Y Tiên Thiểu

Chương 916: Trùng Kích Kết Đan Kỳ (2)




Dùng tư thái cường thế trùng kích Kim Đan, chấn nhiếp đám gia hỏa lòng lang dạ sói.
Tùy Qua hiện tại muốn dựng lên hình tượng cường thế, giống như lần trước hắn ở Mính Kiếm Sơn, bày ra "Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp" trời sinh dị tượng, hắn muốn đám người tu hành này biết rõ, Tùy Qua hắn hiện tại cho dù rời khỏi tiểu ma nữ bảo hộ cũng có thể đảm đương một phía, thậm chí có thể trở thành giới hoàng giả chính thức trong giới tu hành.
Đã có tâm tư như thế...
Như vậy, nhất định phải Kết Đan trên Mính Kiếm Sơn.
Đây là chuyện không hề nghi ngờ.
Lập tức Tùy Qua ở trong thính đường của Tống gia nói tin tức này cho đám người Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn nghe trước.
Dù sao hắn còn cần bọn họ hộ pháp.
Mặt khác, Tống Văn Hiên cũng cần cho Tống gia an bài một ít.
- Chúc mừng Tùy tiên sinh! Sắp bước vào Kim Đan đại đạo!
Tống Văn Hiên kích động không hiểu, nói:
- Tùy tiên sinh lựa chọn trùng kích Kết Đan Kỳ trên Mính Kiếm Sơn, đây chính là vinh quang của Tống gia, chúng tôi dính chút phúc khí của Tùy tiên sinh, Tống gia không chừng cũng có người trùng kích Kết Đan đấy.
- Tống lão, hiện tại tôi còn chưa thành công đấy.
Tùy Qua cười nhạt một tiếng, bộ dáng không quan tâm hơn thua.
- Hắc... Tùy tiên sinh chỉ cần nói ra, vậy đã có nắm chắc rồi.
Tống Văn Hiên vuốt mông ngựa nói:
- Chúng ta ai cũng biết, Tùy tiên sinh thâm bất khả trắc, thủ đoạn càng cực kỳ cao minh. Nếu như Tùy tiên sinh là kỳ tài ngút trời cũng không thể kết thành Kim Đan, thử hỏi ai còn có thể thành?
- Lão Tống nói đúng.
Ngưu Duyên Tranh nói:
- Tùy tiên sinh thật sự là kỳ tài trong giới tu hành, lão Ngưu tôi rất có ánh mắt. Khó trách, lúc đầu tôi nhìn thấy đi theo Tùy tiên sinh mới có tiền đồ. Hơn nữa, Tùy Qua tiên sinh có Thanh Đế Mộc Hoàng áo giáp tại thân, nhất định sẽ tu thành hoàng giả, phi thăng Tiên Giới và kế thừa Kim Tiên nghiệp vị.
- Đi, thổi phồng quá lời, chờ tôi thành công rồi nói sau.
Tùy Qua khẽ cười nói, nhìn qua mọi người chung quanh, nói:
- Đến lúc đó còn cần các vị hộ pháp đấy.
Ngưu Duyên Tranh, Hàn Côn đứng dậy nói ra:
- Tùy tiên sinh yên tâm, chúng ta tất [nhiên] đem làm toàn lực ứng phó!
- Tốt.
Tùy Qua gật đầu, lại nhìn Tống Văn Hiên nói:
- Tống lão, ọi nhiều đệ tử Tống gia dưới Tiên Thiên kỳ nên đi xuống núi đi. Thiên kiếp thần lôi ngộ thương những đệ tử này thì không tốt. Nhưng mà, nguyên nhân trong đó bọn họ chưa cần biết. Chuyện tôi trùng kích Kết Đan, trừ chư vị đang ngồi đây thì người khác không cần biết.
- Vâng.
Tống Văn Hiên vội vàng đáp.
- Vậy mọi người đi chuẩn bị đi.
Tùy Qua nói ra:
- Đến lúc đó, nhất định phải toàn lực đề phòng.
Tùy Qua cũng không muốn chuyện mình Kết Đan xảy ra chuyện gì.
Chờ đám người Tống Văn Hiên rời khỏi, Tùy Qua bấm điện thoại cho Tang Thiên.
- Tang lão đại, tôi muốn làm chút động tĩnh lớn trên Mính Kiếm Sơn, tôi lo lắng ảnh hưởng tới dân chúng bình thường, cho nên cảm thấy có lẽ nên điện mời anh đến. Dù sao, duy trì ổn định là chức trách của Long Đằng mà.
- Tùy lão đệ, anh còn muốn làm bao nhiêu động tĩnh?
Tang Thiên cười hỏi, sau đó hình như suy nghĩ tới cái gì đó.
- Tùy lão đệ, hẳn là anh muốn trùng kích Kết Đan? Thật đáng mừng ah!
- Chuyện chúc mừng chờ sau khi thành công nói sau.
Tùy Qua nói:
- Tôi lo lắng ảnh hưởng quá lớn, ảnh hưởng đến người bình thường, tạo thành ảnh hưởng không cần thiết, nhất là không nên ảnh hưởng tới cục diện hiện tại.
- Ít bày giọng quan ra với tôi!
Tang Thiên nói:
- Nếu anh đã nói cho tôi biết, đương nhiên động tĩnh có lớn hơn nữa tôi cũng giải quyết được. Nhưng mà trùng kích Kết Đan hung hiểm không nhỏ, anh cần tôi đi hộ pháp không?
- Tang lão đại có tâm tư này thì tốt.
Tùy Qua nói:
- Nhưng Tang lão đại đi tới Mính Kiếm Sơn hộ pháp, chẳng lẽ không phải rất nhiều người sẽ biết chuyện tôi trùng kích Kết Đan Kỳ sao? Hôm nay mỗi hành động của Tang lão đại, chỉ sợ đã có người nhìn chằm chằm vào rồi.
- Nói đúng.
Tang Thiên biết Tùy Qua nói cái gì. Hiện tại có một ít nhân vật quyền lực trong kinh thành đang khoa tay múa chân với Long Đằng, đây không phải chuyện tốt gì, Tang Thiên biết những người này có âm mưu và dã tâm không nhỏ. Hơn nữa hắn biết rõ những người này bắt đầu có ý đồ thẩm thấu khống chế Long Đằng, mỗi hành động của hắn đều có người lưu ý.
- Tang lão đại anh yên tâm, đối với tôi mà nói, trùng kích Kết Đan chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, hảo ý của anh tôi tâm lĩnh là được.
Tùy Qua tràn đầy tự tin nói.
- Đúng vậy.
Tang Thiên thoải mái nói:
- Tùy lão đệ có được Mộc Hoàng áo giáp, hoàng giả tương lai...
- Tang lão đại, anh đừng chê cười tôi.
Tùy Qua nói:
- Tôi là người vốn không biết khiêm tốn là gì, nếu anh khen tôi mấy câu, tôi sẽ không biết đường mà đi đấy. Tóm lại, giải quyết tốt chuyện này tôi giao cho anh.
- Cứ việc yên tâm, Long Đằng khống chế mấy ‘ hầu xà ’ không có vấn đề gì.
Tang Thiên ẩn dấu một câu.
Không chờ đêm dài lắm mộng, Tùy Qua quyết định ngày hôm sau sẽ trùng kích Kết Đan Kỳ.
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời vừa mọc lên ở hướng đông, tinh không vạn lý.
Mính Kiếm Sơn là một nơi vô cùng thanh tịnh.
Chim chóc trong rừng cây đã sớm rời khỏi tổ, chúng dường như cảm thấy thiên địa linh khí biến hóa vi diệu, cho nên sớm rời đi rồi.
Trong sơn trang của Tống gia, người ở trên núi đã sớm đi sạch.
Cho dù là người tu hành Tiên Thiên kỳ cũng chỉ ở cách chân núi hơn mười dặm.
Trên bầu trời thỉnh thoảng có vài đạo ánh sáng xuyên qua, đó là người tu hành Trúc Cơ Kỳ ngự kiếm phi hành.
Lúc này Tùy Qua đứng trên ngọn núi cách núi chính Mính Kiếm Sơn mấy chục dặm, tinh thần của hắn như dung hợp làm một thể với cây cối sơn mạch ở Mính Kiếm Sơn, tinh khí thần cũng tăng lên tới đỉnh phong.
Trên thực tế bắt đầu từ đêm qua, Tùy Qua đã ở trên ngọn núi này, không ngừng súc tích nguyên khí, tăng tinh thần lực, hắn điều chỉnh trạng thái lên đỉnh phong. Kết Đan Kỳ là cảnh giới mà vô số tu sĩ ước mơ, nhưng trùng kích Kết Đan Kỳ cũng là chuyện vô cùng hung hiểm. Rất nhiều tu sĩ ôm hận vẫn lạc dưới thiên kiếp thần lôi, còn có một ít người độ kiếp thành công cũng phải trả cái giá lớn, có ít người bị thiên kiếp thần lôi đánh nát bổn mạng pháp bảo...
Tóm lại, cho dù là Tùy Qua cũng không thể không khẩn trương.
Một mất đủ thành thiên cổ hận, xuất sư không nhanh thân chết trước, Tùy Qua không muốn chuyện này xảy ra trên người của mình.
Từng cọng cây ngọn cỏ trên Mính Kiếm Sơn cũng chẳng khác gì tâm tính của Tùy Qua, bộ dáng như lâm đại địch.
Cho nên cả sơn mạch vô cùng yên tĩnh.
Lúc này Tùy Qua mở mắt, trong chốc lát tình huống đột biến:
Vốn bầu trời của Mính Kiếm Sơn vô cùng đẹp, đột nhiên mây đen che lắp mặt trời, từng đám mây đen không ngừng xuất hiện trên đầu của Tùy Qua, những mây đen này một trọng tiếp một trọng, trong khoảnh khắc bao phủ phạm vi mấy trăm dặm, làm cho cả thiên địa biến thành tối đen.
Ban ngày biến thành đêm tối.
Tùy Qua biết rõ, mây đen trên đầu cũng không phải là mây đen bình thường, mà là kiếp vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.