Y Tiên Thiểu

Chương 53: Sơn Hùng (2)




Tùy Qua nghĩ thầm, lường trước quả đấm của đối phương có lẽ sẽ không đả thương được mình.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, đột nhiên cảm thấy đầu vai nóng lên, sau đó một trận đau nhức, Tùy Qua cực kỳ hoảng sợ.
Trên bờ vai, xuất hiện bốn lỗ máu lớn bằng hạt đậu, sâu chừng 1 tấc.
Sơn Hùng hừ lạnh một tiếng, nói với Tùy Qua: 
- Thế nào, móng vuốt song hùng của tôi cũng được chứ. 
Lúc này Tùy Qua mới phát hiện, cặp bao tay của Sơn Hùng có gì đó mê hoặc, khi hắn nắm chặt quả đấm, phía trên bao tay có thể toát ra mũi nhọn bằng hợp kim ti-tan. Mẹ kiếp, cái này rõ ràng dùng để đối phó với Tùy Qua!
Tùy Qua tôi thể đại thành, mặc dù thân thể được xưng là mình đồng da sắt, nhưng chỉ là với người bình thường, cũng không phải là tấm thân kim cương chân chính. Huống chi, bản thân Sơn Hùng chính là một quyền thủ tôi thể đại thành, bất luận là lực lượng, tốc độ cũng không ở dưới Tùy Qua, hơn nữa kinh nghiệm cận chiến, chiêu số của Sơn Hùng lại hơn hẳn Tùy Qua.
Cho nên, Sơn Hùng biết rất rõ nên đối phó với Tùy Qua như thế nào.
Vết thương đau đớn khiến Tùy Qua đồng học hiểu một việc: hắn đã đánh giá thấp thực lực củaSơn Hùng!
Cho nên, lựa chọn kế tiếp của hắn rất sáng suốt: bỏ trốn!
Nói nhảm, đánh không lại người ta còn không bỏ chạy, đây không phải là tìm tai vạ sao, Tùy Qua không có thói quen tìm tai vạ.
- Vù!
Tùy Qua mới vừa quay người, một phi đao đã từ phía trước bay vút tới.
Xui xẻo!
Tùy Qua thầm mắng, hắn không cần đoán cũng biết tên hầu tử kia vừa phi đao, ngăn cản hắn chạy trốn.
- Hừ! Đừng tưởng cậu học chút công phu khổ luyện như Kim Chung Tráo là có thể hoành hành ngang ngược! 
Khi thân hình Tùy Qua vừa dừng lại, Sơn Hùng hùng hổ quát một tiếng, đuổi theo Tùy Qua, tung một quyền lên lưng hắn.
Cổ họng Tùy Qua ngòn ngọt, phun ra một ngụm tiên huyết, cả người bay vào trong rừng cây, cũng không biết đụng gãy bao nhiêu nhánh cây.
Bộp, bộp!
Trái cây trên cây thi nhau rơi xuống đất.
- Xem cậu có thể chống đỡ bao lâu. 
Sơn Hùng cười lạnh một tiếng, làm sao có thể dễ dàng để Tùy Qua chạy trốn.
Dao Găm ở một bên lược trận, để ngừa Tùy Qua chạy trốn.
Mắt Kiếng dùng khăn vải lau mắt kiếng bị nước mưa làm dơ. Trong mắt hắn, đây là một trận chiến đấu không cân tài cân sức, lão đại Sơn Hùng là hắc quyền thủ xuất thủ, kinh nghiệm hơn đối phương thật sự quá nhiều.
Tên côn đồ trên xe tải chiếu đèn pha về phía Tùy Qua. Đám còn lại yên lặng xem cuộc chiến, cũng không gào thét trợ uy cho lão đại của bọn hắn, đại khái vì Sơn Hùng không thích có người quấy nhiễu hắn chiến đấu.
Tùy Qua đồng học trúng một kích trọng quyền của Sơn Hùng, chỉ cảm thấy toàn thân mệt rã rời.
Đối mặt với đối thủ có tu vi cảnh giới đồng cấp hoặc là cao hơn một cấp, bất kỳ phòng ngự nào cũng là cứt chó. Một khi trúng chiêu, tuyệt đối sẽ bị thương.
Sơn Hùng xuất thân là hắc quyền thủ xã hội đen, thân thể trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử, gân cốt bộc phát lực lượng và năng lực kháng đòn, tuyệt đối không kém Tùy Qua bao nhiêu. Cho nên, quả đấm của đám người Thiết Long không thể gây thương tổn cho Tùy Qua, nhưng Sơn Hùng lại có thể suy giảm sức mạnh của Tùy Qua. Huống chi, Sơn Hùng còn có một bộ bao tay cổ quái làm vũ khí, còn có quyền thuật kỹ càng, có thể nói là chiếm hết thượng phong.
Mặc dù bị vây vào hoàn cảnh xấu, nhưng sống chết trước mắt, cũng không để ý đến thương thế, đau đớn gì nữa, Tùy Qua lăn một vòng, bò dậy, lúc này hắn phát hiện dưới chân giống như vướng phải thứ gì, loáng thoáng như một cây gậy.
Trong nháy mắt, Sơn Hùng đã đuổi tới nơi.
Vù vù vù!
Quyền gió gào thét, như gió gào rít giận dữ, có thể thấy một quyền này đã ngưng tụ công lực toàn thân của Sơn Hùng.
Tùy Qua biết, mình tay không tấc sắt, bất luận như thế nào cũng không ngăn được một quyền này của Sơn Hùng. Bởi vì tên vô sỉ Sơn Hùng, trên bao tay còn trang bị cương đinh, cho dù là quả đấm đối đầu quả đấm, Tùy Qua cũng tuyệt đối không đòi được chỗ tốt, huống chi dùng thân thể chống đỡ. Nhưng lúc này, Tùy Qua không thể mắng Sơn Hùng là kẻ ti tiện, chỉ có thắng bại sinh tử, làm gì có quy tắc công bằng!
Nhưng Tùy Qua theo bản năng cảm thấy phải cầm lấy thứ vũ khí này mới được.
Nếu không có vũ khí..., tuyệt đối sẽ bại bởi Sơn Hùng, kết quả sẽ thê thảm không nỡ nhìn.
Nhớ tới lúc trước dưới chân bị vướng phải thứ gì, vì vậy Tùy Qua lại nhìn xuống phía dưới.
Đó là một cái cuốc!
Tùy Qua đổ mồ hôi!
Giao mùa thu đông, nước mưa lạnh như băng, rơi xuống người mang theo một loại lạnh lẻo thấu xương.
Nhưng chỗ bị thương trên người Tùy Qua, lại nóng bỏng như lửa đốt, giống như bàn ủi bị nung đỏ.
Lúc này, Tùy Qua mới đứng dậy, một quyền của Sơn Hùng đã lao đến.
Quyền gió gào thét, thậm chí có tiếng xé gió.
Không cần nghĩ cũng biết, một quyền này có uy thế kinh người, tất nhiên ngưng tụ công lực toàn thân của Sơn Hùng.
Không kịp suy nghĩ, Tùy Qua dùng mũi chân hất cái cuốc lên tay. Theo hắn thấy, có vũ khí vẫn tốt hơn là dùng tay không, bao tay trong tay Sơn Hùng, cũng không phải là thứ Tùy Qua có thể dùng tay không ứng phó.
Cái cuốc vừa vào tay, trong lòng Tùy Qua đột nhiên dâng lên một loại cảm giác giống như là Lữ Bố gặp được Phương Thiên Họa Kích, Quan Nhị Ông gặp được Thanh Long Yển Nguyệt Đao, như hổ thêm cánh, lòng tin tăng nhiều, khí thế như cầu vồng!
Người đầu tiên nhận thấy có cái gì không đúng chính là Sơn Hùng, khi một quyền của hắn sắp đánh trúng Tùy Qua, lại chợt phát hiện toàn thân Tùy Qua bắn ra ra một loại khí thế vô cùng cường hãn.
Loại khí thế này, Sơn Hùng từng nhìn thấy trên người hắc quyền vương xã hội đen.
Lần giao thủ đó, Sơn Hùng tựa hồ bị đối phương đánh gần chết.
Cảm nhận được khí thế của Tùy Qua đột nhiên tăng lên, Sơn Hùng cảnh giác không đánh tới, chỉ cảnh giác nhìn Tùy Qua.
Dao Găm ngưng đùa bỡn đao.
Mắt Kiếng ngưng lau mắt kiếng, không chớp mắt nhìn Tùy Qua, vẻ mặt đầy nghi ngờ và ngạc nhiên.
- Cậu muốn dùng cái cuốc đó thắng ta? 
Sơn Hùng đột nhiên hỏi một câu, đây vốn là chuyện rất buồn cười, nhưng hắn cười không nổi. Hắn biết rõ hơn bất cứ kẻ nào, cái cuốc trong tay Tùy Qua ẩn chứa lực sát thương vô cùng quỷ dị.
- Ta có thể thắng! 
Tùy Qua nói, hắn có thể thấy được sự sợ hãi trong mắt Sơn Hùng.
- Tiểu tử ngươi phát điên rồi sao!
- Ngươi tưởng cái cuốc đó là Đồ Long đao sao!
Đám tiểu đệ của Sơn Hùng thấy Tùy Qua đột nhiên cuồng vọng như vậy, không nhịn được rối rít chửi mắng.
Tùy Qua đồng học bất động như núi, cầm thật chặt cái cuốc trong tay.
Sơn Hùng nhìn chằm chằm Tùy Qua, hắn thấy rất rõ, thực lực của bản thân Tùy Qua căn bản không thay đổi, chủ yếu là cái cuốc trong tay Tùy Qua.
- Chẳng lẽ, một cái cuốc có thể chống đỡ được Sơn Hùng ta! Đó chỉ là một cái cuốc mà thôi!
Sơn Hùng do dự chỉ chốc lát, không ngừng chọc tức bản thân, rốt cục một lần nữa xuất thủ.
Vù vù!
Quyền gió gào thét, uy thế bén nhọn, Sơn Hùng xuất động toàn lực.
Tùy Qua giơ cái cuốc lên cao, sau đó mạnh mẽ đập xuống đất.
Một kích này không tính là chiêu thức gì, nhưng lại thắng được chiêu thức tinh diệu nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.