Y Tiên Thiểu

Chương 49: Chỉ Là Hiểu Lầm (1)




- A, không ngờ tiểu đệ đệ lại là một học sinh giỏi thích học tập.
Thẩm Quân Lăng cười nói:
- Như vậy, lưu lại số di động của cậu đi. 
- Lưu lại số điện thoại? 
Tùy Qua có chút nghi ngờ, nữ nhân này rút cuộc muốn chơi trò gì đây.
- Không cần khẩn trương.
Thẩm Quân Lăng nói:
- Chỉ là lúc nào tỷ tỷ ta cậu, sẽ gọi điện cho cậu. Ngoài ra, mặc dù cậu nói hôm nay không xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ cũng tin tưởng nhân phẩm của cậu. Nhưng dù sao tôi hôn mê một trận như vậy, vạn nhất cậu là đồ háo sắc, đã làm gì tôi..., tôi phải tìm cậu chịu trách nhiệm, dù sao cũng phải có một phương thức liên lạc chứ. 
- Chịu trách nhiệm?
- Đúng, nên đừng vội. 
Thẩm Quân Lăng nói: 
- Tôi chẳng qua cảm thấy, vạn nhất cái bụng của tôi lớn lên, cũng phải có người chịu trách nhiệm chứ. 
- Nhưng vừa rồi cô còn nói tôi là sơ nam mà.
Tùy Qua lại cảm thấy khó hiểu.
- Xử nữ cũng sẽ mang thai, sơ nam cũng sẽ khiến người ta mang thai. Tiểu đệ đệ, xem ra tôi phải dạy cho cậu một chút kiến thức sinh lý rồi. Lúc trước cậu dùng thuốc tắm bài độc cho tôi, khi tiến vào bồn tắm, nếu như lúc ấy cậu vì không chịu nổi sự hấp dẫn của thân thể tôi mà bắn phi tiêu, với tốc độ bay hai mươi tám dặm mỗi giờ của hai tỉ con nòng nọc ấy, nhanh chóng trải rộng cả bồn tắm, nếu trong đó có một con ương ngạnh tiến vào thân thể của tôi, cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì không? 
- Tôi không bắn phi tiêu. 
- Tôi chỉ lấy ví dụ, lúc đó cậu có kích động không? 
Tùy Qua thật sự không biết nói thế nào. Hắn phát hiện, tranh cãi với Thẩm Quân Lăng quả thực là một cách làm cực kỳ ngu xuẩn.
Cho nên, hắn chỉ có thể dựa theo yêu cầu của Thẩm Quân Lăng, để lại số di động của mình.
- Viết lên bộ y phục này.
Thẩm Quân Lăng chỉ vào chiếc áo dính máu mũi của Tùy Qua nói: 
- Viết tên cậu lên trên, lưu lại số điện thoại di động và số điện thoại phòng, để lúc tôi muốn tìm cậu, nhất định sẽ tìm được! 
Tùy Qua để lại số điện thoại và tên, nhưng có một loại cảm giác cổ quái như vừa nhận tội.
Rốt cục, Tùy Qua cũng được giải thoát, đi theo Thẩm Quân Lăng xuống lầu, trả phòng, chuẩn bị trở về Đông Đại.
Đầu óc của Tùy Qua bị nữ nhân này làm cho hỗn loạn, chuẩn bị trở về trường, dọn dẹp lại suy nghĩ.
Thẩm Quân Lăng đứng bên cạnh, nở nụ cười như hoa, hoàn toàn không giống như mới vừa trải qua một trận nguy hiểm.
Hai người sóng vai đứng ở cửa khách sạn, chờ taxi xuất hiện.
Lúc này, một chiếc Porsche lọt vào tầm mắt của Tùy Qua.
Đường Vũ Khê không rõ mình rút cuộc là thế nào.
Vào buổi trưa, khi nàng đang đi dạo trong cửa hàng, một thân ảnh quen thuộc đập vào mắt nàng, người này chính là Tùy Qua. Tùy Qua đi rất gấp, Đường Vũ Khê vẫy tay với hắn, nhưng hắn không nhìn thấy.
Bị lòng hiếu kỳ điều khiển, Đường Vũ Khê đi theo Tùy Qua. Sau đó, nàng nhìn thấy Tùy Qua đồng học đi tới khu áo lót phụ nữ, lúc này, trong lòng Đường Vũ Khê không chỉ còn đơn giản tò mò như vậy.
Đường Vũ Khê rất nhanh nhìn thấy, Tùy Qua mua một bộ áo lót phụ nữ cao cấp.
Lúc này, lý trí nói cho Đường Vũ Khê, nàng không nên tiếp tục chú ý chuyện này. Dù sao, Tùy Qua chỉ là học sinh, bằng hữu của nàng, nàng không thể can thiệp vào cuộc sống riêng của người ta.
Nhưng phụ nữ làm việc thường không theo lý trí, mà theo trực giác.
Cho nên, Đường Vũ Khê quỷ thần xui khiến lại bám theo Tùy Qua, sau đó nàng nhìn thấy Tùy Qua cầm theo bộ áo lót phụ nữ đi vào khách sạn.
Tình huống đã không nói mà sáng tỏ.
Trong căn phòng nào đó của khách sạn, nhất định có một nữ nhân đang chờ Tùy Qua.
Hơn nữa, tình cảnh của bọn họ chắc chắn là vô cùng cháy bỏng, nếu không sẽ không đến mức làm hỏng cả áo lót như vậy.
Đường Vũ Khê là một nữ nhân thông minh, cho nên nàng nhanh chóng tìm được đáp án.
Nhưng điều khiến nàng không rõ chính là, sau khi nhận được đáp án này, nàng thậm chí có chút tức giận.
Trong suy nghĩ của Đường Vũ Khê, Tùy Qua vẫn chỉ là một người có sắc tâm không có sắc đảm, nhưng nàng thật sự không nghĩ tới, người này không chỉ có sắc đảm, hơn nữa còn là sắc đảm ngập trời, giữa ban ngày ban mặt đến khách sạn làm chuyện đồi bại.
- Mình chỉ muốn thấy rõ bộ mặt thực sự của hắn. 
- Mình chỉ muốn lấy thân phận bằng hữu và giáo viên nói cho hắn biết: làm một sinh viên, hắn đã lạc lối rồi. 
Đường Vũ Khê cố gắng tìm lý do để tiếp tục theo dõi Tùy Qua, cho nên nàng mới dừng xe đối diện khách sạn.
Đợi đến khi Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng xuất hiện ở cửa khách sạn, Đường Vũ Khê mới hiện thân.
Chuyện chính là như vậy.
Thấy chiếc xe thể thao của Đường Vũ Khê hiện ra trước mặt, trong đầu Tùy Qua liền hiện ra một câu nói:
- Nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Cô nam quả nữ, khách sạn, áo lót phụ nữ, những từ mấu chốt như vậy sẽ chỉ làm người ta liên tưởng đến một việc.
Nhất là vẻ gợi cảm yêu mị của Thẩm Quân Lăng sẽ khiến người khác theo bản năng liên tưởng đến một vật - Cái giường.
Cửa sổ xe hạ xuống, trên mặt Đường Vũ Khê phảng phất bao phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt của nàng quét qua người Tùy Qua và Thẩm Quân Lăng, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: 
- Tùy Qua, tình cờ quá. Vị này là bạn gái của cậu sao? 
- Đúng vậy. 
Khi Tùy Qua đang tìm cách giải thích, Thẩm Quân Lăng đứng bên cạnh đã nhanh miệng trả lời, khiến Tùy Qua nhất thời trợn tròn mắt.
Thẩm Quân Lăng đưa tay túm lấy cánh tay Tùy Qua, cười duyên nói: 
- Tùy Qua, vị mỹ nữ kia là ai? 
- Tôi là giáo viên của hắn. Cô... rất đẹp. 
Đường Vũ Khê nói xong, chợt đạp chân ga, chiếc xe lao vút đi, chỉ để lại Tùy Qua đồng học đáng thương, ngây dại đứng ở đó.
- Tại sao cô muốn hại tôi? 
Tùy Qua có chút căm tức nhìn Thẩm Quân Lăng.
- Hại cậu? Đây là tỷ tỷ giúp cậu, đúng là không một lời cám ơn còn chê trách. 
- Giúp tôi? 
- Dĩ nhiên. 
Thẩm Quân Lăng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
- Cậu suy nghĩ xem, dưới tình huống này, bất luận cậu giải thích thế nào, cô ấy khẳng định cũng không tin tưởng. Nếu đã như vậy, cần gì phải giải thích. Đợi đến khi cô ấy bình tĩnh táo lại, có lẽ cũng nghĩ thông suốt. Huống chi, nếu cô ấy giận cậu, chứng tỏ cô ấy cũng có tình cảm với cậu, đúng không? 
Tùy Qua không thể không thừa nhận, Thẩm Quân Lăng nói có lý.
- Được rồi, cậu không cần cảm tạ tỷ tỷ này, tạm biệt. 
Thẩm Quân Lăng cười nói, đưa tay vẫy một chiếc xe taxi, nhẹ nhàng rời đi.
Không thể không nói, hôm nay Tùy Qua đồng học vô cùng xui xẻo.
Khi hắn chuẩn bị đón xe, mới phát hiện bên trong ví tiền chỉ còn lại có mấy đồng tiền lẻ.
Cho nên, Tùy Qua đi đến ngân hàng gần đó rút tiền, kết quả phát hiện máy ATM ở đó không còn tiền, đến ngân hàng xếp hàng, phía trước lại còn sáu mươi người đang chờ đợi.
Tùy Qua đành phải từ bỏ, lúc này cái bụng réo gọi ầm ầm, mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm trưa.
Cho nên, Tùy Qua mua một cái bánh mì, đứng ở trạm xe bus gặm bánh chờ xe, cảm giác hôm nay thật là hỏng bét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.