Năm nay ăn tết sớm, năm trước hai người đều rất bận, không thể gặp nhau trong gần hai tuần, Cố Kỳ bị gọi trở lại nhà chính. Mà Diệp Hòe biết, lần ăn tết này, chủ đề đại khái là bảo Cố Kỳ cân nhắc chọn vợ tương lai.
Diệp Hòe nghĩ, cũng tốt thôi, bọn họ như vậy… đã đến lúc bình tĩnh lại.
Cả hai đều là người bản xứ thành phố này, cha mẹ Diệp Hòe, mỗi người đều có một gia đình mới, hai bên cũng gọi y về nhà ăn tết, nhưng thực tế không ai muốn dành thời gian cho y, từ chối họ từng người một, coi như ba bên đều cảm thấy yên bình.
Y từ lâu đã quen với việc đón Tết Nguyên đán một mình, mỗi lần Cố Kỳ hỏi, y vẫn nói rằng đang ở nhà mẹ y, bản năng không muốn để Cố Kỳ thương hại.
Đêm giao thừa, Diệp Hòe chính mình đi quán bar ngồi một phút chốc, trong lòng chắc thể nào hạnh phúc, thẳng thắn về nhà vò mì phấn làm vằn thắn, mở ti vi tiêu khiển.
Cố Kỳ phải bồi một đại gia đình ăn tết, như thường lệ một bên ứng phó mọi người trên bàn ăn, một bên lén lút nhắn Wechat phun tào tiệc gia đình tẻ nhạt bao nhiêu.
Chỉ là lần này nhắn liên tiếp mấy tin cũng không được hồi âm, Cố Kỳ ăn một cách thờ ơ, chọt chọt mấy nhát như muốn chọt y, chỉ đơn giản là nhấn gửi liên tiếp phong bì màu đỏ gửi cho y. Đang chọt chọt thì bị mẹ Cố gõ gõ mu bàn tay. Bữa cơm này ăn xong, một năm mới cũng sắp đến.
Diệp Hòe bưng sủi cảo ngồi vào trên ghế salông mới nhìn thấy mấy tin nhắn Cố Kỳ gửi y, một ra tin nhắn là tràn đầy phong tiền lì xì, Diệp Hòe trượt lên một đoạn dài nữa, thì thấy hắn gửi vô số “Hòe Hòe”, sau đó lại phát tin thoại thì thầm kể lể nội dung trên bàn cơm.
Kỳ thực cũng coi là một bữa tiệc gia đình ấm áp và vui vẻ, thế nhưng điều y thật sự rất muốn biết, là một câu Cố Kỳ nói cho y, nhớ y.
Trong ti vi chiêng trống vang trời, trên tay sủi cảo tỏa hơi nóng hừng hực, làm ấm đôi lông mày mềm mại của y.
Diệp Hòe suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhắn tin: 『 ăn no chưa 』
Chỉ vài giây sau đối phương hồi: 『 không có, đầu bếp nấu không ngon bằng tay nghề của tớ, lần sau không đến khách sạn này 』
Diệp Hòe còn chưa kịp nói cái gì, hai phong bì màu đỏ bật ra khỏi giao diện.
『 Hòe Hòe, nhanh tay nhận tiền lì xì. 』
Diệp Hòe tùy tiện mở ra một cái, hai ngàn.
“…”
『 cậu đừng gửi nữa… 』
『 đưa Hòe Hòe tiền mừng tuổi 』
『 tớ cũng không phải con nít 』
『 làm sao không phải 』
Cố Kỳ cuối cùng cũng thấy cha mẹ về phòng, thở một hơi dài nhẹ nhõm, quay người đi vào trong phòng ngủ, trực tiếp nhắn tin thoại cho y: 『 Hòe Hòe không phải là bảo bảo của tớ à? 』
Diệp Hòe tay trượt một cái, miếng sủi cảo rớt khỏi đũa rơi lại trong bát.
Y còn không biết trả lời lại làm sao, Cố Kỳ liền gửi yêu cầu gọi video. Diệp Hòe nhẫn tâm cắt đứt, bấm tin thoại.
Cố Kỳ trả lời rất nhanh, ủy ủy khuất khuất âm thanh lập tức truyền tới: “Hòe Hòe, cậu không muốn xem tớ.”
“Tớ… Tại mẹ tớ nơi này không tiện lắm.”
Giọng y nho nhỏ, dễ dàng làm dịu trái tim Cố Kỳ.
“Hòe Hòe, lần sau tới nhà của tớ ăn tết đi.”
Diệp Hòe “Ừ” một tiếng, hai người đều yên lặng một phút chốc, Cố Kỳ còn muốn nói thêm gì nữa, mà trong ti vi đã bắt đầu đếm ngược, xa xa đã dần nghe tiếng châm ngòi đót pháo hoa.
“Chúc mừng năm mới.” Diệp Hòe nói với hắn.
“Chúc mừng năm mới, Hòe Hòe.”
Diệp Hòe nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, ăn xong sủi cảo, Cố Kỳ nằm trên giường và nhìn lên bầu trời ngoài ấy pháo hoa rực rỡ, ai cũng không cúp điện thoại.
Bầu không khí tốt đến mức mọi người cảm thấy mệt mỏi, Diệp Hòe gõ màn hình “Cố Kỳ, tớ đi tắm, cậu nghỉ sớm một chút.”
Sau khi dọn nhà bếp rồi từ nhà vệ sinh đi ra đã hơn một giờ, Diệp Hòe lau tóc xem điện thoại di động, đoán có lẽ Cố Kỳ đã ngủ rồi, mở khung chat nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng gửi cho hắn mấy bao tiền lì xì, trong lòng tưởng tưởng biểu cảm của hắn vào sáng mai rời giường nhìn thấy cái này.
Kết quả không nghĩ tới phát ra tiếng bao tiền lì xì được mở ra từng cái một, theo sau là giọng nói lười biếng của Cố Kỳ: “Hòe Hòe, đây là cho tớ tiền mừng tuổi à.”
Trong giọng nói lười biếng lại có ý cười sung sướng ý, khiến lòng người ấm áp.
Diệp Hòe nghe lại những hai lần, mới trả lời hắn: 『 Phải, cậu làm sao còn chưa ngủ 』
『 tớ ngủ không được, muốn nghe Hòe Hòe hát ru cơ 』
“…”
Diệp Hòe nằm trên giường nhắn qua nhắn lại mấy câu ấu trĩ với hắn. Trong một thời gian dài, y đã cố tình chôn vùi trong trái tim của sự cô đơn và suy nghĩ của mình, lúc này từng chút một bị xới lên, cuối cùng bị một dòng tin nhắn “tớ bây giờ muốn ôm cậu” của hắn mà nỗi cô độc bên trong bấy lâu bị nuốt trọn hết.
Điện thoại di động màn hình đang sáng cứ tối dần rồi lại được bật sáng lại tối dần, cuộc đối thoại ngày ấy dường như chưa từng dừng lại.
Mãi đến khi cuối cùng dừng xe bên ngoài nhà chính Cố gia, Diệp Hòe mới hậu tri hậu giác, nhận ra rằng y quả thật bốc đồng.
Nhưng tất cả bọn họ đã đến, chưa kể… Cái người kia còn đang không ngừng kêu to tên y. Vội vàng tìm vị trí thích hợp dừng xe chưa kịp hồi phục một phút chốc, bên trong khung chat ngập tràn tin nhắn 『 Hòe Hòe 』, 『 làm sao không để ý tới tớ 』 cùng với 『 cậu đang ngủ à 』.
Diệp Hòe áp đầu vào cửa sổ xe, hít thở một lúc cho đỡ hồi hộp mới gọi cho hắn.
“Hòe Hòe?”
“Cố Kỳ… cậu có thể hay không…” Diệp Hòe đột nhiên xấu hổ đến không có cách nào mở miệng.
Y lại muốn gọi hắn ra đón ngay dưới mi mắt cha mẹ hắn… Có cảm giác vụng trộm thế nào ấy.
Gọi hắn ra đây, có thể thế nào đây?
Y có thể làm gì bảo hắn ra ngoài ngôi nhà của hắn làm gì đây? Gặp nhau thì sao, sau đó thì sao?
“Cái gì?” Cố Kỳ cũng lo lắng, và một chút dự đoán lặng lẽ xuất hiện từ trái tim hắn.
Thôi.
Chỉ là thấy một chút, gặp được, liền trở về.
“Cậu có nguyện ý… Đi ra ngoài một chút hay không?”
Giọng Diệp Hòe càng ngày càng nhỏ, nhưng đủ để Cố Kỳ nghe rõ.
“Tớ ―― ”
Sau đó là tiếng va chạm nghe vào tai khiến người ta hơi trời đất quay cuồng.
Diệp Hòe không quá chắc chắn xảy ra chuyện gì, nghi hoặc nhìn màn hình một chút: “Cố Kỳ, làm sao vậy?”
“Chờ tớ.” Cố Kỳ nói.
Cố Kỳ tìm xe của y, thẳng tắp ngồi vào ghế cạnh tài xế. Thế là có người nào đó mới vừa nhớ thương ai kia chưa kịp nghĩ ra lí do gặp người ta đã bị hung hăng hôn cho một cái khiến đầu óc trống rỗng.
“A… Từ từ.”
Diệp Hòe quay đầu lại, Cố Kỳ chuyển nơi tấn công xuống cổ y, náo loạn một phút chốc, rốt cục không ngăn nổi nhiệt độ thấp ùa vào, Cố Kỳ ôm y nằm trên ghế ngồi, nhanh tay đóng chặt cửa xe.
Trong không gian chật hẹp,hai người đàn ông trưởng thành có thể cảm nhận. Hôn đủ rồi, ôm đủ rồi, mới cọ cọ chóp mũi nhau cười rộ lên.
Hai chiếc áo khoác được xếp chồng lên ghê kế bên tài xế, trên ngườihai người chỉ mặc quần áo ngủ ở nhà, bọn họ túm lấy cổ áo của nhau, trong mắt chế nhạo không hề che giấu chút nào.
“Hòe Hòe, Hòe Hòe của tớ.”
Cố Kỳ nâng cằm y lên rồi hôn lên, Diệp Hòe cũng bắt chước khiêu khích đầu lưỡi hắn, có qua có lại, chơi mệt rồi cũng không tách bờ môi ra, như con thú non đang uống nước hút lấy hút để nước bọt trong miệng đối phương.
Bọn họ đè nhau quá chật, tự nhiên cũng có thể cảm nhận được hạ thân người kia biến hóa, rõ ràng đều cứng đến nỗi chất lỏng đã tràn ra ướt nhẹp phía trước quần lót, nhưng họ không vội chạm vào nó.
Ngàn ngôn vạn ngữ ấp ủ trước khi gặp nhau hóa ra chỉ là những câu nhỏ nhặt như tớ nhớ cậu, muốn hôn cậu, muốn ôm cậu.
Ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào cửa sổ xe với một chút ánh sáng, Bầu không khí ấm áp và êm dịu khiến khuôn mặt ai cũng thật trìu mến.
Cố Kỳ cọ y làm nũng, Diệp Hòe lấy tay chải một chút tóc mái hơi rồi của hắn, ôn nhu nói: “Được rồi, tớ nên về rồi.”
Cố Kỳ sấm sét giữa trời quang: “Trở, trở về?!”
Diệp Hòe chầm chậm gật đầu.
“Cậu không quan tâm đến tớ nữa à?” Cố Kỳ nhìn y một cách hoài nghi..
“…” Tại sao đột nhiên cảm giác mình như kẻ tra nam?
“Vốn là chỉ là tới đây một chút… Hiện tại muộn lắm rồi, chúng ta không thể ở trong xe cho đến sáng, nhà cậu ngày mai không phải còn có việc sao, nhanh đi về nghỉ ngơi đi.” Diệp Hòe giải thích.
Hắn vừa nói vừa đẩy Cố Kỳ ra, lại bị hắn càng dùng sức ấn vào trong ngực, một cái tay nắm mặt của y “Cậu không thể ở lại phòng tớ một đêm? Hơn nữa, cậu muộn như vậy tới đây, tớ làm sao có yên tâm để một mình cậu lái xe trở về.”
Diệp Hòe còn nói: “tớ một đại nam nhân làm sao liền không thể tự lái xe về. Hơn nữa… Cuối năm trị an rất tốt.”
Cố Kỳ cuống cuồng: “Trị an nơi nào gọi là tốt?! Hai chúng ta ở trong xe làm từ lúc tới giờ lâu như vậy cũng không có tuần tra tới gõ cửa sổ, vậy thì ba chuyện bậy bạ xấu xa cũng đã thành công hết rồi!”
Diệp Hòe đỡ trán: “… Nói càn nói bậy.”
Cố Kỳ ghìm chặt y: “tớ nói thật, cùng tớ xuống xe.”
“Cố Kỳ, đừng nghịch.”
Diệp Hòe dùng ngón tay vuốt ve làn da nơi xương quai xanh của hắn, nói tiếp: “Cậu có nghĩ tới hay không… Chúng ta bây giờ, không phải là giống như trước tớ đến nhà cậu làm bài tập.”
Cố Kỳ, tớ không có cách nào đối mặt cha mẹ cậu.
“Giống nhau, ” Cố Kỳ cố định mặt y, nhìn thẳng vào con mắt y, “Giống nhau.”
“Hòe Hòe, cùng tớ về nhà.”
Hết chương 13