Yến Hòe Ngày

Chương 2:




Không mấy ngày đã đến giáng sinh, đúng lúc vào thứ tư, Cố Kỳ tan tầm sớm tới đón y. Bên ngoài xí nghiệp Diệp Hòe đang phát quà cho mỗi người, không thể nghỉ sớm, cũng may có thể tan việc đúng giờ.
“Chờ lâu sao?” Diệp Hòe vội vã ngồi vào trong xe, từ trong túi tiền lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho hắn, “Giáng sinh vui vẻ.”
“Chạy vội vã như vậy làm gì, sợ boss tóm cậu lại tăng ca à.” Cố Kỳ vừa nói vừa mở ra, lấy ra sờ soạng đến mấy lần mới trả lại vô trong hộp.
“Chúng ta Hòe Hòe tăng tiền lương nha?” Bên trong hộp quà là nhãn hiệu bút máy Cố Kỳ quen dùng hắn vẫn luôn rất thích.
Diệp Hòe nhìn khóe mắt đuôi lông mày người kia đều là yêu thích, tâm lý cũng cao hứng theo, “Đúng vậy đó.”
Cố Kỳ cất đồ thật cẩn thận, lái xe đi ra ngoài, chờ thời điểm đèn đỏ nhìn chằm chằm góc áo Diệp Hòe nhìn mười giây.
“Hòe Hòe, cái áo choàng dài có phải là năm ngoái tớ với cậu đi mua?”
“Phải.” Diệp Hòe gật gật đầu, tâm lý hơi sốt sắng, trên mặt lại giả vờ chuyện cười hỏi: “Làm sao vậy? Cậu đặt phòng ăn quên quy định mặc áo áo khoác cũ không cho đi vào sao.”
Cố Kỳ cười ra tiếng, “Vâng vâng vâng, cho nên trước tiên tớ muốn dẫn cậu đi mua bộ quần áo mới.”
Bên ngoài xí nghiệp bọn họ vốn là tại trung tâm thành phố, cho nên qua quảng trường là đến trung tâm thương mại. Diệp Hòe thấy hắn ngừng xe, mới kinh ngạc phát hiện nửa câu sau của hắn không phải nói đùa.
“Thật đi sao?”
Cố Kỳ một tay đút túi, một cái tay khác đẩy lưng y đi về phía trước, “Đương nhiên, ngày hôm nay vốn là trước cùng cậu đi xem triển lãn ở nhà trưng bày tác phẩm mỹ thuật, thế nhưng chỗ này sắp đóng cửa, phòng ăn đặt trước sáu giờ rưỡi, bây giờ còn sớm.”
Tay Diệp Hòe đút trong túi áo sốt sắng nắm thành quyền, nhỏ giọng nói “Tớ mặc quần áo này trông bần thế cơ à…”
“Nghĩ gì thế, ” Cố Kỳ vươn tay bóp bóp sau gáy y “Ai chỗ xí nghiệp của cậu đúng là nghiền ép người, cậu xem cậu bận rộn không thời gian mua quần áo mới, tớ không đưa cậu đi mua, có phải cậu tính năm nay khỏi mua hay không.”
Diệp Hòe không chỗ phản bác, ngược lại hơi vui vẻ.
Cố Kỳ ánh mắt rất tốt, dẫn y đi hai nhà cửa hàng, chọn mấy bộ quần áo. Diệp Hòe tuy rằng gầy hơn hắn một tý, tốt xấu chiều cao cũng gần tới mét 8, cũng được coi là móc treo đồ hình người.
Cố Kỳ cảm thấy y mặc bộ nào đều đẹp mắt, chính mình cũng muốn mặc trang phục tương tự thế, thời điểm trả tiền Diệp Hòe muốn nhìn giấy tờ, lại bị người nào đó cố ý che mất không cho xem.
Diệp Hòe bất đắc dĩ dựa vào một bên cạnh nhìn hắn, đây là trang phục tình nhân a, ngu ngốc.
Thương hiệu này không bao giờ giảm giá và không tham gia vào các hoạt động giảm giá đầy đủ của lễ hội, thay vào đó, nó sẽ tặng quà khi đạt đến một số tiền nhất định, đôi khi là cà vạt, đôi khi là mũ hoặc vớ, hai người mua đầy mấy túi, cuối cùng lấy thêm hai chiếc khăn cashmere, một màu đen và một màu đỏ sậm, Cố Kỳ quyết đoán quàng cái màu đỏ sậm lên cổ Diệp Hòe.
“Lúc này mới giống không khí giáng sinh, không cho phép tháo xuống.” Cố Kỳ hài lòng gật đầu, đưa túi một túi áo sơ mi và áo len nhẹ nhàng cho y, chính mình nhấc theo mấy cái túi nặng trịch đi ra ngoài.
Diệp Hòe: “…”
Cố Kỳ để đầy túi hàng ghế sau với cốp xe, đang chuẩn bị đóng lại, Diệp Hòe gọi lại hắn: “Chờ đã, để khăn quàng cổ ở trong xe đi…”
“Mang lên ” Cố Kỳ khóa xe, chỉnh lại một chút khăn quàng cổ cho y “Nó chỉ hợp với đôi tai đỏ của cậu.”
“… Đó là bởi vì nóng.” Diệp Hòe nhỏ giọng nói.
Cố Kỳ đặt trước phòng ăn kiểu Pháp, ăn xong vừa kịp đi xem buổi biểu diễn 7:30 tại nhà hát.
Vở kịch là Notre Dame de Paris, buổi biểu diễn rất thú vị, nhưng ai đó vẫn như mọi lần trong quá khứ, bất luận là đề tài y cảm thấy hứng thú, hay là câu chuyện Cố Kỳ yêu thích, chỉ cần là cùng ngồi xem với Cố Kỳ, mãi mãi y cũng chỉ có thể làm một chuyện ―― lén lút nhìn hắn.
Chiếc màn được kéo lên cùng lúc với tiếng chuông gõ kinh điển vang lên, dưới ánh đèn vàng đậm Diệp Hòe nhìn thấy nụ cười trong mắt hắn, bản thân cũng vô thức cười rộ lên.
Lúc hạ màn thời gian đã không còn sớm, hai người từ nhà hát đi ra, đúng lúc gặp tuyết rơi, người chung quanh hưng phấn hoan hô.
Diệp Hòe ngẩng đầu, và tuyết lạnh băng giá tan vào mắt y, y nháy mắt mấy cái, cảm nhận những bông tuyết rơi trong lòng bàn tay, lại không chú ý tới hình ảnh này của mình bị người bên cạnh nhìn ngẩn ngơ.
“Có tuyết rồi.” Diệp Hòe rất thích tuyết.
“Ừm.” Cố Kỳ phẩy vụn tuyết rơi trên đầu y, hai người chậm rãi đi đến nơi đỗ xe.
Trước khi đi ngủ, hắn lấy di động đăng một đoạn Twitter, kèm với một bức ảnh cố ý cắt mất một nửa, chỉ lộ chiếc khăn quàng đỏ và cái cằm nhọn thật của Diệp Hòe.
Không đầy một lúc có mấy cái bình luận.
“Bạn gái mới? Lần thứ nhất thấy mày đăng đó.”
“Thật là trắng! Thoạt nhìn da dẻ thật tốt.”
“Nice Christmas aha.”
Cố Kỳ liếc mắt nhìn, không trả lời cái nào, trực tiếp ấn nút tắt màn hình đi ngủ.
Phải mua cho cậu ấy chiếc áo khoác lông trùm đầu khác, Cố Kỳ nghĩ.
Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.