Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 59: Tà sư hại Tần Thất Bảo mất trí nhớ




Edit: Hoa hồng tím
"Vậy chúng ta trực tiếp đem tường đất này đập đi." Trần Phong nói với mọi người, thấy không có ai phản đối liền đi về phía trước phất trần mang theo pháp lực cực mạnh hướng về phía tường đất đập vào.
"Rắc."
Trên tường đất quả nhiên có phong ấn, lần này còn chưa đập vỡ Phó Thành lại tiến lên bổ cho một quyền, lúc này tường đất mới bị vỡ ra.
Sau khi tường đất được phá vỡ, mọi người mới phát hiện thì ra tường đất này cũng không phải là thật mà là do pháp thuật tạo thành, thuật này cũng được xem như phiên bản thăng cấp của thuật che mắt.
"Chúng ta không cần đi vào trong, bọn họ sẽ tự đi ra thôi." Tần Thất Bảo đưa tay ngăn cản mọi người đang muốn đi vào, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị pháp khí của bản thân thật tốt chuẩn bị tấn công.
Mọi người nghe vậy đều chuẩn bị sẵn sàng trận địa đón quân địch, lúc đầu loại pháp thuật che mắt đối với bọn họ mà nói là không có tác dụng, nhưng mà lần đầu tiên bọn họ không thể nhận ra được loại phép thuật này, chứng tỏ thực lực của đối phương rất mạnh, cần phải cẩn thận đối phó.
"Là một con hồ yêu phải không?!"
Bên trong hang núi có một bóng đen nhanh chóng xuất hiện, Tần Thất Bảo nghe được tiếng bước chân, nhưng nhìn lại trước mắt lại là một con hồ yêu cả người đỏ rực như lửa, con hồ yêu này nhìn thấy cô cũng nhanh chóng phát ra tiếng kêu chói tai, ánh mắt cảnh giác, từng bước lui về phía sau.
"Hồ yêu này rất có linh tính nha." Một chân nhân trong tiểu đội An Bắc nhìn thấy như vậy, cảm thán nói.
"Nó không phải có linh tính mà là tà tính." Giọng nói của Tần Thất Bảo so với lúc trước lạnh hơn vài phần, sắc mặt cũng hết sức u ám.
"Sao Tần Thiên Sư biết, lúc trước cô đã gặp qua con hồ yêu này rồi sao?" Trần Phong đã nhìn ra Tần Thất Bảo không được bình thường nên hỏi cô.
"Mọi người còn nhớ chuyện tôi đã nói về việc lúc trước tôi có nhận một nhiệm vụ đi Bắc Phong bắt hồ yêu, kết quả sau khi bắt được đi xuống núi lại bị hai tà sư đánh lén bị thương mà mất trí nhớ không?" Tần Thất Bảo nói.
"Nhớ rõ...... Chẳng lẽ Tần Thiên Sư muốn nói con hồ yêu kia chính là con hồ yêu trước mắt này sao?!"
"Không sai." Cô cười lạnh rồi đi về phía hồ yêu.
"Thất Bảo, em chờ một chút, nếu như con hồ yêu này thật sự là con hồ yêu lúc trước, vậy thì hai tà sư đánh lén em chắc chắn cũng ở bên trong, em phải cẩn thận!" Phó Thành hơi lo lắng giữ chặt cánh tay cô không cho cô đi vào bên trong.
"Sợ cái gì, nếu như hai tà sư đó có năng lực thì lúc trước sẽ không lựa chọn đánh lén em!" Tần Thất Bảo lớn tiếng nói.
"Ha ha ha, không nghĩ tới bọn ta cùng Tần Thiên Sư lại có duyên phận như vậy."
Tần Thất Bảo vừa nói xong, bên trong hang núi liền phát ra một giọng nói của đàn ông, sau đó ba người đàn ông đi ra, hai người đã lớn tuổi và một người trung niên.
Vừa nói chính là một trong hai lão tà sư, khi ba người bọn họ xuất hiện, ánh mắt của Tần Thất Bảo liền chú ý đến người vừa nói và người đàn ông trung niên, mặc dù chuyện đã xảy ra lâu rồi nhưng cô vẫn nhớ rõ hơi thở của hai người đã đánh lén cô lúc trước.
"Phải nói là rất có duyên phận với nhau, lúc trước các ngươi dám đánh lén ta, hôm nay tự động đưa tới cửa để ta rửa hận." Tần Thất Bảo lạnh lùng nói.
Lúc trước cô xem việc bắt quỷ và tà sư là nhiệm vụ mà chấp hành nhưng hiện tại tư tưởng đã hoàn toàn thay đổi, cứ nghĩ tới việc bản thân mất trí nhớ ở trong bệnh viện tâm thần bị quỷ hồn bắt nạt suốt nửa năm thì trong lòng liền có một cơn nộ khí xuất hiện muốn nhanh chóng được giải phóng ra ngoài.
Hai người tà sư này nếu cô bắt được sẽ không giao cho hiệp hội xử lý nữa mà cô sẽ giữ lại từ từ tra tấn mới có thể giải tỏa mối hận này.
"Câu nói này của Tần Thiên Sư có vẻ còn quá sớm, chưa biết là ai sẽ xử lý ai đâu!" Lão tà sư kia tiếp tục nói.
Trong lúc hắn vừa nói chuyện thì từ trong hang núi có một đám quỷ hồn xông ra, lão tà sư vung tay lên đám quỷ liền tiến đến tấn công nhóm người Tần Thất Bảo.
Nhìn số lượng của đám quỷ hồn này xem ra cũng không ít hơn ở cửa thôn, quả nhiên ba người tà sư này vẫn giữ lại đường lui cho mình.
Trong lòng Tần Thất Bảo hết sức tức giận, tay cô cầm hai lá bùa thiên lôi và kinh lôi vung lên, ngay lập tức sấm sét xuất hiện hướng về phía đám quỷ đánh đến tạo nên nhiều đốm sáng giống như ánh sáng màu xanh của đom đóm bay trên bầu trời, thật khủng bố nhưng cũng rất đẹp.
Sáu người còn lại thấy vậy cũng tiến lên giết quỷ, Phó Thành cũng ra tay tàn nhẫn hơn lúc trước, một quyền một kim quang xuất hiện đánh cho hồn phách của đám quỷ hồn tan biến ngay lập tức tạo thành một dãy ánh sáng màu xanh giống như Tần Thất Bảo vừa làm.
Khi anh biết hai người tà sư trước mặt này làm hại Thất Bảo của anh, trong lòng cũng xuất hiện một ngọn lửa, hình ảnh cô gái nhỏ bị quỷ hồn dọa sợ tới mức run rẩy đôi mắt đỏ ửng không lâu trước đây như hiện lên, anh liền muốn ngay lập tức đem hai tên tà sư này hành hạ một phen cho hả giận!
Mà đối với mấy người Tần Phong mà nói, mục đích chủ yếu là hoàn thành nhiệm vụ lần này, nên đối với đám quỷ trước mắt cũng giết đến đỏ mắt, phối hợp với nhau rất ăn ý nên càng giết càng hăng say.
Không lãng phí công sức bọn họ lúc trước khi vào thôn đã bắt đầu luyện tập, nếu không đột nhiên nghênh chiến với đám quỷ hồn với số lượng nhiều như thế này có thể bọn họ sẽ bị rối loạn.
Sau khi ném hết những lá bùa trong túi, Tần Thất Bảo trực tiếp cầm một thanh kiếm nhỏ, đưa pháp lực của mình vào làm thanh kiếm phóng to lên liền xông vào đám quỷ trước mắt, dọc theo đường đi của cô hai bên từng đợt từng đợt quỷ hồn bị chém như rơm rạ ngã xuống.
"Ha ha, Tần Thiên Sư quả nhiên lợi hại, nhưng mà vẫn nên để cho hồ yêu này chơi đùa cùng ngươi đi."
Lão tà sư đứng bên cạnh người đàn ông trung niên thấy vậy nói, sau đó liền thả hồ yêu ra.
"Hừ, hồ yêu này lúc trước đã từng là bại tướng dưới tay ta, bây giờ đánh một lần nữa thì kết quả cũng không có gì thay đổi!"
Tần Thất Bảo nhìn tiểu hồ yêu cơ thể đỏ rực như lửa trước mặt cười lạnh nói, sau đó tay trái lấy từ trong túi ra một lá bùa phong ấn sát quỷ tàn nhẫn dán lên đầu nó.
"Ngao ô!"
Lá bùa phong ấn sát quỷ pháp lực rất mạnh hơn nữa tốc độ của Tần Thất Bảo cũng rất nhanh, tiểu hồ yêu không thể né tránh kịp thời, chỉ có thể cùng với sát quỷ ấn đó nghênh chiến trực diện.
Vốn là hồ yêu đối với người đạo sĩ nữa năm trước đánh nó đến thoi thóp đã có chút sợ hãi, lúc này khí thế của cô còn hung hãn hơn trước, bị dọa sợ nên yêu lực chỉ xuất ra tám phần so với bình thường, nên bị pháp ấn trực tiếp phá tan bảo hộ đánh bay ra ngoài.
Lần này Tần Thất Bảo cũng không muốn bỏ qua cho nó, con hồ yêu này lúc trước ở Bắc Phong đã hại rất nhiều người, nếu lúc đó nhiệm vụ không yêu cầu phải bắt sống cô tuyệt đối sẽ không chừa mạng cho nó. Nhưng lúc này cô không có gì trói buộc, hơn nữa con hồ yêu này được tà sư nuôi dưỡng nên tà tính càng mạnh hơn phải mau chóng giết chết nó.
"Phụt!"
Tần Thất Bảo theo sát tiến lên đâm xuyên tim hồ yêu, lại rót thêm pháp lực vào thanh kiếm làm cho hồ yêu nổ tung hóa thành bột phấn màu đen bị gió thổi bay đi.
"Bây giờ tới lượt các ngươi." Sau khi giết hồ yêu xong Tần Thất Bảo cầm kiếm hướng về phía ba tên tà sư đi tới, trong lúc này mọi người cũng đã giết gần hết đám quỷ hồn chỉ để lại hai người chân nhân tiểu đội An Bắc giải quyết số quỷ còn lại, còn những người khác cũng hướng về ba tên tà sư đi đến.
Ba tên này cũng không ngờ đám người Tần Thất Bảo lại có thể giải quyết đám quỷ hồn và hồ yêu nhanh như vậy, khí thế lại còn hung mãnh như thế, nhưng chỉ là ngây người trong chớp mắt sau đó liền cầm pháp khí tiến về đám người Tần Thất Bảo.
Mọi người phân công phối hợp với nhau rất ăn ý, Tần Thất Bảo sẽ đánh với lão tà sư có pháp lực mạnh nhất, Phó Thành và Trần Phong sẽ đối phó với tên tà sư trung niên, còn dư lại một tên Thiên Sư sẽ do bốn người tiểu đội Bắc An đối phó.
Trong lòng của Phó Thành vẫn còn tức giận, xuống tay mỗi quyền đều dùng mười phần sức mạnh, kim quang trên tay không ngừng sáng lên cùng với Trần Phong hai người phối hợp ăn ý nên có phần ưu thế hơn lão tà sư.
Về phần bốn người của tiểu đội An Bắc, trong đó có một người cũng là Thiên Sư, ba người còn lại lúc ở đầu thôn đã phối hợp với nhau rất ăn ý, mặc dù lúc này bốn người tách ra đánh riêng lẻ thực lực có chút kém hơn tà sư nhưng khi kết hợp lại bốn người đối phó hắn cũng rất nhẹ nhàng.
Tần Thất Bảo lại càng lợi hại, vốn dĩ thực lực của cô rất mạnh, bình thường lúc giết quỷ sắc mặt cũng rất thản nhiên, lúc này cô lại dùng toàn bộ sức mạnh, trong khi đánh nhau rõ ràng mang theo cả nộ khí.
"Đinh!"
Pháp khí mà lão tà sư này sử dụng cũng là một thanh kiếm khi đánh nhau cùng Tần Thất Bảo âm thanh kim loại không ngừng vang lên còn có một vòng đạo lực nhợt nhạt tỏa ra xung quanh.
"Quả nhiên thực lực của Tần Thiên Sư không thể khinh thường được!" Lão tà sư càng đánh càng cảm thấy mình cố hết sức, bước chân cũng có chút lùi về phía sau.
"A, thực lực của ta tiến bộ như hôm nay cũng có phần công lao của các ngươi."
Trong nháy mắt Tần Thất Bảo bắt lấy sơ hở trong động tác của lão tà sư, nhanh tay chém vào cánh tay hắn.
Nửa năm qua ở bệnh viện cô bị những quỷ hồn dọa sợ có khi ngẫu nhiên sẽ phóng ra vài lần pháp lực, không ngờ đánh bậy đánh bạ thế mà thực lực lại tăng lên rất nhiều, nhưng lúc đó cô không hề biết, sau này khi khôi phục trí nhớ cô mới phát hiện chuyện này.
Lão tà sư thấy kiếm chém tới mình, đồng tử hơi co lại ngay lập tức dùng tà khí làm thành cái chắn để bảo vệ bản thân nhưng vẫn chậm một bước, lá chắn còn chưa làm xong đã bị chém vỡ vụn, trên cánh tay xuất hiện một vết thương rất sâu.
"Ta còn tưởng rằng các ngươi có bản lĩnh thông thiên, hóa ra thực lực cũng chỉ có như thế!" Nhìn thấy một kiếm của mình chiếm lợi thế tất nhiên Tần Thất Bảo sẽ không bỏ qua cơ hội này, cô từng bước ép sát, từng nhát từng nhát kiếm bổ ra làm cho lão tà sư sắp không thể chống đỡ nổi.
"Nói, nửa năm trước ở Bắc Phong vì sao các ngươi lại mai phục đánh lén Thất Bảo?!"
Sau khi Trần Phong cùng Phó Thành liên thủ đã bắt được người đàn ông trung niên, Phó Thành để một quyền trên huyệt thái dương của gã đó, kim quang nóng rực làm cho đầu của gã co rút đau đớn.
"Vốn dĩ chúng ta cũng chỉ đi ngang qua đó nhưng nhìn thấy trên tay của Tần Thiên Sư có hồ yêu hơn nữa trên người cô ấy còn có nhiều bảo bối như vậy đương nhiên bọn ta muốn đánh lén để chiếm đoạt rồi." Vừa nhìn thì gã đàn ông trung niên này không có chút gì sợ hãi, ngược lại hắn ta còn mỉm cười trả lời.
"Ngươi cho rằng chúng ta đều là người ngốc sao? Đám tà sư các ngươi nếu như muốn đoạt đồ gì thì khi công nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc làm sao có thể phí sức lớn như vậy được, làm mất trí nhớ của một người còn đưa đến bệnh viện tâm thần?" Trần Phong phản bác nói.
"Ha ha, xem ra các ngươi cũng rất thông minh, kỳ thật nói cho các ngươi biết cũng không sao, trước kia ta cùng Phong sư huynh có một người sư muội nhưng một năm rưỡi trước đã bị Tần Thất Bảo giết chết rồi, bọn ta cảm thấy nếu như giết cô ta thì quá dễ dàng cho cô ta rồi, lúc này chúng ta muốn đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần sống một thời gian để hưởng thụ cảm giác bị quỷ hồn dọa sợ." Hắn ta lại cười nói.
"Phanh!"
Gã ta còn chưa nói xong thì đã bị Phó Thành đánh một quyền vào đầu, đánh đến răng của hắn bị rụng hai cái cả người đều thấy choáng váng.
"Bọn hắn là Tà sư, sư muội của hắn chắc chắn cũng là tà sư, Tần Thiên Sư giết cô ta không sai, cũng không biết cô tà sư đó đã làm bao nhiêu chuyện xấu rồi, không thể lưu lại!" Trần Phong nhíu mày nói.
"Đúng vậy không thể giữ lại nên thẳng tay giết chết." Trong mắt Phó Thành nổi lên sát khí.
Trước giờ anh làm bác sĩ đều suy nghĩ làm sau cứu sống người khác chưa bao giờ có ý tưởng giết người, nhưng mấy tên tà sư ghê tởm trước mắt này lại làm cho nhận thức của anh phải đảo lộn, nhìn xương cốt thi thể tràn đầy cả sơn động này còn có quỷ hồn, chắc chắn là những thôn dân vô tội bị bọn chúng làm hại, sau khi chết hồn phách bị luyện thành ác quỷ.
Suy nghĩ của hai người đều giống nhau vì thế ra tay đều sử dụng tất cả sức mạnh lập tức ra sát chiêu đối với gã đàn ông trung niên trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.