái tóc cài hoa trên một bãi biển nhiệt đới.
“Chúng ta cá nhé?”, câu hỏi của cô ngắt dòng suy nghĩ của anh.
“Xin lỗi?”, anh lắc đầu trở về thực tại.
“Tôi cược mười đô la là Lindsay thắng”. Cô chìa tay chính thức độ với anh.
Zach đón lấ y bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô, chậm rãi bắt tay rồi thu ngừng động chạm, vẻ quyến rũ của cô khuấy động từng tế bào trong cơ thể anh, “Cô cược rồi đấy nhé”.
Thang máy lướt nhẹ rồi dừng hẳn, cả bốn người bước trên hành lang rộng trải thảm dẫn đến căn phòng chính đẹp lộng lẫy. Trong nhiều năm liền, gia đình Harper và gia đình Gilby cùng dùng chung căn phòng sang trọng xem các trận đấu của Mets. Cha Dylan thường xuyên đến đây hơn, nhưng căn phòng là công cụ đặc biệt hữu dụng cho cả hai bên mỗi khi muốn xoa dịu các khách hàng khó xơi.
“Wow”. Kaitlin không kìm được xuýt xoa khi bước qua lối cổng vòm vào căn phòng rộng có ban công. Phòng này đủ sức chừa hai chục người. Một người bồi bàn đang đặt các món ăn nhẹ lên bàn, cạnh một thùng đá giữ lạnh bia nhập khẩu cùng vài chai vang thượng hạng.
“Ai mà ngờ được”. Như một đứa trẻ hào hứng, cô đi thẳng qua mấy cánh cửa kính để ngỏ, bước ra ban công xếp bậc, nơi hai hàng ghế đang chờ họ.
Vui mừng được thoát khỏi cuộc tranh luận đang càng lúc càng hăng của Dylan và Lindsay, Zach theo chân Kaitlin ra ngoài.
“Cuộc sống của giới thượng lưu là thế này đây”, cô nói, tay nắm vào dãy lan can thép sơn, đảo mắt về vị trí phát bòng của đội chủ nhà. Ghế của những người hâm mộ đội bóng xếp tầng tầng bên dưới họ, không khí râm ran khắp nơi.
“Địa điểm lý tưởng cho các khách hàng ưa tiêu khiển”. Zach nhận ra âm điệu hối lỗi trong giọng mình, anh đang muốn giải thích cho cô hiểu rằng nơi này không hoàn toàn chỉ là nơi giải trí đơn thuần.
“Ở sân vận động Shea, bọn tôi hay ngồi chỗ kia kìa”. Cô chỉ về dãy ghế xanh nằm tít cuối khu vực số ba.
“Khi đó cô còn bé à?”
Cô lắc đầu, “Khi tôi học đại học”. Vẻ tiếc nuối len lỏi trong giọng nói của cô, “Mãi đến năm thứ hai tôi mới được xem trận trực tiếp đầu tiên”.
“Vậy ra gần đây cô mới mê môn đấu này?” Anh quay người ngắm nhìn cô, tự hỏi không biết điều gì có thể nhanh chóng gợi lên nỗi buồn ở cô.
“Khi còn nhỏ, tôi xem bằng hết các trận đấu trên tivi”. Cô đột ngột quay mặt về phía căn phòng, chất giọng trở lại bình thường. “Anh có bia trong đó không?”
“Cô chưa từng xem bóng trực tiếp khi còn nhỏ?”, anh cố hỏi, nhận ra khe hẹp để hiểu rõ hơn về cuộc sống riêng tư của cô.
“Lúc bé tôi đâu có nhiều tiền”. Giọng cô trở nên ngang ngạnh. Zach nghĩ anh đủ dũng cảm để hỏi han cô nhiều hơn.
Anh vừa mở miệng định hỏi thì tiếng hò dậy lên như sóng từ phía đám đông khi các cầu thủ ùa vào sân.
Kaitlin vỗ tay. m thanh hầm vang xung quanh, Zach quyết định không bới sâu thêm nữa. Anh vỗ nhẹ vào một chiếc ghế hàng đầu, “Cô ngồi đi. Tôi sẽ lấy bia”. Bước lên bậc thang thứ hai, anh quay đầu hỏi, “Cô dùng thêm khoai tây chiên hay món nhẹ nào không?”
“Có bánh mỳ kẹp xúc xích không?”, cô hỏi.
Anh không ngăn nổi nụ cười trước yêu cầu đơn giản của cô, “Một bánh mì kẹp xúc xích, có ngay”.
Trở vào căn phòng, trong khi Dylan vẫn mải giải thích những điểm minh bạch trong thư trao quyền của vua George, anh chàng bồi bàn lui cui lấy bia và bánh mì kẹp xúc xích.
Trong nháy mắt, Zach đã yên vị cạnh Kaitlin, cùng xem trận đấu.
Khi đội Mets tràn lên tấn công, cả hai cùng đang gặm chiếc bánh mỳ kẹp nhân đầy ú ụ. Cô vừa ăn vừa không ngại ngần hò reo khen ngợi những pha ghi bàn và thốt lên tiếc rẻ những quả bóng hụt. Zach nhận thấy anh đang ngắm cô hơn là quan sát các cầu thủ.
Nhai nốt miếng cuối cùng của chiếc bánh mỳ kẹp xúc xích, cô liếm chút ít mù tạt dây ra ngón cái. Cử chỉ vô thức đầy gợi cảm. Chẳng hiểu sao anh thấy giống hệt một nụ hôn.
“Ngon quá”, cô nói, miệng nhoẻn cười nơi đầu ngón tay cái, “Cảm ơn anh”.
Anh cố nhớ lại xem đã có lần nào trong đời anh hẹn hò với một cô nàng có sở thích giản dị là món bánh mỳ kẹp xúc xích. Chắc chắn tôm hùm, trứng cá hồi, cả những chai rượu đắt đỏ luôn là ưu tiên hàng đầu. Trong số những mục tiêu hẹn họ với anh, tiền luôn xếp trước tiên.
Nhưng rồi anh sực nhớ ra Kaitlin là chủ một nửa gia sản của anh. Anh cũng sực nhớ ra anh và cô không phải đang hẹn hò.
“Vậy...”. Cô chỉnh lại thế ngồi, chân vắt chéo lên đầu gối bên cạnh, tay sửa lại chiếc mũ, hình như cũng bất chợt nhận ra điều anh vừa thầm nghĩ trong đầu, “Sao anh lại mời chúng tôi đến đây?”
Anh vờ ngây ngô, “Ý cô là sao?”
Cô khoát tay về cảnh tượng sang trọng sau lưng họ, “Căn phòng này. Trận bóng chày này. Cả những chai bia hảo hạng nữa. Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta làm việc cùng nhau”.
“Và...”, cô đợi anh nói nốt.
“Và tôi nghĩ chúng ta nên có cơ hội hiểu nhau rõ hơn”. Tất nhiên anh còn một mục đích khác nữa. Lý do để cả hai có cơ hội hiểu thêm về nhau là quá sức hoàn hảo. Việc cải tạo mất hàng tháng trời. Cả hai sẽ xuất hiện trong cuộc sống của nhau nhiều hơn trong thời gian tới.
“Tôi sẽ không ký vào giấy tờ ly hôn”, cô cảnh báo anh.
“Tôi có yêu cầu đâu?” cô không cần thiết phải hoang tưởng vậy chứ. “Và tôi cũng sẽ không thay đổi bản thiết kế tòa nhà”.
“Ít ra cô cũng phải để tôi xem qua một lượt chứ”. “Không đời nào”, cô quả quyết. Anh cố giả vờ thơ ơ, “Cũng được. Vậy thì chúng ta nói chuyện về cô”. Cô trở nên cảnh giác, “Chuyện gì về tôi?”
“Kế hoạch của cô là gì? Ý tôi là về dài hạn ấy. Không phải chỉ riêng dự án này”.
m thanh của chày vụt bóng dội khắp sân vận động, cô quay ra quan sát một cầu thủ chạy hết tốc lực về vạch đích thứ nhất, “Chuyện đó chẳng có gì bí mật cả”, cô trả lời, mắt vẫn tập trung dõi theo trân đấu, “Một sự nghiệp thành công trong giới kiến trúc sư. Ở thành phố New York này”.
Anh nhấp một ngụm bia lạnh, chú tâm điều chỉnh cuộc thoại ở mức vừa phải, “Tôi muốn giúp cô”.
Môi cô hé nở nụ cười nuối tiếc, “Anh vẫn đang giúp tôi. Dù là bất đắc dĩ như hai ta cùng biết, nhưng thực sự anh vẫn đang giúp tôi”.
“Ý tôi là ngoài dự án cải tạo tòa nhà Harper này nữa. Tôi quen biết nhiều người. Tôi có mối quan hệ tốt với họ”.
“Tôi cũng biết thế”. Cô vẫn tiếp tục theo dõi trận đấu khi cầu thủ ném bóng bên đội bạn chuẩn bị ra sân, thay thế cho cầu thủ đánh banh, cả đội Mets tạm giải lao. “Hãy để tôi tận dụng chúng giúp cô”, Zach đề nghị.
Cô quay sang nhìn anh đầy ngờ vực, “Tận dụng các mối quan hệ của anh? Để giúp tôi?”
“Đúng thế”, anh gật đầu trấn an cô.
Cô suy nghĩ hồi lâu trong khi cầu thủ ném bóng kia khởi động. Zach định nhắc cô, nhưng anh đã vừa gợi ra bao nhiêu chuyện với cô rồi, nên im lặng là giải pháp an toàn hơn cả.
“Tôi đọc báo biết anh sắp đi dự tiệc chiêu đãi doanh nhân vào thứ Sáu tuần tới”, cuối cùng cô đánh bạo nói, rồi quay sang nhình anh.
“Tiệc trong khuôn khổ xúc tiến các giao dịch toàn cầu ở khu vực Bắc u”, anh xác nhận. Ban tổ chức mời anh phát biểu. Nhưng anh thích ngồi ở hậu trường, thảnh thơi quans át. Dẫu sao việc có tên trong các hoạt động tương đương luôn có lợi cho việc làm ăn.
“Anh có đưa ai đi cùng không?”, cô hỏi, hướng mắt trở lại theo dõi trận đấu trên sân.
“Ý cô là hẹn hò?”
Cô gật đầu, “Đó là tiệc tối. Tôi nghĩ đó hẳn cũng là một phần hoạt động xã hội. Thế nên chắc là có thể kèm người”.
“Đúng thế. Nhưng tôi không có ai đi kèm cả”.
Một cầu thủ đánh banh khác vụt bóng cao. Cả hai quan sát đường đi của bóng ở khu vực giữa sân.
“Anh đưa tôi đi cùng được không?”
Zach giật mình quay sang. Cảm giác ngạc nhiên choán ngự anh khi anh quan sát cô, “Cô đang muốn hẹn hò cùng tôi?”
Nhưng cô chỉ đảo mắt, chỉnh lại mũ, “Tôi chỉ nhờ anh đưa tôi vào cửa, Zach ạ, không phải nhảy với tôi. Anh nói anh muốn giúp đỡ tôi. Chắc chắn ở buổi tiệc đó có nhiều người có ảnh hưởng trong ngành nghề của tôi”.
“Đúng thế”.
Anh cựa quậy trên ghế, trấn an bản thân rằng anh không hề thất vọng. Tất nhiên đó chỉ là lời nói dối. Nhưng rõ ràng anh không hề ngốc.
Hẹn hò với Kaitlin có thể trở thành một sai lầm lớn. Nhảy với cô thì miễn phải bàn về mức độ nguy cơ. Sẽ ra sao nếu anh trở lại trạng thái ngây ngất luẩn quẩn trong đầu? Rồi hệ quả sau đó?
Cô thở phào, vai giãn ra thoải mái, “Và trước ngày thứ Sáu, xin anh giúp thông báo với ít nhất năm người rằng anh đã nhận tôi vào làm trở lại. Những người có ảnh hưởng ấy. Tin này càng lan rộng càng tốt cho tôi”.
Anh không được quyền thất vọng. Chuyện liên quan đến nghề nghiệp của cô ta. Cũng liên quan đến anh nữa. Việc giới thiệu cô ta với các nhân vật ở buổi tiệc khớp y kế hoạch C của anh. Cô ta nói đúng. Ở đó sẽ có nhiều người có ảnh hưởng lớn, vô cùng may mắn. Cô ta sẽ tìm được một công việc phù hợp ở ngay buổi tiệc đó.
Anh cố giữ giọng điệu bình thản với cô, “Chắc chắn rồi. Không vấn đề gì”. “Anh đã đề nghị giúp đỡ”, cô nói thẳng.
“Tôi nói chắc chắn rồi”.
“Anh không giận chứ?” cô hỏi.
“Tôi bị đe dọa mà”, anh nhắc cô. Liệu anh có thích thú được không nhỉ?
“Cuộc hôn nhân nào mà chẳng nảy sinh vài vấn đề phức tạp”, cô trả lời với nụ cười pha chút châm biếm.
Ngay lúc đó, cầu thủ ném bóng bên đội Mets chuyển cho cầu thủ đánh bóng số ba vung chày mạnh ghi điểm, Kaitlin nhảy lên vui sướng.
Zach ngắm cô trong ánh nắng chan hòa, cố gắng ném cảm giác giận dữ. Cô giơ nắm tay vào khoảng không, chiếc áo phông bị kéo lên để lộ vùng da mịn màng ngay trên thắt lưng. Giận dữ trở thành cảm giác cuối cùng Zach muốn có về cô vợ từ trên trời rơi xuống của mình.
Buổi dạ tiệc chính là một giấc mơ có thật đối với Kaitlin. Những người cô gặp đều thân thiện và chuyên nghiệp, cô có cảm giác như mình đang được tiếp xúc với những nhân vật vai vế nhất của giới doanh nhân Manhattan. Zach giữ lời hứa giúp đỡ cô. Anh giới thiệu cô đến hàng tá nhân vật tiềm năng, rồi để mặc cô tự biên tự diễn các cuộc chuyện trò, nhưng anh luôn hiện diện ngay mỗi lúc cô thấy lạc lõng hay lúng túng.
Rốt cuộc mãi đến gần nửa đêm họ mới bước lên boong chiếc thuyền buồm dài gần mưới mét của anh để trở về Manhattan. Cũng giống như căn phòng ở trận đấu bóng chày, chiếc thuyền buồm cho thấy rõ Zach có sở thích tận hưởng những thành quả đẹp đẽ nhất của cuộc sống. Lindsay nói đúng, Kaitlin có thể vung tiền tùy thích cho cuộc cải tạo tòa nhà, anh sẽ hầu như không để ý.
Buổi dạ tiệc được tổ chức trên hòn đảo bến du thuyền ngoài khơi vùng nam Manhattan. Nhiều người chọn các dịch vụ chuyên chở đường hàng hải, nhưng một số ít, như Zach, mang theo du thuyền riêng.
“Chiếc thuyền này đẹp quá”, cô xuýt xoa hơn một lần khi bước giữa những đồ nội thất lót nệm trắng đầy tiện nghi. Chỗ ngồi trên sàn boong gỗ tếch xếp cạnh một hồ tắm nước nóng ở cuối tàu, kín gió nhờ bưc tường kính trên phần thân, mở ra quang cảnh tuyệt đẹp về phần đuôi thuyền.
Kaitlin chọn một chiếc ghế bành êm ái, trong khi Zach lựa chỗ chéo góc với cô, đối diện phần đuôi thuyền. Người lái khởi động động cơ, chiếc thuyền nhẹ nhàng lướt trên mặt vịnh.
“Đi thuyền thì chậm hơn đi trực thăng”, Zach nói, “Nhưng tôi thích tận hưởng cảm giác trên biển ban đêm”.
Kaitlin nghiêng đầu nhìn đường chân trời lấp lánh. Vầng trăng tròn đầy đã lên già nửa, một vài ngôi sao nhấp nháy phía xa thành phố, “Anh có trực thăng?”
“Dylan có một dàn trực thăng. Công ty tôi chỉ chuyên về thuyền bè”.
Kaitlin có thiện cảm với Dylan, cho dù Lindsay có vẻ vẫn chưa phục anh ta. Hơn nữa, có rất ít thứ trên đời gợi cảm hứng với Lindsay như một trận tranh cãi cam go, và Dylan đã trao món quà đó vào tay cô ấy. Kaitlin hiểu Lindsay nhớ cảm giác đứng trong một phiên tòa. Lindsay đã làm luật sư trong một năm tròn và Kaitlin vẫn luôn tự hỏi về quyết định chọn công việc giảng dạy của cô bạn thân.
“Anh kể cho tôi nghe thêm về các chàng cướp biển được không”, cô nói với Zach. Cô chưa từng gặp ai có một lịch sử gia tộc đầy màu sắc như vậy.
“Cô muốn uống gì không?”, anh hỏi.
Cô lắc đầu, cởi giày và gập gối giấu đi đôi bàn chân dưới lớp vải bộ váy dạ hội màu đen lấp lánh,“Nếu uống thêm một cốc sâm banh nữa, chắc chắn tôi sẽ hát karoke mất thôi”.
“Sẽ có sâm banh”. Anh nhỏm người dậy, nụ cười tinh nghịch của anh làm hé lộ hàm răng trắng tinh trong ánh sáng dịu mờ trên boong.
“Anh dám sao”, cô cảnh báo, ngón tay xua xua, “Tin tôi đi. Anh sẽ không muốn tôi hát đâu”.
Zach thả ngược người xuống ghế, nới lỏng cà vạt. Bàn tay anh xòe rộng luồn vào mái tóc dày. Anh vắt một chân lên đầu gối chân kia. Cơn gió mạnh cùng những đốm mệt mỏi ánh lên trong đôi mắt sẫm màu khiến anh có vẻ nhếch nhác một chút nhưng gợi cảm hơn bội phần.
“Trở lại với câu chuyện các chàng cướp biển”, cô nói nhanh, cố sao nhãng khỏi ước muốn vừa nảy nở, “Những câu chuyện đó có thật không?”
Anh nhún vai tự nhiên, “Còn tùy việccô đã nghe được bao nhiêu”.
“Tôi được nghe kể tổ tiên của anh làm nghề cướp biển, là kẻ thù không đội trời chung của tổ tiên Dylan. Hai cụ đã bắt tay đình chiến cách đây ba trăm năm ở nơi ngày nay có tên là đảo Serenity. Tôi cũng nghe nói gia sản nhà anh đều có được từ việc cướp biển”.
Dù của cải đó phi pháp hay không, cô vẫn cảm thấy ghen tị với những trang sử chi tiết của gia đình anh. Zach được biết mọi điều về cha mẹ, ông bà, cô bác và cả những vị tổ tiên từ ba trăm năm trước. Kaitlin sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để biết được thông tin dù chỉ về thế hệ kề trước của cô thôi cũng được.
“Ừm, tất cả đều đúng sự thực”, Zach nói, “Ít nhất theo hiểu biết của tôi thì như vậy. Dylan thì phủ nhận”.
Kaitlin mỉm cười, nhớ lại trận tranh cãi tay bo ở trận đấu bóng chày, “Chắc chắn là thế rồi”.
Zach cởi hẳn cà vạt, quẳng lên nệm chiếc ghế đôi đằng sau lưng, “Dylan cứ nuôi ảo tưởng gia tộc cậu ấy thuần khiết hoàn toàn. Tôi nghĩ chắc tại cậu ấy ngại ngùng hơn tôi”.
“Anh muốn nói anh thuộc kiểu vô liêm sỉ?”, cô không nén được câu hỏi. “Một số người sẽ nói thế”.
“Họ nói đúng không?” Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cô, “Tùy theo cách tôi trả lời họ”.
Cô không hề biết anh có đang đùa không. Có vẻ như anh cố tình nói thế, “Anh có đang cố lôi kéo không?”, cô vừa hỏi vừa quan sát kỹ hơn khuôn mặt anh. “Cô không hoàn toàn đứng về phía tôi”.
“Tôi nghĩ hai ta đang hòa hoãn”. Ít ra đêm nay cô chắc chắn anh và cô đã tạm ngừng đối kháng.
“Chỉ là tôi nhượng bộ cô mà thôi”, anh bảo cô, giọng điệu và ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng, nhưng những lời anh thốt ra lộ vẻ trách móc.
“Và tôi vẫn đang cố xây cho anh một tuyệt tác”, cô đáp trả đầy chua ngoa. Anh thở dài, dường như thư thái hơn bao giờ, “Cô chỉ đang cố xây dựng tuyệt tác cho chính bản thân cô mà thôi”.
Cô ph ả công nhận điều này. Động cơ được ưu tiên hàng đầu của cô trong dự án này chính là danh tiếng của cô. Tất nhiên, chính sai lầm của anh đã buộc cô lâm vào tình thế này.
“Điểm này thì anh nói đúng”, cô thừa nhận.
“Vậy giờ thì ai mới vô liêm sỉ nào?”
“Tôi không vô liêm sỉ. Chỉ là thực dụng mà thôi”. Trên đời này cô không còn ai khác để dựa dẫm ngoài chính bản thân.
Những đứa trẻ mồ côi sớm học được điều này trong đời. Nếu cô không có công ăn việc làm, cô sẽ chẳng thể nuôi sống bản thân, chẳng ai trên đời này sẵn sàng chìa tay giúp cô. Cô đã đủ trưởng thành để hiểu rằng, cô sợ đối mặt với trạng thái cô đơn và đói kém.
Cô chắc chắn góc nhìn này sẽ khác hăn anh chàng Zach ngồi trên đám bất động sản giá trị hàng triệu đô la ở New York. Anh ta sỡ hữu một công ty ăn nên làm ra, vô số tiền bạc cùng dòng dõi khởi nguồn từ thuở mới lập nước.
“Vậy cô quyết định sao?”, anh hỏi.
“Quyết định gì cơ?” có chuyện gì nổi bật hơn trong quan hệ giữa anh và cô đâu? Cô nghĩ cả hai đều đã thỏa thuận khá rõ ràng về vấn đề này rồi.
“Tòa nhà của tôi.Đến giờ thì cô đã làm việc với nó được vài tuần rồi. Cho tôi biết cô có ý tưởng gì rồi”.
Kaitlin ngay lập tức nhìn ra mánh khóe của anh ta. Chẳng trách đêm nay anh ta xử sự lịch thiệp nhương này. Anh ta chỉ đang ru cô vào cảm giác an toàn giả tạo.
Cô đứng dậy, mắt nheo lại nhìn anh rồi quay lưng bước về phía lan can. Sàn gỗ tếch trơn phẳng và mát lạnh dưới bàn chân trần của cô,“Ồ, không đâu. Tôi sẽ không hé lộ chi tiết, phòng trừ một trận tranh cãi kịch liệt”.
Anh cũng đứng lên theo cô,“Sẽ đến lúc cô cần chữ ký đồng ý của tôi. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu...”
“Ồ ồ”. Cơn gió nhẹ vờn lớp váy mỏng với những đường viền vỏ sò áp vào chân cô, thổi những lọn tóc cô khỏi lớp dây buộc hờ, “Không cần chữ ký của anh.Đó là dự án của tôi”.
Anh vươn thẳng người,“Phải được tôi chấp thuận bản thiết kế cuối cùng”. Những đợt sóng đập cao hơn, cô giữ chặt tay trên lan can,“Có chỗ nào ở khoản toàn quyền quyết định mà anh chưa hiểu hết chăng?”
Anh tiến thêm vài bước,“Khoản tôi ký séc”.
“Chúng ta cùng ký séc”.
Anh bước lại gần hơn, toàn bộ vẻ chân thành giả tạo đã bay biến khỏi gương mặt. Thay vào đó chỉ toàn vẻ tính toán, dọa dẫm,“Đúng thế. Và “chúng ta” sẽ phải vừa lòng với cả bản thiết kế lẫn khoản chi phí”.
“Không giới hạn tiền rót vào dự án này”
Anh khựng lại, đặt tay trên lan can như muốn chặn cô lại,“Tôi sẽ không để cô làm công ty tôi phá sản”.
Cô cố không phản ứng khi anh tiến lại gần,“Cũng giống như khả năng tôi có thể làm phá sản Tập đoàn Vận tải Harper. Anh đã trao cho tôi nhiều quyền hạn mà”. Con thuyền dấn vào vùng nước lõm sau đợt sóng, anh tiến lại gần cô hơn, “Cô có muốn xem bảng cân đối tài sản không?”
“Tôi muốn thấy một đường chân trời mới của Manhattan”.
“Nói như thế chỉ càng khiến tôi sợ, Kaitlin”.
Cô làm anh sợ ư?
Chính anh mới là người khiến cô thấy bất ổn.
Vẻ mặt căng thẳng của anh khiến nhịp tim của cô đập rộn. Đôi môi anh căng tràn, chiếc cằm cương nghị, đôi mắt mãnh liệt, thân thể rắn chắc của anh gần gũi mang đến cho cô cảm giác thư thái. Mồ hôi lâm râm ở chân tóc, giữa đôi bầu ngực cô, đọng lại ở gối cô rồi lành lạnh khi cơn gió đêm thoảng qua.
Đôi tay anh chỉ còn cách cô có vài phân. Anh có thể chạm vào cô bất cứ lúc nào, hôn cô, chiếm hữu cô.
Cô nuốt cơn hứng khởi vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bản thân.
Bất cứ giây phút nào của hiện tại, cô cũng có thể rơi vào vòng tay anh. Có lẽ đề cập đến công trình cải tạo sẽ bớt đi phần nhiều cảm xúc quái dị này.
“Tôi định sẽ cho lắp nhiều đèn”. Giọng nói cô phát ra khàn khàn gợi cảm, dường như cô chẳng thể làm gì khác,“Thêm nhiều kính hơn. Khoảng hành lang đẩy cao hơn. các phòng rộng hơn”.
Có phải anh đang tiến lại gần hơn?
“Phòng làm việc rộng hơn thì sẽ bị hạn chế về số lượng”, anh phản đối thẳng thừng.
Cô không đồng tình.
“Cô có biết cái giá dành cho không gianở khu trung tâm Manhattan không?”, lời trách cứ của anh nghe như muốn mơn trớn cô.
“Anh có biết giá trị tiềm năng nếu gây ấn tượng được với các khách hàng tương lai của mình hay không?”, cô đáp, tâm trí cô cố gắng tranh đầu từng phút giây giữ cho được suy nghĩ đúng hướng.
Có phải cô đang tiến lại gần hơn? Mũi cô ngửi thấy mùi cơ thể anh, mùi hương hấp dẫn khiến cô rạo rực. Kaitlin dám thề rằng cô cảm nhận được sức nóng thân thê Zach qua lớp áo sơ mi của anh.
“Cô có nghĩ các nhà sản xuất các linh kiện máy kéo, các dụng cụ nhà bếp để tâm xem hành lang tòa nhà của tôi ra sao không?”, hơi thở của anh chạm phải làn môi cô.
“Có”.
Họ lặng yên nhìn nhau, hít sâu, thở dài qua những giây chậm chạp. Tiếng động cơ ù ù chiếm ngự khoảng không xung quanh cả hai.
Có điều gì nguy hiểm lóe lên trong đôi mắt xám mãnh liệt của Zach. Một đôi mắt vừa u uẩn lạc thú vừa cuốn hút quá độ.
Thân thể cô đáp lại bằng sức nóng đột ngột và nỗi khát thèm bộc phát mang theo bức thông điệp rung động từ từng đường gân thớ thịt bên trong.
Cô chống chọi với vô số xúc cảm kéo đến ken kín não bộ, “Các nhà sản xuất linh kiện máy kéo cũng được quyền đến chơi ở Trung Tâm Lincoln. Chắc chắn họ sẽ để tâm đến hành lang chỗ anh”.
“Đó là một tòa nhà, không phải một tác phẩm nghệ thuật”. Chiếc du thuyền chòng chành, bàn tay anh quệt qua cô. Kaitlin gần như thét lên thật to.
“Có thể cả hai thì sao?”, giọng cô lạc đi.
Mọi thứ đều có thể mang nhiệm vụ kép.
Nhìn Zach thì biết. Anh vừa là đối thủ vừa là...
Gì nữa đây? Cô đang nói cái quái gì?
Anh có thể là người yêu cô ư?
“Kaitlin?”, giọng anh nghẹt lại, trong khi ánh mắt anh bừng lên khao khát. Đôi môi anh hé mở, đầu anh nghiêng dần về cô.
Chiếc thuyền cưỡi trên một đợt sóng mới, cô nắm chặt lan can, người cứng đờ khi thấy thân thể anh đang áp sát cô.
Những cảnh tượngở Vegas thoáng hiện lên trong đầu cô. Anh đã hôn cô ở đó. Làm sao cô còn phải nghi ngờ điều này?
Elvis tuyên bố anh và cô là vợ chồng, Zach đã choàng tay quanh người cô, hôn cô đắm say không dứt. cuối cùng chỉ có tiếng reo vui của đám đông len lỏi vào cơn hoang mang vô độ, buộc cả hai phải tách nhau ra. Thực là điều kỳ diệu khi cô và anh không ngủ với nhau đêm đó.
Nhưng vì sao đêm đó cả hai không ngủ chung?
Cô nhớ mình đã cùng vài đồng nghiệp nữ bước vào thang máy, rồi nghiêng ngả về phòng, đổ vật lên chiếc giường to vật vả bọc nhung, vẫn khoác nguyên bộ quần áo dự tiệc.
Không có Zach
Nhưng giờ anh đang ở đây.
Chỉ có hai người với nhau.
Và cô hồi tưởng lại. Cô ước mình đừng nhớ gì cả. Nhưng cô nhớ đến đôi môi anh chạm vào môi cô, vòng tay anh choàng quanh người cô, sức mạnh của vòng tay anh, vị môi anh, xúc cảm xốn xang mơn man da thịt cô.
Cô muốn trở lại, rất, rất muốn chìm đắm trở lại.
Môi anh áp sát của môi cô. Cánh tay còn lại của anh choàng quanh cô, ghì siết sau lưng của cô, kéo cô lại gần khi boong tàu dềnh lên dưới chân.
Cô nhướn người lên, đôi tay choàng quanh cổ anh.Đôi môi cô mềm mại hé mở. Anh thầm thì tên cô, tay anh vụng về trượt dọc sống lưng cô. Lưỡi anh dò xét, mùi vị anh hòa quyện cùng mùi gió biển, con thuyền nhấp nhô trên sóng, sức nóng đôi bàn tay anh khuất động từng tế bào bên trong cô.
Anh xoay người, lưng tựa vào lan can. Bàn tay còn lại của anh mơn man bầu má cô, lần vào mái tóc cô, trượt xuống cổ, bờ vai. Anh cởi dần dây váy cô, đôi môi anh lần theo, cảm nhận đường đi trên là da trần mơn man của cô.
Những nụ hôn của anh, niềm đam mê của anh khiến hơi thở cô gấp gáp lên. Cô luồn mấy ngón tay vào sâu mái tóc anh, ép người cô sát vào người anh. Bàn tay anh khám phá thân thể cô qua lớp vải mỏng nhẹ của bộ váy trong khi đôi môi anh lại tìm môi cô lần nữa, cô hơi ngửa người đón nhận nụ hôn nóng bỏng của anh.
Con thuyền lắc lư, cả anh và cô đều mất thăng bằng, lảo đảo vài bước. Zach nhanh chóng nâng cô dậy, ôm chặt cô, môi anh đặt nhẹ bên vành tai cô. “Em không sao chứ?”, giọng anh như từ xa xăm vọng lại.
“Em...”. Hơi thở cô run run.
Cô làm sao ấy nhỉ? Chẳng hiểu nổi cô vừa làm cái quái gì. Mới phút trước cô và anh ta đang tranh cãi tất hăng về quy mô phòng làm việc, phút sau đó cả hai đã lao vào nhau.
Anh ôm cô thật chặt. Hít thở thật sâu, cả cô và anh đều không nói gì. Cuối cùng, anh vuốt nhẹ làn tóc rối của cô,“Em nghĩ điều anh đang nghĩ phải không?”
“Có phải cả hai ta đều điên rồi không?”
Anh cười khẽ, “Em miêu tả khá là chính xác”.
“Chúng ta không thể làm thế”.
“Anh có đùa đâu”.
“Anh phải buông em đi thôi”.
“Anh biết”. Anh vẫn không động đậy.
“Em đã đe dọa anh. Anh tìm cách phản công, bày mưu tính kế đánh bại em. Và chúng ta sắp ly hôn”.
“Miễn là cả hai chúng ta hiểu rõ quá trình”.
Dạ dày thót lại, cô hiểu chuyện này còn có cách giải quyết hợp lý hơn nhiều. Nhưng cô phải chống lại nó. Cô không thể buông thả bản thân trước vẻ hấp dẫn của người đàn ông này. Chắc chắn cô không thể cho phép mình hôn anh, hoặc đi xa hơn.
Cô và anh ta là đối thủ của nhau.Đây là một cơ hội giúp cô mở lại cánh cửa cuộc đời. Cô không thể để bất cứ xúc cảm về thể xác còn rơi rớt lại làm hỏng tất cả. “Anh buông tôi ra đi, Zach”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.