Y Thủ Che Thiên

Chương 47: Trịnh Nguyên chết




Tâm thần Trịnh Nguyên khẽ động, biến hóa ra một đường cầu vồng hướng Chỉ Ly bắn tới. Chẳng qua, tốc độ hơi chậm một chút, mà trong một thời gian ngắn, Mộ Chỉ Ly đã giải quyết ba đối thủ, khiến cho áp lực trên người của hai người Mộ Vũ Hoài giảm đi nhiều.
Nhìn thấy màn này, sắc mặt mọi người càng thêm vẻ kinh hãi. Mặc dù, thực lực của Mộ Chỉ Ly so với ba người kia là cao hơn một ít, nhưng cho dù vậy, thì cũng là người bình thường, nàng không cách nào chỉ trong thời gian nháy mắt Lyền giải quyết hết bọn họ được.
Cảm giác động tác như nước chảy mây trôi không cách gì cản trở, sức mạnh kia ba người bọn họ tuyết đối không có cách nào chống lại được, nên trong nháy mắt đã mất đi năng lực chiến đấu.
“Đối thủ của ngươi là ta.” Trịnh Nguyên sắc mặt xanh mét, âm trầm nói ra lời này.
Bởi vì động tĩnh bên này của bọn họ huyên náo khá lớn, cho nên không ít người chạy tới xem náo nhiệt. Tình hình chiến đấu như vậy, bọn hắn bất quá là đến tham gia náo nhiệt mà thôi chứ không có ý tham chiến.
Đại đa số mọi người là bị người của Ngải Mỹ thành cướp đi thẻ bài thân phận, nên đều rất có hứng thú khi nhìn thấy một màn này, nếu như những người La Thiên thành thua mà nói…, đội ngũ của bọn họ chắc chắn sẽ có lợi hơn mấy phần, cảm giác mất mác cũng bị làm nhạt đi mấy phần còn có thêm một tia an ủi, nếu như người của Ngải Mỹ thành thua lời thì…, chính là chuyện vui sướng nhất.
Dĩ nhiên, nói thì nói như thế, nhưng đám người ở chỗ này cũng không có bao nhiêu người cho rằng bọn họ có thể chiến thắng người của Ngải Mỹ thành, dù sao thực lực thật sự cách xa quá lớn.
” Người của La Thiên thành cũng đủ xui xẻo , Khâu Lũy thành kia đang tìm kiếm bọn họ khắp nơi để cướp lấy thẻ bài thân phận, không nghĩ tới bây giờ lại gặp được kình địch Ngải Mỹ thành này, xem ra là nhất định là không thể đi tiếp nữa rồi.”
“Nhìn bộ dáng Trịnh Nguyên kia đã vận dụng đến chân hỏa khí, sợ là hôm nay phải chết chắc rồi, một mỹ nhân yểu điệu như thế chết đi cũng rất đáng tiếc.”
“Ngươi thương hương tiếc ngọc à? Không bằng ngươi đi cứu đi, nói không chừng người ta sẽ cảm kích lấy thân báo đáp đó.” Người kia cười trêu ghẹo nói
Người vừa nói chuyện co cổ lại, nói: “Ta không chê mệnh ta dài đâu, nếu ngay cả mệnh cũng không còn, muốn mỹ nhân thì có tác dụng gì.”
Mộ Chỉ Ly mắt lạnh nhìn khuôn mặt tức giận của Trịnh Nguyên, đầu lông mày nhướng lên: “Ngươi muốn chết, ta tất nhiên sẽ thành toàn cho ngươi.” Trong mắt ánh sáng lạnh bắt đầu khởi động, Trịnh Nguyên này nàng tuyệt đối không thể giữ.
Nghe được lời nói kia của Mộ Chỉ Ly…, Trịnh Nguyên cũng là không nói lời nào, chẳng qua là ánh mắt càng thêm oán độc, hắn vốn không có chuẩn bị ở chỗ này chém giết Mộ Chỉ Ly, mà bây giờ thì hắn chỉ hận là không được đem Mộ Chỉ Ly bầm thây vạn đoạn.
Qua nhiều năm như vậy, còn chưa từng có người dám nào dám nhục nhã hắn như vậy, mà điều khiến hắn bất đắc dĩ chính là tu vi của mình rõ ràng so với đối phương không thấp, nhưng vẫn bị Mộ Chỉ Ly đè chế, cảm giác như vậy thìcàng thêm làm cho người ta căm tức, mặc dù hắn không có sử dụng tuyệt chiêu, nhưng Mộ Chỉ Ly cũng thế không có sử dụng sát chiêu.
Nhất là nhìn thấy sự giễu cợt trên khóe miệng của Mộ Chỉ Ly, đối mặt với mình nàng không có chút nào lo lắng cả, phảng phất giống như đây chỉ là một trò chơi mà thôi.
Sát ý chợt dâng lên , Thiên lực tuôn ra, giữa bàn tay khẽ động, một luồng thiên lực vô cùng mạnh mẽ cũng giao động chậm rãi thành hình ở phía trước người, cắn đầu lưỡi một cái, một dòng máu tuôn ra, trộn lẫn vào trong Thiên lực này.
Thiên lực vốn là màu vàng chỉ trong nháy mắt này liền nổi lên từng tia từng tia máu, nhìn qua có chút quỷ dị. Mộ Chỉ Ly cũng chú ý tới sau khi những tia máu trộn lẫn vào, thì thiên lực đang giao động cũng tăng vọt , kéo theo thiên lực của Trịnh Nguyên cũng từ từ tăng lên, trong khoảng thời gian ngắn thế mà thiên lực của hắn lại đạt đến cảnh giới Lăng Thiên cảnh trung cấp .
Mọi người ở đây nhìn thấy một màn này trên mặt đều tràn đầy kinh ngạc, phải biết rằng có thể thông qua vũ kỹ đem hơi thở bản thân tăng lên, đủ để chứng minh vũ khí kia có sức mạnh lớn, tuyệt đối không phải là võ học đơn giản, nhất là Trịnh Nguyên hiện tại đã có thực lực Lăng Thiên cảnh, lại vẫn có thể tăng lên một cấp, thật không dễ dàng.
“Võ học này chẳng lẽ là võ học trấn gia của Trịnh gia —— Huyết Toàn cầu.” Một nam tử thấy thế không khỏi kinh hô
Môn võ học này của Trịnh gia cực kỳ nổi danh, ban đầu tổ tiên Trịnh gia chính là dựa vào tuyệt kỷ Huyết Toàn cầu này ở đã đánh ra một phen danh tiếng ở Ngải Mỹ thành, lúc mới thành lập Trịnh gia, Huyết Toàn cầu cũng đã trở thành võ học trấn gia của Trịnh gia, làm kinh sợ rất nhiều người có lòng tham với nó.
“Hẳn là Huyết Toàn cầu, võ học này sợ là có Huyền phẩm cao cấp. Khó trách lại có uy năng đến thế.”
” Trịnh Nguyên này cũng là liều mạng, sau khi sử dụng chiêu này, sợ là Mộ Chỉ Ly sẽ hoàn toàn bị thua.” Một nam tử nói cực kỳ chắc chắc, tựa hồ trừ cái kết quả này ra căn bản sẽ không thể nào xuất hiện những kết quả khác vậy.
Mộ Chỉ Ly cảm thụ được sóng thiên lực mà Huyết Toàn cầu phát tán ra càng ngày càng đậm hơn, trong lòng cũng là thầm nghĩ uy lực của Huyết Toàn cầu thật không phải tầm thường, như thế nàng phải cư xử thận trọng hơn.
“Ô ô.”
Huyết Toàn cầu kia giống như một cơn gió dữ dội, dùng tốc độ cao xoay tròn ở trên không trung, tốc độ cực nhanh đã đem không khí chung quanh cắt ra khiến nó vang lên từng tiếng thét chói tai, hướng chung quanh khuếch tán đi.
Theo thể tích càng lúc càng lớn của Huyết Toàn cầu kia, thì vẻ của Trịnh Nguyên cũng càng ngày càng tái nhợt, nhưng ngược lại với sắc mặt của hắn, là hào quang hưng phấn lóe ra trong đôi mắt.
“Ngày chết của ngươi đã đến. Chịu chết đi.” Trịnh Nguyên hét lớn một tiếng, theo động tác của hắn, Huyết Toàn cầu kia cũng là cấp tốc xoay tròn hướng về phía Mộ Chỉ Ly lao đến công kích.
Nơi Huyết Toàn cầu đi qua, không khí cũng là nổi lên từng trận rung động, đủ để nhìn ra uy thế lớn mạnh mà nó mang theo.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng là nhìn ra một chiêu này Trịnh Nguyên thi triển ra xem như có chút quá sức, hơn nữa nhìn bộ dáng kia cũng là chiêu thức đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám trăm , dù sao người mất đi phần máu huyết thì sẽ suy yếu không ít.
Lập tức cũng không có trực tiếp đối kháng, ánh sáng màu lam trong tay chợt lóe, tản ra hơi thở lạnh như băng, Vị Ương kiếm liền xuất hiện ở trong tay của nàng, một người một kiếm phảng phất như tâm linh tương thông, phát tán ra hơi thở phi thường nhất trí.
Hỗn Độn Thiên lực hùng hồn đáng sợ tuôn ra dữ dội, Thiên lực ngưng tụ trên Vị Ương kiếm khiến giờ phút này cả thân kiếm đều lóng lánh hào quang màu lam, vô cùng đẹp mắt, đồng thời một luồng sóng thiên lực vô cùng cương mãnh cũng hướng chung quanh khuếch tán ra.
Nhìn thấy Vị Ương kiếm, mọi người đềi ồ lên, mọi người có thể một đường đi đến lúc này, nhãn lực tự nhiên cũng không tầm thường, nhìn một cái là có thể nhìn ra Vị Ương kiếm này không phải vật phàm.
Trong mắt Trịnh Nguyên cũng là lộ ra vẻ thèm thuồng, liếm liếm đôi môi: “Giải quyết ngươi xong, kiếm này ta cũng vậy ta sẽ thay ngươi nhận. Nếu không ở trong tay của ngươi sẽ bị mai một.”
Bất chợt ở trong tầm mắt của mọi người, hai tay Trịnh Nguyên liền hướng phía Huyết Toàn cầu hung hăng đập xuống, tốc độ kia lần nữa tăng lên đột ngột
Song, đối mặt với thế công sắc bén lần này của Trịnh Nguyên, trên mặt Mộ Chỉ Ly tuy có thêm vài phần nghiêm túc, nhưng không có xuất hiện vẻ kinh hoảng, bàn tay ở trước ngực nhanh chóng giao động , mọi người liền thấy kết ấn phức tạp hiện ra dưới tay nàng.
Mọi người kinh hãi phát hiện không gian quanh thân Mộ Chỉ Ly lúc này đã biến thành màu tím theo kết ấn trong tay kia, màu tím nhạt dần dần biến thành đậm, màu tím dày đặt kia giống như một đám mây tím đem Mộ Chỉ Ly bao vây ở trong đó, làm cho người ta thấy không rõ thân hình của nàng, chẳng qua bộ dáng lúc ẩn lúc hiện của Mộ Chỉ Ly giống như Tử Hà tiên tử mà không phải người phàm.
Hơn thế đồng thời, hơi thở của Mộ Chỉ Ly cũng đang không ngừng kéo lên, trong thời gian thật ngắn đã cùng Trịnh Nguyên Nhất đạt đến trung cấp Lăng Thiên cảnh.
“Đây là loại vũ kỹ nào thế? Còn có thể khiến cho thiên địa biến ảo.” Một người không nhịn được kinh ngạc lên tiếng, nếu nói trước kia khi thấy Huyết Toàn cầu đã sợ hãi tán thưởng không ngừng…, thì hiện tại mới là chân chính kinh hãi.
Ở trong chiến đấu có thể khiến cho thiên địa sinh ra huyễn tượng làm cho động tác trong tay đám người Viên hổ cũng là không khỏi dừng lại vài phần, trên mặt gân xanh nổi lên, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.
Bầu trời trên cao càng lúc càng bị đè nén, mấy đám mây tím lại càng giống như muốn hung hăng đèn chặt mặt đất, khiến cho hô hấp của mọi người cũng là không khỏi nặng nề thêm, sự đè nén này khiến cho bọn họ cảm thấy khó thở.
Lúc này, ở chính giữa đám mây tím liền biến thành màu đen, màu đen càng lúc càng đậm, phảng phất như muốn đem hết thảy tóm thâu vào bên trong màu đen kia, màu đen kia cùng nhau dung hợp biến thành một thanh cự kiếm màu đen chừng hơn hai mươi trượng, nhìn thấy như vậy khiến người ta khiếp đảm tâm hồn, hơi thở từ trên cự kiếm kia phát ra giống như Hồng thủy mãnh thú vậy .
” Kiếm pháp thức thứ sáu Vạn Nguyên Quy Nhất: Minh Hắc trầm kiếm.” Mộ Chỉ Ly quát lạnh một tiếng, vẻ mặt hơi tái nhợt hất lên nói “Đi.”
Bàn tay trắng nõn nhỏ dài hướng Trịnh Nguyên Nhất chỉ, cự kiếm khổng lồ màu đen đậm treo ở đỉnh đầu liền lấy tốc độ cực nhanh sắc bén hướng Huyết Toàn cầu bất ngờ phóng đến, cự kiếm màu đen phá vỡ khí trời, phảng phất như đem bầu trời bao la êm ả kia, trong nháy mắt mà chém đứt, với thanh thế kinh người.
Khác biệt với vẻ bày ra năng lực của Huyết Toàn cầu, trầm kiếm màu đen kia cũng không có lộ ra hơi thở cường hãn nào, nhưng cái màu đen thâm trầm đến đáng sợ cũng đã làm cho người ta không tự chủ được mà tim đập nhanh, mọi người không chút nghi ngờ nào vào việc trong yên lặng có chứa uy lực cuồng bạo.
Hai người tốc độ công kích đều mau kinh người, một chớp mắt thời gian, hai đạo công kích hung hãn ở trong tầm mắt của mọi người ầm ầm chạm vào nhau.
“Ầm”
Một khắc khi sự công kích của hai người chạm vào nhau, một tiếng vang khổng lồ cũng ầm ầm truyền ra, khiến cho một vài người chưa chuẩn bị xuất hiện bệnh trạng ù tai, mà năng lượng ầm ầm chạm vào nhau cũng vào giờ khắc này đang tàn sát bừa bãi, tạo thành vòng tròn hướng chung quanh lan tràn đi từng vòng, thậm chí không khí chung quanh cũng bị xé rách ra, quả nhiên là che khuất bầu trời, cát bay đá chạy.
Nơi bão cát đi qua, tất cả mọi người chỉ có thể hơi hí mắt ra, mà không chịu nhắm lại, bọn họ muốn biết trong trận giao phong này đến tột cùng là người phương nào hơn một bậc.
Vốn cho là sự đối lập cũng không có xuất hiện, nhưng không ngờ trầm kiếm màu đen mang phong cách cổ xưa lại trực tiếp cắt đứt xuyên qua huyết toàn cầu, tuy là năng lượng kia tàn sát bừa bãi làm cho trầm kiếm màu đen ảm đạm mấy phần, nhưng mà hơi thở thì vẫn như cũ không yếu đi chút nào.
Trầm kiếm màu đen không chút nào dừng lại mà lần nữa hướng Trịnh Nguyên công kích, thấy thế, trên mặt Trịnh Nguyên cũng nhanh chóng hiện lên vẻ tái nhợt, thiên lực điên cuồng bắt đầu khởi động, tựa hồ muốn dựa vào thiên lực còn dư lại để ngăn cản một kích kia.
Nhìn thấy, Mộ Chỉ Ly khóe miệng đã giương lên vẻ tươi cười, thắng bại đã phân.
Sau một khắc, mọi người liền nhìn thấy một đạo thân ảnh giống như diều đứt dây lộn ngược bay ra ngoài, rắc rắc đụng gãy mấy cây đại thụ phía sau xong mới khó khăn lắm dừng lại.
Mọi người nhìn thấy người bị té xuống đất xong đều hít một hơi lãnh khí, trong cuộc đấu lần này, người thất bại lại là Trịnh Nguyên. Hiển nhiên ai cũng chưa từng nghĩ đến phải kết quả như vậy, mặc dù hai người tu vi giống nhau, nhưng là nội tình ở giữa Thành trì lớn cùng thành nhỏ trì hiển nhiên có chênh lệch cực lớn, sự chênh lệch nho nhỏ này cũng đủ để ảnh hưởng thắng bại của một cuộc chiến.
Song, Mộ Chỉ Ly đã đem định luật này sửa đổi, mọi người cũng đã nhìn ra Mộ Chỉ Ly có nội tình không thể khinh thường, trấn gia võ học của Trịnh gia cũng hoàn toàn bị phá hủy đi.
“Phụt” Trịnh Nguyên không khỏi phun ra một ngụm máu, hơi thở yếu đi không ít, trong hai mắt đều là nồng đậm vẻ không cam: ” người của La Thiên thành làm sao có thể có vũ kỹ mạnh mẽ hung hãn như vậy, cái này không thể nào.”
Lúc này Trịnh Nguyên hoàn toàn không còn bộ dáng tiêu sái lúc trước nữa, cả người lộ ra vẻ cực kỳ chật vật, trên mặt và quần áo đều là tro bụi, mặt xám mày tro, trước ngực hắn có một kiếm thương rất đáng sợ, đâm xuyên qua trái tim của hắn, máu tươi đang không ngừng từng giọt từng giọt từ trong đó chảy ra, sự sống cũng theo máu tươi biến mất đi từng chút một.
Nhìn thấy bộ dáng không thể tin của Trịnh Nguyên như vậy, Mộ Chỉ Ly liền nói: “Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, ngươi đã quá coi trọng mình nên xem thường ta.” Nói xong, cũng là không hề nữa để ý tới Trịnh Nguyên, để cho tên này hao hết sinh cơ mà chết.
Mọi người ngước mắt nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt đã không vẻ xem nhẹ lúc trước nữa, ngược lại tràn đầy kính sợ, Mộ Chỉ Ly đã dùng thực lực của nàng chiếm được kính trọng của bọn họ.
Một bên Viên hổ đang cùng Cao Chính Thanh đứng, nhìn thấy một màn này nuốt nước miếng cũng rất khó khăn, mới vừa rồi lực lượng mà Mộ Chỉ Ly thi triển trong một chiêu kia ngay cả hắn cũng cảm nhận được tim đập nhanh , cho dù đổi lại là hắn, kết quả so sánh với Trịnh Nguyên sợ cũng sẽ không tốt hơn bao nhiên, không chết thì cũng trọng thương.
Mặc dù cực kỳ không muốn thừa nhận điểm này, nhưng ở trong lòng hắn vẫn xác định, may là mới vừa rồi chiêu đó không phải hướng phía mình mà tới, chẳng qua là hiện tại Trịnh Nguyên đã chết, còn dư lại bốn người, có Mộ Chỉ Ly đối phó, nghĩ đến họ chống đở cũng không được bao lâu, hôm nay sợ là hoàn toàn bại trận
Nhìn Cao Chính Thanh ở trước mặt, chân mày của Viên hổ cũng càng ngày càng nhíu chặt, dựa theo ý nghĩ của hắn việc giải quyết Cao Chính Thanh mặc dù cần phí một phen tay chân, nhưng mà kết quả lại rõ ràng, không ngờ lúc chân chính động thủ hắn mới phát hiện Cao Chính Thanh quả rất khó dây dưa.
Ưu thế thiên lực của mình bị lực lượng của Cao Chính Thanh làm triệt tiêu đi, lực đạo cường hãn như vậy coi như là hắn cũng phải cẩn thận ứng đối, thế cho nên hiện tại hai người vẫn đang giằng co không phân cao thấp.
Mộ Chỉ Ly nhìn lướt qua tình huống của Cao Chính Thanh bên kia, trong mắt cũng hiện lên một tia tán thưởng, Cao Chính Thanh lại có thể bằng vào thực lực Lăng Thiên cảnh trung cấp cùng Viên hổ giằng co bất phân, thật không vượt quá tưởng tượng của nàng, bất quá lực lượng cùng Thiên lực kia đúng là đủ cường hãn, nghĩ đến cũng đúng không cần tự mình ra tay.
Thân hình vừa cử động đã xuất hiện ở bên cạnh hai người Mộ Võ Hoài, bọn họ vốn đang đối mặt với thế công của ba người kia và lâm vào hoàn cảnh xấu , trên người cũng xuất hiện một chút vết thương, bất quá ba người kia vừa nhìn thấy Trịnh Nguyên chết đi, hiển nhiên tâm tình nhận lấy ảnh hưởng không nhỏ, chiến ý của họ cũng yếu bớt không ít, manh động thối ý, cho nên tình huống hiện tại của hai người bọn họ đã dễ dàng không ít, đối mặt với ba người vẫn đánh ngang tay.
Mà ba người kia vừa thấy Mộ Chỉ Ly tới đây, liền trực tiếp mất đi lòng đối kháng, hướng những phương hướng khác chạy trốn.
“Muốn chạy, nào có dễ dàng như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.