Y Tiên Thiểu

Chương 1053: Thảo phạt đồng minh (2)




Chu Lăng Chí, Vương Bạch, nghe được tên hai người này những đạo sĩ kết đan kỳ không khỏi động dung. Hai người kia đều là đạo sĩ kết đan kỳ, hơn nữa thường xuyên “đón việc” trên Huyền Mệnh khách sạn, là nhân vật có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhất là Vương Bạch, tu vi đã tới nghịch đan cảnh, làm sao có thể một chiêu bị Tùy Qua diệt sát, chẳng lẽ hắn không thể tự bạo kim đan?
- Bất quá chỉ là một tiểu bối giết được hai kết đan kỳ mà thôi, ngươi cũng dám đắc ý trước mặt ta sao?
Đông Phương Kim Thành chính là lão quái vật nguyên anh kỳ, làm sao bị một câu nói của Tùy Qua uy hiếp, hắn không chút để ý ngắm nghía móng tay, nói:
- Nếu như ta ra tay, ngươi lại chịu được mấy chiêu đây?
- Ba chiêu!
Lần này Tùy Qua cũng không nói nhiều, mà lấy ra Mộc Nghiễn thần bút, lăng không viết xuống trước mặt nhóm người Đông Phương Kim Thành hai kim sắc văn tự “Ba chiêu”. Hai chữ này phảng phất như có một loại ma lực quỷ dị, hấp dẫn ánh mắt nhóm đạo sĩ kết đan kỳ, ngay ánh mắt Đông Phương Kim Thành cũng bị hấp dẫn, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Người ở trong này đều là kẻ biết hàng. Có câu nói “người trong nghề vừa ra tay, liền biết bổn sự”, chiêu thức ấy của Tùy Qua dùng tinh thần lực ngưng thật viết chữ, tuy rằng theo góc độ thuật pháp thật khó xem, nhưng những chữ này đã hiển lộ ra “chân công phu” của hắn.
Phải biết rằng tinh thần lực ngưng thật là thủ đoạn của lão quái vật nguyên anh kỳ, lúc này Tùy Qua biểu hiện ra, tuy rằng tu vi của hắn là kết đan sơ kỳ, nhưng có thể đùa giỡn thủ đoạn như vậy, đủ chứng minh tu vi của hắn cao hơn người tu hành nguyên đan cảnh rất nhiều, khó trách có thể một chiêu miểu sát Vương Bạch cùng Chu Lăng Chí.
Nguyên bản Đông Phương Kim Thành cũng không xem Tùy Qua vào trong mắt, sở dĩ hắn không lập tức ra tay xử lý Tùy Qua là vì nghe nói sau lưng tiểu tử kia có chút hậu trường, cho nên trong lòng có chút do dự. Nhưng khi nhìn thấy thủ đoạn của Tùy Qua, hắn đã tạm thời bỏ qua ý niệm ra tay đối với Tùy Qua trong lòng.
Bởi vì không đáng giá!
Theo thủ đoạn của Tùy Qua mà xem, mặc dù Đông Phương Kim Thành muốn xử lý hắn cũng không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa bản lĩnh của Tùy Qua độc đáo, tuổi trẻ lên tới kết đan sơ kỳ, chứng minh đã có hậu trường thật cứng rắn. Vì mười vạn viên Tinh Nguyên Đan rước lấy phiền toái, Đông Phương Kim Thành cảm thấy thật không đáng giá.
Huống chi hiện tại sắp tấn công Nam Cung thế gia, chỉ cần đi vào Thiên Nam sơn, lấy được ưu đãi khẳng định không chỉ mười vạn viên Tinh Nguyên Đan.
Không nói tới đạo sĩ trúc cơ kỳ của Nam Cung thế gia giá trị mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn Tinh Nguyên Đan, chỉ riêng tích tụ hùng hậu của Nam Cung thế gia cũng đủ làm thật nhiều người thèm đỏ mắt.
Mà bây giờ vừa lúc có một cơ hội tuyệt hảo tấn công Nam Cung thế gia, ai không nghĩ tới muốn phân một chén canh đây?
- Tốt!
Đông Phương Kim Thành đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó phá lên cười:
- Tùy Qua! Ngươi quả nhiên không tệ, khó trách có đảm lượng tới nơi này! Chỉ bằng chiêu thức ấy, cũng đã có tư cách cùng chúng ta đánh vào Thiên Nam sơn.
- Xem ra Đông Phương tiền bối cũng cho rằng đầu của ta cũng không dễ lấy như người của Nam Cung thế gia đâu.
Tùy Qua nhàn nhạt cười:
- Nếu như đã đạt chung nhận thức, vậy thật dễ làm. Đông Phương tiền bối, đồng minh chinh phạt lấy ngài cầm đầu, không biết khi nào chúng ta tấn công Thiên Nam sơn?
- Quả nhiên là người thành niên, thật nóng lòng lập công lao lấy ưu đãi!
Đông Phương Kim Thành nói:
- Ngươi đại khái còn không biết hộ sơn đại trận của Thiên Nam sơn lợi hại đi, mặc dù với tu vi của bổn tọa cũng không thể trực tiếp phá trận sát nhập đi vào. Cho nên ta thành lập đồng minh chinh phạt chính là muốn tụ tập lực lượng của mọi người, mở ra một lỗ hổng sau đó đánh vào! Nhưng trước mắt nhân thủ không đủ, còn thế đơn lực bạc một chút.
- Tiền bối không lo lắng đêm dài lắm mộng sao?
Tùy Qua bắt đầu xúi giục Đông Phương Kim Thành:
- Bởi vì có câu nói một hòa thượng còn có thể nấu nước uống, hai hòa thượng chia nhau uống, ba hòa thượng sẽ không nước uống. Nếu tiền bối động thủ chậm, chỉ sợ bị người khác chiếm chỗ tốt đâu.
- Đúng vậy, hai hòa thượng chia nhau uống! Đông Phương Kim Thành, ngươi tới nơi này trước, không thể tưởng được chậm chạp không xuống tay, chẳng lẽ thật sự muốn chờ Mông Sung ta cùng ngươi chia nước uống? Ha ha!
Lúc này một thanh âm cuồng vọng vang lên, sau đó bóng người chợt lóe, một trung niên đạo nhân uy nghiêm xuất hiện, ánh mắt rơi lên người Tùy Qua:
- Ngươi là Tùy Qua?
- Dạ!
Tùy Qua đúng mực nói:
- Như thế nào, tiền bối lại đem ta xem thành mười vạn Tinh Nguyên Đan sao?
- Ha ha! Mông Sung ta sao có thể có ánh mắt hạn hẹp như Đông Phương Kim Thành!
Trung niên đạo nhân Mông Sung cười ha ha, sau đó nghiêm mặt nói:
- Sau khi đánh vào Nam Cung thế gia, lấy được ưu đãi há chỉ là mười vạn Tinh Nguyên Đan?
- Lời của Mông tiền bối thật quá đúng.
Tùy Qua bình tĩnh nói, tựa hồ cố ý nói cho Đông Phương Kim Thành nghe:
- Bây giờ thật sự là hai hòa thượng chia nước uống. Nhưng hai người liên thủ xử lý Nam Cung Hoàng, cũng còn có năm mươi vạn Tinh Nguyên Đan thu nhập. Nếu là ba người, có thể cũng chỉ có hơn ba mươi vạn Tinh Nguyên Đan. Đồng dạng tích tụ mấy ngàn năm của Nam Cung thế gia chỉ sợ phải chia thành ba phần…
- Tiểu tử, đạo lý này ta đương nhiên biết!
Đông Phương Kim Thành mất hứng nói:
- Nhưng cho dù chúng ta liên thủ công phá hộ sơn đại trận Thiên Nam sơn, sẽ tốn hao nhiều nguyên khí, đến lúc đó người của Nam Cung thế gia chờ sẵn, trái lại đánh lùi chúng ta, chẳng lẽ không phải ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo?
Xem ra đạo sĩ nguyên anh kỳ không chỉ là lão quái vật, còn là kẻ dối trá.
Tùy Qua biết có gấp cũng không được, vì vậy thản nhiên nói:
- Ta chỉ là nhắc nhở Đông Phương tiền bối cùng Mông tiền bối một chút mà thôi. Các ngươi nếu còn tiếp tục chờ đợi, người đến khẳng định càng ngày càng nhiều, ưu đãi sẽ càng ngày càng ít.
- Vô nghĩa!
Mông Sung hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi Tùy Qua:
- Hay là ngươi có biện pháp thoải mái công phá hộ sơn đại trận của Nam Cung thế gia?
- Vẫn là Mông tiền bối anh minh.
Tùy Qua cười hắc hắc:
- Nhưng nếu muốn ta toàn lực hiệp trợ phá trận, dù sao phải có chút ưu đãi đúng không?
- Ngô…ngươi lại có điều kiện gì?
Trong lòng Mông Sung cười lạnh, thầm nghĩ tiểu tử kia quả nhiên gian xảo.
- Kỳ thật điều kiện của ta rất đơn giản.
Tùy Qua nói:
- Nếu Nam Cung Minh Hầu ở Thiên Nam sơn, xin hai vị tiền bối lưu cho ta tự tay thu thập, tên kia từng có ân oán với ta.
- Ngươi muốn tự tay giết Nam Cung Minh Hầu?
Trong mắt Đông Phương Kim Thành chợt lóe lên vẻ khinh thường:
- Ngươi có biết hay không, Nam Cung Minh Hầu là đạo sĩ kết đan hậu kỳ, tu vi cảnh giới của ngươi mặc dù không sai, nhưng muốn giết hắn – hắc, chỉ sợ là không dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.