Y Thủ Che Thiên

Chương 44: Quyết Vân phái




Hàn Như Hạo ủ rũ trở lại trong phòng của mình, còn chưa nói gì, Tam trưởng lão đã xông vào giáo huấn.
“Ngươi này háo sắc thành bản tính có thể hay không sửa lại? Nếu là người thường có thể sẽ xuất hiện ở Hàn gia sao? Làm sao ngươi vừa thấy được cô gái này đầu óc liền sẽ không hoạt động rồi?” Tam trưởng lão nổi giận nói, rất có ý vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Thật sự là tức chết hắn, lúc trước theo như lời gia chủ nói liền để cho tâm tình của hắn rất là không tốt, không nghĩ tới sau một hồi như vậy Hàn Như Hạo liền gặp phải chuyện lớn. Cấm túc một năm, trong một năm này ở Hàn gia còn không biết sẽ phát sinh thay đổi như thế nào.
Hàn Thành Hạo căn bản là vì ổn định địa vị Hàn Như Liệt mà đem Hàn Như Hạo cho qua một bên, một năm sau đi ra ngoài Hàn Như Hạo sợ là căn bản không dậy nổi sóng lớn gì tới.
Vốn tâm tình đã hỏng bét đến cực độ Hàn Như Hạo lại bị khiển trách như vậy, không khỏi phản bác: “Lúc trước ta hỏi ngươi ở nghị sự đường xảy ra chuyện gì ngươi không chịu nói cho ta biết, nếu là ngươi nói cho ta biết, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy rồi!”
Nghĩ tới chuyện ngày hôm nay hắn đã cảm thấy vô cùng buồn bực, không chỉ có bị Hàn Như Liệt uổng phí đánh cho một trận, mặt mũi cũng mất hết. Nhất là hồi tưởng lại khi mọi người cười nhạo hình dạng của hắn hắn chỉ hận không chui được vào kẽ đất đi, hơn nữa trải qua chuyện này sau địa vị mình ở Hàn gia sẽ giảm rất nhiều, cộng thêm Hàn Như Liệt hôm nay đã đạt đến nửa bước sinh cảnh, giữa bọn họ chênh lệch thật sự là càng lúc càng lớn rồi.
Nghe vậy, Tam trưởng lão dù tức giận cũng nở nụ cười: “Ngươi muốn đem cái sai đẩy tới trên đầu ta? Trên đầu chữ sắc có cây đao đó, qua nhiều năm như vậy, ngươi bởi vì nữ nhân hỏng việc còn ít sao? Chỉ cần điểm này thôi Hàn Như Liệt so với ngươi đã mạnh hơn!”
Càng nói Tam trưởng lão càng nổi cáu, hắn tân tân khổ khổ bồi dưỡng Hàn Như Hạo nhiều năm như vậy, không nghĩ tới thế nhưng lại bồi dưỡng một tôn tử biết trốn tránh trách nhiệm như vậy, thật sự là làm cho hắn quá thất vọng.
“Ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta so với Hàn Như Liệt kém! Ngươi đi đi, không cần lo ta!” Hàn Như Hạo tức giận quát
Thấy thế, Tam trưởng lão bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Vậy ngươi cứ một mình ở nơi này bế môn tư bích sao, ngươi căn bản là bùn lầy đỡ không được tường!” Vừa nói xong, Tam trưởng lão phất tay áo rời đi, đối với tôn tử này hắn coi như là hoàn toàn thất vọng, làm cho chính hắn ở chỗ này tự suy nghĩ một mình!
. . . . . .
Mộ Chỉ Ly đi theo Hàn Như Liệt ở Hàn gia xem một vòng, cùng các huynh đệ tỷ muội mà Hàn Như Liệt quan hệ không tệ cũng nhận biết một phen. Hàn Như Liệt ở Hàn gia danh vọng rất cao, cộng thêm nhân phẩm cũng rất tốt, cho nên thái độ mọi người đối với Mộ Chỉ Ly đều rất thân mật.
Về phần chuyện tình Hàn Như Hạo đã bị bọn họ vứt qua một bên, ở trong mắt bọn họ, bảy ngày sau chính là kỳ hạn Hàn Như Hạo chết. Một người chết căn bản là không cần suy nghĩ nhiều làm gì.
Cảm nhận được các đệ tử Hàn gia nhiệt tình, trên mặt Mộ Chỉ Ly vẫn tràn đầy nụ cười. Tổng thể mà nói trừ đi chuyện của Hàn Như Hạo, Mộ Chỉ Ly ở Hàn gia trôi qua rất là thoải mái. Chủ yếu là loại cảm giác được tiếp nhận làm cho người ta cảm thấy rất là thoải mái, so với bọn họ lúc trước suy nghĩ cục diện này thật sự là tốt hơn rất nhiều.
Ở Hàn gia hai ngày, Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt lúc này mới cùng nhau rời đi Hàn gia.
Hàn Như Liệt muốn dẫn Mộ Chỉ Ly đi xem một người hắn tìm kiếm được, đối với hắn mà nói, muốn sớm cùng Chỉ Ly ở chung một chỗ, liền muốn cố gắng cùng Chỉ Ly đem hết thảy mọi việc trước mắt đều hoàn thành. Chỉ có khi bọn họ đem hết thảy vấn đề giải quyết xong mới có thể chân chính vui vẻ ở cùng nhau.
Hôm nay vấn đề Hàn gia đã giải quyết không sai biệt lắm, Hàn Như Liệt đã rõ ràng biết thái độ của Hàn Thành Hạo đối với hắn. Có Hàn Thành Hạo ủng hộ, cái vị trí Thiếu chủ này hắn coi như là hoàn toàn ngồi vững vàng rồi, huống chi Hàn Như Hạo một khi chết đi ở Hàn gia hết thảy uy hiếp đều hoàn toàn không tồn tại.
“Ly nhi, Phong Bạch trưởng lão hôm nay là trưởng lão Quyết Vân phái. Ta cũng mới trước đó không lâu hỏi thăm được, chuyến này chúng ta đi Quyết Vân phái trước.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng nghĩ đến Quyết Vân phái. Ban đầu khi chiến trường Thiên Huyền mở ra, Quyết Vân phái cũng một trong mười đại môn phái, nếu nàng không có nhớ lầm, Quyết Vân phái là chủ tu kiếm khí .
Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày: “Vậy chúng ta đi trước, Phong Bạch trưởng lão sẽ đồng ý gặp chúng ta sao?” Trưởng lão một môn phái đừng nói là người xa lạ như bọn họ, kể cả là đệ tử trong môn phái muốn gặp mặt cũng không dễ dàng.
Hàn Như Liệt nắm bả vai Mộ Chỉ Ly nói: “Nương tử, nàng cứ yên tâm đi, những thứ này tướng công ta cũng đã nghĩ tới rồi. Lúc trước ta cũng đã đưa tín nói rõ rồi, Phong Bạch trưởng lão đã đáp ứng sẽ gặp chúng ta, cho nên chuyến đi này nhất định có thể nhìn thấy .”
Nhìn bộ dáng Hàn Như Liệt đắc ý, Mộ Chỉ Ly cũng theo hắn đắc ý, dù sao chuyện này hắn làm vốn là rất tốt: “Như vậy rất giỏi, tiểu nữ tử bội phục.”
“Nương tử nàng nếu là thật cảm thấy ta làm tốt, vậy gọi ta một tiếng tướng công nghe một chút sao.”
“Không nên”
“Nương tử. . . . . .”
“Không nên”
. . . . . .
Khi Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt hai người đứng ở dưới chân núi Quyết Vân phái, ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao vút trong mây, Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm khái Quyết Vân phái – cái tên cũng rất thích hợp, quả nhiên là nhìn không thấy đỉnh núi chỉ có thể thấy mù sương như đám mây a.
Ngọn núi này so với ngọn núi ở Thần Quyết Cung cao hơn không ít, môn phái tựa hồ cũng đều tọa lạc ở các trên ngọn núi. Cảm nhận được chấn động quen thuộc, Mộ Chỉ Ly liền biết nơi này cũng có trận pháp tồn tại, chỉ có Ấn Thạch mới có thể thấy chân chính bên trong.
Song, hai người xuất hiện không bao lâu, liền có hai người xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Các ngươi là người phương nào, tại sao lại xuất hiện ở nơi này.” Hai gã đệ tử trên ống tay áo thêu hai đóa Bạch Vân*(mây trắng), không cần phải nói bọn họ chính là đệ tử Quyết Vân phái, Bạch Vân chính là tượng trưng của Quyết Vân phái .
Hàn Như Liệt ôm quyền nói: “Tại hạ là Hàn Như Liệt tới cầu kiến Phong Bạch trưởng lão, lúc trước cũng đã thông báo Phong Bạch trưởng lão, phiền toái nhị vị huynh đệ thông truyền một phen.”
Nghe được Hàn Như Liệt nói, cảnh giác trên mặt hai gã đệ tử cũng biến mất. Cười cười hướng về Hàn Như Liệt ôm quyền: “Quả nhiên là Hàn công tử, Phong Bạch trưởng lão đã dặn chúng ta, các ngươi đã tới trực tiếp đi tới là được.”
Danh tiếng Hàn Như Liệt bọn họ đều nghe qua, một bộ áo màu đỏ có thể tạo ra ý nhị như vậy trừ hắn ra sợ là không có người nào có thể làm được. Mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Như Liệt bọn họ cũng phán đoán ra được, nhưng dù sao cũng phải hỏi, vạn nhất không phải vậy cũng sẽ phiền toái.
Hôm nay vừa thấy, Hàn Như Liệt quả nhiên danh bất hư truyền, tuổi còn trẻ mà đã có thể tạo ra danh tiếng như vậy, bọn họ đều rất là bội phục.
“Hàn công tử, xin mời bên này, ta mang bọn ngươi đi tới.” Nam tử cười nói
“Kia liền đã làm phiền ngươi.” Hàn Như Liệt gật đầu đáp, rồi cùng Mộ Chỉ Ly cùng nhau hướng Quyết Vân phái đi tới.
Mộ Chỉ Ly ở bên cạnh một mực yên lặng không lên tiếng, giữa bọn họ giao thiệp đã là đủ. Xem ra chính mình đánh giá thấp danh tiếng của Hàn Như Liệt rồi, đối phương thế mà nhìn một cái liền có thể suy đoán ra là hắn, đặc điểm của hắn thật sự là quá rõ ràng sao?
Đi theo phía sau đệ tử kia, ba người rất nhanh đã lên núi đi tới Quyết Vân phái. Sau khi nhìn thấy Quyết Vân phái, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng lộ ra vẻ sợ hãi than.
Quyết Vân phái diện tích trước mặt rất lớn, so với Thần Quyết Cung cũng không nhỏ hơn, bất quá những thứ này nàng cũng không để ý. Chỉ là thấy đến các đệ tử đi qua không có chút nào ngoài ý muốn là trên người mang theo một thanh kiếm, đây là đặc điểm của đệ tử cả quyết Vân phái.
Mấy người mang kiếm có thể cũng không kỳ quái, nhưng rất nhiều đệ tử toàn bộ mang kiếm có thể bị lộ ra vẻ hùng tráng dị thường. Thậm chí Mộ Chỉ Ly có thể cảm nhận được chấn động kiếm khí của các đệ tử, đây cũng là đặc điểm lớn nhất ở Quyết Vân phái.
Nhìn thấy những thứ này, trên mặt Mộ Chỉ Ly không khỏi lộ ra một nụ cười. Nàng từ Thiên Thăng quốc đi ra mặc dù cũng không có bao lâu, nhưng ở thời gian ngắn ngủi này cũng đã đi tới cửa ba môn phái, có thể nói tốc độ mở nhãn giới không thể chậm.
Ở thời điểm Mộ Chỉ Ly cùng Hàn Như Liệt nhìn thấy đệ tử Quyết Vân phái, thì đệ tử Quyết Vân phái cũng đang đánh giá hai người. Trong đó nữ đệ tử lộ ra vẻ cực kỳ vui vẻ, ánh mắt không che dấu chút nào yêu thương nhìn Hàn Như Liệt, một mỹ nam áo đỏ như vậy muốn cho người không chú ý cũng không được.
Nhất là nhìn thấy hắn trên khuôn mặt tuấn dật kia luôn nở nụ cười, tà mị nói không ra lời, một đôi con ngươi màu lam lại càng mang theo thú vị nói không ra lời, làm cho người ta mê muội.
“Các ngươi mau nhìn, kia nam tử mặc áo hồng rất đẹp trai a! Nhất là bộ dáng tà mị kia để cho ta chịu không được rồi!”
“Đúng vậy a, thật rất ít nhìn thấy nam tử có phong cách như vậy, so với đệ tử Quyết Vân phái chúng ta thật sự là tốt hơn quá nhiều!”
“Áo đỏ? Chẳng lẽ hắn là Thiếu chủ Hàn gia Hàn Như Liệt? Trừ hắn ra có rất ít nam tử có thể mặc một bộ áo đỏ có phong cách như vậy.”
“Có thật không? Nếu quả thật chính là vậy thì thật tốt quá! Hắn làm sao lại đến Quyết Vân phái chúng ta đây?”
. . . . . .
Từng câu, từng tiếng thảo luận vây quanh Hàn Như Liệt truyền vào trong tai hai người, Mộ Chỉ Ly đáy mắt mang theo nụ cười nhợt nhạt, Liệt thật rất được hoan nghênh a. Hàn Như Liệt tiến tới bên tai Mộ Chỉ Ly nói: “Nương tử, vi phu có mị lực như vậy nàng có để tâm không? Bất quá nàng yên tâm đi, tấm lòng của vi phu chỉ đặt ở trên người một mình nàng thôi.”
Mộ Chỉ Ly liếc Hàn Như Liệt một cái: “Ta không có lo lắng.”
Một gã nữ đệ tử nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh đệ tử dẫn đường, nhỏ giọng hỏi: “Kì Vân, nam tử phía sau ngươi là ai a? Làm sao ngươi dẫn bọn hắn tới?”
Nghe vậy, Kì Vân hồi đáp: “Hắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Hàn Như Liệt rồi, là Phong Bạch trưởng lão để cho ta dẫn bọn hắn đi lên .”
Nghe được Kì Vân nói, trên mặt cô gái dâng trào vẻ kích động, thế nhưng thật sự là Hàn Như Liệt! Lúc trước vẫn nghe được danh tiếng Hàn Như Liệt, cũng là chưa từng nhìn thấy qua bản thân của hắn, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền a!
Trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đi tới bên cạnh Hàn Như Liệt nói: “Ra mắt Hàn công tử, tiểu nữ thường xuyên nghe được danh tiếng Hàn công tử, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”
Hàn Như Liệt khẽ mỉm cười: “Đa tạ.” Tầm mắt cũng là không có dừng lại ở trên người cô gái thêm, vẫn nhìn Mộ Chỉ Ly bên cạnh, hắn muốn nhìn vẻ mặt Chỉ Ly một chút.
Nhìn cử động của Hàn Như Liệt, khóe miệng Mộ Chỉ Ly độ cong càng phát ra rõ ràng. Nàng cũng sẽ không bởi vì những chuyện này mà ghen, nghĩ đến loại chuyện này ở trên người Hàn Như Liệt phát sinh rất nhiều lần. Ban đầu Vương Nhược Linh cũng là bộ dáng như vậy, nàng nếu thật sự ghen, sợ là này dấm chua ăn không hết rồi.
Cô gái không nghĩ tới Hàn Như Liệt dĩ nhiên lại nhìn cô gái bên cạnh, này vừa nhìn nàng liền phát hiện Mộ Chỉ Ly là bất phàm. Rất có thể hai người bọn họ là tình nhân?
Lúc trước nàng chỉ chăm chú nhìn Hàn Như Liệt, cũng không có chú ý tới Mộ Chỉ Ly, dù sao ở trong mắt cô gái đầu tiên nhìn luôn là nam tử, huống chi là Hàn Như Liệt ưu tú như vậy nên chỉ thấy được nam tử.
Nhưng là ở hiểu biết của nàng đối với Hàn Như Liệt, chưa bao giờ từng nghe nói Hàn Như Liệt thích người nữ tử nào, nghĩ tới đây nụ cười trên mặt nàng một lần nữa rực rỡ.
“Ta là Bái Phẫn, thật cao hứng có thể nhìn thấy Hàn công tử, không biết vị cô nương này là?” Bái Phẫn đem tầm mắt chuyển hướng một bên Mộ Chỉ Ly
Đang lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị trả lời, Hàn Như Liệt chặn ngang Mộ Chỉ Ly nói: “Nàng là nương tử của ta, Mộ Chỉ Ly. Chúng ta đều thật vui có thể biết ngươi.”
Lời này vừa nói ra, Bái Phẫn cũng là ngây ngẩn cả người tại chỗ, nàng có nghe lầm hay không? Cô gái này là nương tử của Hàn Như Liệt? Hàn Như Liệt từ lúc nào đã có nương tử rồi, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua a.
Chẳng qua là những thứ này là từ Hàn Như Liệt chính miệng nói ra tuyệt đối sẽ không giả bộ, sắc mặt nhất thời khó coi mấy phần, chỉ có thể lúng túng nói: “Ta đây sẽ không quấy rầy các ngươi.”
Bái Phẫn nhanh chóng rời đi, nàng thật sự là không có mặt tiếp tục sống ở chỗ này. Nàng tốt hơn nên cùng những người đó nói một chút, Hàn Như Liệt căn bản là đã có người yêu rồi, hơn nữa nhìn bộ dáng còn vô cùng ân ái!
Sau khi Bái Phẫn rời đi, Mộ Chỉ Ly nghĩ tới mới vừa rồi vẻ mặt Bái Phẫn lúng túng mà buồn cười cười ra tiếng: “Có cần phải nói trực tiếp như vậy sao? Làm con gái người ta cũng không được tự nhiên.”
Hàn Như Liệt không sao cả nhún vai: “Như vậy giới thiệu sẽ rất đơn giản mà rõ ràng a, tiết kiệm đỡ lãng phí thời gian.” Trong mắt hắn chỉ có Mộ Chỉ Ly một người, trừ Mộ Chỉ Ly ra, những cô gái khác đối với hắn mà nói đều không coi là cô gái.
Nhìn bộ dáng đương nhiên của Hàn Như Liệt, đáy mắt Mộ Chỉ Ly ôn nhu sâu hơn mấy phần. Mặc dù nàng ngoài mặt chưa nói, nhưng hành động của Hàn Như Liệt làm cho người ta rất vui vẻ, tin tưởng đổi lại bất kỳ một nữ tử cũng nghĩ giống như vậy.
Kèm theo xung quanh mọi người đàm luận, hai người cũng dần dần đi tới nội bộ Quyết Vân phái .
Kì Vân dẫn dắt hai người Hàn Như Liệt dừng ở trước cửa, nói: “Hàn công tử, Mộ cô nương, các ngươi chờ chốc lát, ta đi vào thông truyền một tiếng.”
“Tốt” hai người đáp, thân ảnh Kì Vân cũng nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt hai người.
Không lâu lắm, Kì Vân đã đi ra, hướng hai người cười nói: “Phong Bạch trưởng lão đã chờ các ngươi rồi, hai vị có thể tiến vào.”
“Đa tạ.” Hàn Như Liệt ôm quyền nói
Kì Vân mỉm cười thi lễ rồi rời đi, hắn còn tiếp tục thủ sơn (canh gác ở dưới chân núi) đây.
Mộ Chỉ Ly và Hàn Như Liệt hai người cùng nhau đi vào, trong phòng chỉ có một người đưa lưng về phía bọn họ, tin tưởng người này chính là Phong Bạch trưởng lão không thể nghi ngờ!
“Ra mắt Phong Bạch trưởng lão.” Hai người đồng thời lên tiếng nói
Nghe được hai người nói, Phong Bạch lúc này mới xoay đầu lại, gật đầu nói: “Các ngươi tìm ta đến tột cùng là có chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.