Y Tiên Thiểu

Chương 928: Trần Mã Khả gặp chuyện không may (2)




Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Năm đại Thần Châu do năm quân vương canh giữ, từ cổ chí kim chính là như thế. Chẳng lẽ bây giờ không có sao, chẳng lẽ... Quân vương như Thanh Đế và thần linh cũng không tồn tại?
- Còn, trước mặt cô đấy!
Trầm Quân Lăng nói đùa.
- Hắn... Làm sao có thể?
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Tuy nhiên tôi chưa tận mắt nhìn thấy Thanh Đế, nhưng mà hắn là đé vương vĩ đại như thần linh, hắn cường đại là tuyệt đối.
- Đương nhiên, tôi làm sao có thể so sánh với viễn cổ thần linh. Quân Lăng, em đừng đùa, làm cô ta chê cười.
Tùy Qua nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Hiện tại xác thực không còn năm đại Thần Châu, cũng không có năm đại đế vương. Ai, vốn cho rằng sau khi nghe hiểu lời của cô, có thể cởi bỏ bí ẩn, nhưng mà hiện tại xem ra càng thêm nghi hoặc.
- Thực xin lỗi, Tùy tiên sinh, tôi tạo thành phức tạp cho anh. Nhưng mà, tôi nói đều là sự thật.
Cốc Ngạn Tuyết nói, ngữ khí giống như dần dần đuổi kịp lời linh tinh của Tùy Qua cùng Trầm Quân Lăng.
- Còn nữa, vì cái gì người chết, hồn phách không còn, tôi lại ở đây?
- Bởi vì thi thể của cô vẫn đặt trong đan mộc.
Tùy Qua nói:
- Đan mộc là thiên địa linh mộc, có thể giúp thi thể của cô không mục nát, hơn nữa có thể ân cần săn sóc hồn phách của cô. Ai, nhưng mà thế giới cô nói thật kỳ quái, cho dù là người không tu luyện vẫn sống mấy trăm năm, rất khó lý giải ah --tôi có một yêu cầu nhỏ, tôi hi vọng lấy chút mảnh vỡ trên thi thể của cô.
Bởi vì Cốc Ngạn Tuyết rất phối hợp, cho nên Tùy Qua cũng khách khí với nàng.
- Không sao.
Cốc Ngạn Tuyết cũng rất cởi mở.
- Mọi người chết, một cỗ túi da, râu ria.
- Đã như vầy, vậy đa tạ.
Tùy Qua phóng xuất Cửu Diệp Huyền Châm Tùng ra, đâm lên thi thể Cốc Ngạn Tuyết một cái, sau đó lấy ra một chút thịt. Sau đó Tùy Qua nhìn Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Nếu Cốc tiểu thư thông tình đạt lý như thế, tôi cũng không hạn chế tự do của cô, cô có thể tự do hoạt động trong này. Nhưng mà hồn phách của cô rất suy yếu, tạm thời không thể đi bên ngoài, nếu không rời khỏi đan mộc tẩm bổ, không qua bao lâu cô sẽ hồn phi phách tán.
- Cảm ơn Tùy tiên sinh, nhưng mà tôi rất hiếu kỳ, thế giới hiện tại là như thế nào.
Cốc Ngạn Tuyết nói:
- Nếu thiên ý cho tôi tồn tại ở thế giới này, ít nhất tôi có thể nhìn bộ dáng của nó, cũng không uổng công còn tồn tại.
- Chuyện này không sao, về sau tự nhiên có cơ hội -- đúng rồi, mặc dù không thể đưa cô ra ngoài, nhưng cô cũng có thể hiểu thế giới bên ngoài.
Tùy Qua tâm niệm khẽ động, lại đưa Cốc Ngạn Tuyết, Trầm Quân Lăng tới bên cạnh linh điền.
- Lão đại... Ta vừa xem ti vi nghỉ ngơi một lát... Chú ý lao động kết hợp nhàn hạ a.
Tùy Qua bỗng nhiên xuất hiện, tiểu Ngân Trùng bị giật mình, bởi vì thằng này đang lười biếng xem ti vi, mà không phải lao động trong linh điền. Hơn nữa Tùy Qua cũng không biết thằng này trộm máy tính bản ở đâu, dù sao trong không gian Hồng Mông thạch không có máy phát điện.
- Lao động kết hợp nhàn hạ sao, vậy hao phí tinh thần lực tránh ta dò xét là thế nào?
Tùy Qua nói ra:
- Ngươi muốn xem tivi, cứ quang minh chính đại xem đi, đừng xem ta như kẻ vạn ác. Đúng rồi, vị này chính là Cốc Ngạn Tuyết, trong thời gian này ngươi có rảnh thì cho nàng xem ti vi đi, nói với nàng tình huống hiện tại của thế giới này.
- Lão đại, nhưng mà ta không hiểu lời nàng nói.
Tiểu Ngân Trùng nói.
- Cái này cho ngươi.
Trầm Quân Lăng ném máy tính bảng cho tiểu Ngân Trùng, nói:
- Phía trên có phần mềm phiên dịch. Ngươi đừng chỉ có nhàm chán xem phim truyền hình, nên cho nàng xem nhiều chương trình địa lý đi.
Tiểu Ngân Trùng đành phải gật đầu.
Thời điểm này Tùy Qua lưu một phận tinh thần lực trên thân thể cảm ứng được cái gì đó, vì vậy mang theo Trầm Quân Lăng trở lại trong xe.
Phanh! Phanh! Phanh!
Thời điểm này Tùy Qua nhìn thấy ngoài cửa sổ xe có người gõ kính.
Người nọ là cảnh sát.
- Có việc gì thế?
Tùy Qua kéo cửa sổ xe xuống, nhìn qua cảnh sát giao thông hỏi.
- Mời các vị xuống xe tiếp nhận xử phạt.
Cảnh sát giao thông nhìn Tùy Qua nói ra.
- Như thế nào, không được đỗ xe ven đường sao?
Tùy Qua kinh ngạc nói.
- Tạm thời đỗ xe là có thể. Nhưng mà anh không chỉ đổ xe, tôi hoài nghi anh chơi ‘ xe chấn ’, ngăn cản hành vi giao thông, trái với pháp quy quản lý giao thông. (xe chấn: ý nói "hoạt động" trên xe đó mà)
Cảnh sát giao thông rất phụ trách nói.
- Xe chấn, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi chơi xe chấn?
Tùy Qua trực tiếp im lặng.
- Đây là ảnh chụp lúc trước của tôi.
Cảnh sát giao thông nói ra:
- Anh nhìn xem, ở vị trí ghế bên không có người. Anh có thể nói cho tôi biết, vị tiểu thư bên cạnh hiện tại ở đâu rồi? Các vị ngồi ở đây tới giờ, rất hiển nhiên không phải xe thả neo a?
Đúng vậy a, Trầm Quân Lăng vừa rồi không có ở ghế lái, như vậy nàng có thể ở đâu đây? Vị cảnh sát giao thông này bởi vì bắt quá nhiều tỉnh lữ làm tình trên xe, cho nên cũng cho rằng Trầm Quân Lăng vừa rồi nấp ở dưới thân của Tùy Qua, làm chuyện như vậy khiến người ta dễ liên tưởng mơ màng a.
- Muốn phạt tiền sao?
Trầm Quân Lăng lấy ra một sấp tiền ném cho cảnh sát giao thông, nói:
- Có đủ hay không?
- Tiểu thư, thái độ của cô là gì?
Không nghĩ tới vị này cảnh sát giao thông thật đúng là kiên trì nguyên tắc,
- Hai người các vị đậu xe quá thời gian! Tôi không quản các người có thân phận, địa vị như thế nào, không thể nào tránh được chuyện bị phạt.
Tùy Qua đang muốn điểm huyệt cho hắn bất tỉnh, thời điểm này điện thoại lại vang lên, nhìn qua là Tang lão đại gọi tới.
- Tùy lão đệ, Trần Mã Khả có liên lạc với anh không?
- Không có.
Tùy Qua nói ra, mơ hồ cảm giác chuyện có chút không ổn.
- Không tốt! Thằng này khả năng xảy ra vấn đề.
Tang Thiên ngữ khí ngưng trọng nói.
- Chẳng lẽ trừ Tang lão đại ra, còn có người khác biết rõ Trần Mã Khả mang cái gì trên người sao?
Tùy Qua hỏi.
- Hẳn là không có. Nhưng mà có chút chuyện một khi đã động tới, chắc chắn sẽ có ghi chép.
Tang Thiên nói ra:
- Xem ra, một ít ngành của Long Đằng đã bị người ta thẩm thấu!
- Vậy phải làm thế nào?
Tùy Qua hỏi:
- Cần tôi hỗ trợ không? Nhưng mà, mấu chốt tôi không biết hành tung của Trần tổ trưởng.
- Cái này tôi sẽ cho người tra.
Tang Thiên hừ lạnh nói:
- Thật sự là không nghĩ tới ah, trong Long Đằng còn có nội ứng! Mẹ kiếp, có chút lão già chán sống, rõ ràng dám xếp nội ứng vào trong Long Đằng!
Tùy Qua cảm giác Tang Thiên đã thật sự nổi giận.
Tang lão đại tức giận, chắc chắn hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng mà Tùy Qua đúng là không thể giúp cái gì, chỉ nói:
- Tang lão đại, cần giúp đỡ cứ mở miệng là được.
- Thật có lỗi, Tùy lão đệ, không nghĩ tới chuẩn bị ' hạ lễ ’ cho anh lại bị cướp. Việc này tôi nhất định sẽ tra rõ.
Tang Thiên nói ra:
- Việc này có tiến triển, lại liên hệ.
Nói xong, tắt điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.