Y Thủ Che Thiên

Chương 33: Đại chiến kinh thiên




Nghe thấy lời Mộ Chỉ Ly nói, Liễu Tuyết Nghiên cười lạnh một tiếng: “Mạnh mẽ chống đỡ đối với ngươi không có lợi.” Nhưng trong lòng thì âm thầm đề phòng, cô gái này lại tình nguyện mình bị thương nặng cũng không nguyện ý buông tha cho Tư Đồ sư huynh?
Hiển nhiên, Liễu Tuyết Nghiên hiểu lầm rồi, cũng bởi vì như thế, nàng xem Mộ Chỉ Ly như đại địch. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện tình địch có uy lực hiếp như vậy.
Sắc mặt Mộ Chỉ Ly như cũ lạnh nhạt, vết máu trên khóe môi đã bị nàng lau đi, sắc mặt tái nhợt nhưng không làm tổn hại vẻ đẹp của nàng: “Đây là việc của ta.” Giọng nói lạnh lùng, nhưng mang theo lực lượng không cách nào kháng cự, làm cho người ta không thể phản bác.
Thấy Mộ Chỉ Ly nói như vậy, Liễu Tuyết Nghiên cũng không tranh cãi với nàng, nếu nàng ta không sợ chết, nàng còn lo lắng cái gì. Nhìn Mộ Chỉ Ly có thể dùng tu vi Thiên Huyền tứ cảnh bộc phát ra thực lực như vậy ngay cả nàng cũng sinh lòng bội phục, nếu nàng ta không phải là tình địch của mình, nàng cũng muốn cùng nàng ấy làm bằng hữu, chỉ tiếc. . . . . .
Bất luận ai cũng không thể cướp đi Tư Đồ sư huynh của nàng!
Nghĩ tới đây, hai tay Liễu Tuyết Nghiên lại bắt đầu động tác lần nữa! Sau khi nghỉ ngơi, trạng thái của nàng tốt hơn nhiều. Nếu Mộ Chỉ Ly không muốn rời đi, nàng liền đánh cho đến khi nàng rời đi mới thôi!
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly câu lên đường cong mờ, làm cho người ta nhìn không rõ lắm. Đối với nàng mà nói, vết thương như vậy căn bản không coi là cái gì, nàng không phải đóa hoa sống ở trong gia tộc được bảo hộ dốc lòng tu luyện, mà là người không ngừng phấn đấu ở bên bờ sinh tử! Vết thương như vậy nàng đã sớm không biết thừa nhận qua bao nhiêu lần, mặc dù ở trong mắt mọi người nàng bị thương không nhẹ, nhưng đối với nàng chút ít vết thương như thế này hoàn toàn ở phạm vi có thể tiếp nhận.
Cả tỷ thí võ trường lần nữa lâm vào yên tĩnh, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào trên người hai người. Hiển nhiên, tỷ thí kế tiếp càng thêm đặc sắc, bọn họ đã xác định kết quả, đó chính là Liễu Tuyết Nghiên tất thắng không thể nghi ngờ.
Dù sao bất luận là tu vi của nàng hay là trạng thái đều tốt hơn nhiều so với Mộ Chỉ Ly, nhưng không có một người khinh thị Mộ Chỉ Ly, ít nhất nàng có dũng khí đối mặt, ít nhất nàng bị thương nặng vẫn kiên trì như cũ. Để tay lên ngực tự hỏi, bọn họ có thể làm được sao? Rất nhiều người trong lòng cũng không có đáp án.
Vào giờ khắc này, các đệ tử cả Thần Quyết Cung cũng yên lặng ủng hộ Mộ Chỉ Ly. Kể từ sau khi nàng tới Thần Quyết Cung vẫn đều có rất nhiều tin đồn, nhưng ở hai phái trao đổi hôm nay nàng biểu hiện để cho bọn họ vì nàng tự hào. Thời điểm đối phương khiêu khích Thần Quyết Cung, nàng biết rõ sai biệt thực lực giữa hai người vẫn như cũ lên đài, chỉ cần điểm này liền làm cho lòng người sinh bội phục.
Bất luận kết quả hôm nay đến tột cùng như thế nào, Mộ Chỉ Ly cũng là anh hùng trong suy nghĩ của bọn họ, mà ở giờ khắc này, tất cả mọi người là thật tâm đón nhận Mộ Chỉ Ly!
Trong mắt Mộ Chỉ Ly đều là chiến ý điên cuồng, nàng muốn nhìn xem thành quả nàng đạt được sau một tháng ở điện Vũ Kỹ đến tột cùng như thế nào! Thiên lực trong cơ thể điên cuồng điều đi ra ngoài, trận chiến này, nàng không lưu dư lực!
Một loại thủ ấn hoàn toàn mới chậm rãi xuất hiện trong hai tay Mộ Chỉ Ly, mọi người chỉ cảm thấy nhìn thủ ấn của Mộ Chỉ Ly có một loại quy tắc khó nói lên lời, động tác mặc dù không xem là mau nhưng ảo diệu vô cùng, làm cho người ta xem không hiểu. Thậm chí có người nhìn động tác của Mộ Chỉ Ly liền lâm vào trong giác ngộ.
Từng đạo rung động hiện ra từ trong hai tay Mộ Chỉ Ly, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh phảng phất biến thành một vũng nước ao không khí theo đó lại càng rung động có quy luật, không thể nghi ngờ đây là một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị. Năng lượng dường như không tồn tại, lại giống như chỗ nào cũng có, làm cho không người nào có thể tìm ra dấu vết đồng thời lại cảm thấy mình bị vây trong đó.
Một loại cảm giác kỳ quái khó nói lên lời như vậy, làm cho người ta nhíu mày cũng không tự kiềm hãm được theo thủ ấn của nàng mà liên tưởng. . . . . .
Đây là chiêu thức mới nhất mà nàng mới cô đọng ra, ngay cả chính nàng cũng không biết uy lực chiêu này đến tột cùng như thế nào. Nàng còn không có thời gian để thi triển, bất quá nàng tin tưởng uy lực Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp chỉ có thể càng ngày càng mạnh. Một chiêu này nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng tốc độ tiêu hao của thiên lực trong cơ thể nàng lại vô cùng kinh khủng.
Thiên Lực màu trắng đích ngưng tụ thành đóa đóa bạch vân xuất hiện quanh thân Mộ Chỉ Ly, một bộ áo trắng của nàng ở trong mây mù lại càng phiêu miểu, gió nhẹ xuy phất lên tam thiên thanh ti*(ba búi tóc đen), vào giờ khắc này có loại mỹ cảm khó nói lên lời.
Thời điểm Lăng Lạc Trần và Tư Đồ Diêu xuất hiện nhìn thấy một màn này, hết thảy xung quanh phảng phất không còn tồn tại, chỉ còn lại có tiên nữ Mộ Chỉ Ly, xinh đẹp kinh tâm động phách, xinh đẹp dao động nhân tâm.
Chư vị trưởng lão nhìn một chiêu này của Mộ Chỉ Ly đều cảm thấy rất không bình thường, loại ba động kỳ lạ này làm cho bọn họ cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, huyền ảo như thế ngay cả bọn họ cũng có thể từ đó nhận được một phen thể ngộ (giác ngộ). Này phải là vũ kỹ như thế nào mới có thể có uy lực như vậy? Mộ Chỉ Ly lá bài tẩy thật sự không phải bình thường.
“Phong Hàn, Mộ Chỉ Ly sử dụng vũ kỹ gì vậy? Ba động lại kỳ lạ như thế?” Trữ Trí Viễn không khỏi lên tiếng hỏi, hiện tại Phong Hàn đã là sư phụ Mộ Chỉ Ly, tự nhiên hiểu rõ hơn mấy phần so với bọn họ, bọn họ thật là rất tò mò.
Loại này ba động không coi là cường hãn bao nhiêu, bất quá thắng ở quỷ dị. Nhìn đến bây giờ bọn họ đều xem không hiểu đây tột cùng là một chiêu như thế nào, bởi vì cho đến bây giờ chiêu thức kia cũng không có biểu hiện ra uy lực của nó .
Vân đóa*(đám mây) bạch sắc càng ngày càng nhiều, song vào giờ khắc này lại xảy ra biến hóa. Vốn là bạch sắc vân đóa dần dần biến thành màu xanh, giống như màu xanh nước biển, trong suốt và sáng ngời, kỳ lạ là kèm theo một trận gió nhẹ thổi qua, trên Vân Đóa lại nổi lên từng đạo rung động, phảng phất thật sự là nước biển.
Ở trong vân đóa, đột nhiên biến hóa lần nữa, rung động khổng lồ tạo thành từ chính giữa, một thanh thủy lam cự kiếm cũng từ trong đó chậm rãi xuất hiện, theo đó một cỗ năng lượng làm cho người tim đập nhanh nhanh chóng cuộn trào quanh mọi người!
Thủy lam cự kiếm phảng phất là màu xanh trong suốt nhất trên thế giới này, sạch sẽ và thuần túy, khiến cho lực chú ý của mọi người không khỏi bị hấp dẫn, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
Trong quá trình tạo thành thủy lam cự kiếm, chiêu thức của Liễu Tuyết Nghiên cũng đã ngưng kết hoàn thành. Từng tia điện quang lần nữa ở trong tay của nàng toát ra, vô cùng hoan khoái. Bất đồng với Mộ Chỉ Ly bên này bích thủy lam thiên, Liễu Tuyết Nghiên vẫn như cũ mây đen giăng đầy, cả người nàng giống như Lôi Đình tràn đầy mị lực cuồng bạo.
Cường hãn tia chớp ở trong tầng mây bắt đầu hình thành, hơi thở cường hãn vào giờ khắc này đè nén mọi người không từng hiển lộ ra, hiển nhiên, Liễu Tuyết Nghiên không muốn lãng phí chút lôi điện lực nào, đợi đến sau khi hoàn thành liền cho Mộ Chỉ Ly Lôi Đình nhất kích!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Thiên Ngô cũng xảy ra chút biến hóa. Không nghĩ tới nha đầu này thậm chí ngay cả một chiêu này cũng ngưng luyện ra. Lúc trước nàng luyện thật lâu cũng không thể thành công ngưng luyện ra một chiêu này, chưa từng nghĩ hôm nay lại thành công.
Uy lực một chiêu này cường hãn bao nhiêu trong lòng hắn rõ ràng, nhưng vào giờ khắc này hắn thế nhưng không cách nào phán đoán đến tột cùng ai mạnh hơn một chút. Không cần phải nói tự nhiên là lực công phá của Liễu Tuyết Nghiên mạnh hơn một chút, nhưng chiêu thức Mộ Chỉ Ly thắng ở quỷ dị. Bọn họ nhiều tuổi như vậy, cái gì thế diện (việc đời) chưa từng thấy qua? Nhưng một chiêu của Mộ Chỉ Ly làm cho bọn họ những trưởng lão này đều xem không hiểu đến tột cùng là lực lượng như thế nào.
Thủy lam cự kiếm xuất hiện từng chút một, mà kèm theo cự kiếm xuất hiện, sắc mặt Mộ Chỉ Ly cũng càng thêm tái nhợt, tiêu hao như thế này nàng có chút khó có thể thừa nhận. Thân thể không ngừng hấp thu thiên lực từ ngoại giới để bổ sung, chỉ tiếc nhập bất phu xuất (vào không bằng ra). Cũng may chiêu thức kia đã hoàn thành, nếu không nàng sợ là không thể thi triển ra.
Rốt cục, thủy lam cự kiếm hoàn toàn ngưng hiện ra rồi! Khí lực toàn thân Mộ Chỉ Ly phảng phất tại một khắc này bị rút hết, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thủy lam cự kiếm khổng lồ vô cùng phía trên kia, trong lòng của nàng cũng dâng lên một cổ cảm giác tự hào. Ngay cả chính nàng đều hiếu kỳ chiêu thức làm cho nàng hao phí thiên lực nhiều như thế đến tột cùng có bao nhiêu uy lực.
“Quang Diệu Thiên!”
Liễu Tuyết Nghiên quát lên một tiếng, Lôi Điện hình thành hồi lâu trong mây đen kia vào giờ khắc này toàn bộ bộc phát ra, trong nháy mắt ánh sáng phảng phất chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Tia chớp cấp tốc hướng phương hướng Mộ Chỉ Ly nhanh chóng chém xuống, uy thế kinh người khiến cho lòng người ớn lạnh, nếu như bị bổ trúng sợ là toàn bộ đều bị nướng cháy. Sau khi nhìn thấy chiêu thức Liễu Tuyết Nghiên, khóe miệng Mộ Chỉ Ly cũng giương lên nụ cười.
“Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp thức thứ tám: Thủy Sắc Hải Đường!” Mộ Chỉ Ly quát lạnh một tiếng, thủy sắc cự kiếm liền nghênh đón hướng tia chớp.
Vốn tưởng rằng đây là giao phong giữa tia chớp cùng cự kiếm, lần này giao thủ cùng lần trước giống nhau, nhưng một màn kế tiếp bọn họ phát hiện cũng không phải là như thế. Bởi vì sau khi lực lượng tia chớp đụng chạm với thủy lam cự kiếm lại đột ngột biến mất! Bất quá rất nhanh mọi người liền biết tia chớp cũng không phải là biến mất, mà là toàn bộ bị cự kiếm hấp thu vào!
Không lưu chút nào, toàn bộ đều bị hấp thu vào trong. Mọi người thậm chí có thể thông qua thân kiếm trong suốt thấy Lôi Điện lóng lánh bên trong, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Sau khi nhìn toàn bộ tia chớp bị hấp thu vào, trên mặt Mộ Chỉ Ly lộ ra một nụ cười, hao phí của nàng nhiều thiên lực như vậy hiệu quả công kích quả nhiên bất phàm, đáng giá!
Liễu Tuyết Nghiên trừng lớn hai mắt, tựa hồ không thể tin được hết thảy trước mắt, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng chưa từng thấy qua chiêu thức quỷ dị như vậy, Lôi Điện làm sao lại bị hấp thu đây? Đây chính là Lôi Điện nàng uấn nhưỡng (chuẩn bị) thật lâu a, thế nhưng một chút hiệu quả cũng không có! Vốn là tự tin vào giờ khắc này cũng giảm bớt mấy phần. . . . . .
Đúng lúc này, thủ ấn Mộ Chỉ Ly liền phiên động lần nữa, thủy lam cự kiếm trên không trung ầm ầm bạo tạc, mà tia chớp bị hấp thu kia lại trong nháy mắt công kích hướng Liễu Tuyết Nghiên.
Tốc độ cực nhanh tại thời điểm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối cũng đã đi tới trước mặt Liễu Tuyết Nghiên, Liễu Tuyết Nghiên làm sao cũng nghĩ đến sẽ công kích mình, nhất thời ứng phó không kịp chỉ có thể nghĩ biện pháp để đối phó Lôi Điện.
“Vũ kỹ của Mộ Chỉ Ly không khỏi cũng quá mạnh đi! Đây là kính diện (mặt kính) vũ kỹ sao? Trực tiếp đem công kích của đối phương phản xạ trở về.”
“Đúng vậy a, đây quả thực là vũ kỹ nghịch thiên a. Nếu là công kích của đối phương quá mạnh mẽ chịu không được, trực tiếp phản công đánh trở về sợ là đối phương cũng sẽ ứng phó không kịp.”
“Lần này Tiểu ma nữ sợ là phiền toái. . . . . .” Phong Hàn cố nén xúc động muốn vỗ tay bảo hay, Chỉ Ly biểu hiện thật sự là quá tốt rồi! Vũ kỹ như thế này đã bao nhiêu năm bọn họ chưa bao giờ gặp rồi? Vũ kỹ có thể có được loại tác dụng này bọn hắn nhận thấy nhất định là vũ kỹ nghịch thiên, hơn nữa đã mai danh ẩn tích chưa từng xuất hiện qua.
Kính diện vũ kỹ là từ viễn cổ lưu truyền lại, chẳng qua là dần dần mất đi trong dòng sông lịch sử. Mọi người cho là đã hoàn toàn biến mất mà tiếc nuối, chưa từng nghĩ ở chỗ này có thể gặp được lần nữa.
“Vậy mà lại là kính diện vũ kỹ, Mộ Chỉ Ly ẩn giấu bảo bối cũng quá nhiều đi!” Giang Tuyệt vỗ đùi nói, trong tầm mắt nhìn về phía Phong Hàn tràn đầy ghen tỵ.
“Cũng không biết điện Chu Tước cho nàng cái gì, ai. . . . . .” Trong mắt Ty Khôn cũng mang theo một tia hâm mộ, hắn biết sau khi Mộ Chỉ Ly tiến vào điện Chu Tước, thực lực điện Chu Tước cũng nhất định sẽ quật khởi.
Đợi đến tỷ thí quý so lần sau, biểu hiện của điện Chu Tước sợ là tuyệt sẽ không tệ, đến lúc đó bọn họ điện Huyền Vũ không phải là sẽ xếp hạng đệ nhất đếm ngược? Chỉ cần nghĩ đến đây hắn đã cảm thấy dị thường buồn bực.
“Các ngươi không nên hâm mộ ta, đây chủ yếu là mị lực nhân cách của ta.” Phong Hàn cười ha ha nói, thống khoái a, thật là thống khoái! Đệ tử quan môn của chính mình thật sự quá cho mình mặt mũi rồi! Chút ít buồn bực trước kia lúc này đã hoàn toàn biến mất . . . . .
Quang Diệu Thiên vốn là công kích mạnh nhất của Liễu Tuyết Nghiên, bây giờ rơi vào trên người của nàng ngay cả nàng cũng không biết nên ứng đối như thế nào mới tốt! Một cổ mùi khét chậm rãi tràn ngập ra, Thiên Ngô trưởng lão trước tiên liền đi tới bên cạnh Liễu Tuyết Nghiên, chuẩn bị đem tia chớp kia vào trong khe không gian.
Đang lúc tầm mắt của mọi người lần nữa rơi vào trên người Liễu Tuyết Nghiên, cả đám đều có chút buồn cười. Lúc này Liễu Tuyết Nghiên kia nào còn có Tiểu ma nữ bộ dáng kiêu ngạo ban đầu, một thân y sam lúc này đã biến thành cháy đen xì, còn tản ra một cổ mùi than cháy, trên mặt lại hiện đầy tro bụi.
Một ngụm máu tươi lại phun ra ngoài, nàng cố gắng lau sạch sẽ tro bụi trên mặt, nào biết hai tay lúc này cũng màu đen, càng lau càng bẩn, hoàn toàn thành một vai mặt hoa (trong tuồng hát).
Nghe xung quanh truyền đến tiếng cười, Liễu Tuyết Nghiên nhanh chóng chạy ra bên ngoài, chỉ cảm thấy mặt mũi hôm nay coi như là mất hết. Mặc dù Mộ Chỉ Ly tốt hơn Liễu Tuyết Nghiên một chút, bất quá nàng tiêu hao đồng dạng vô cùng khổng lồ, cộng thêm trong cơ thể bởi vì Lôi Đình lực mà được phá hư kinh mạch, trạng thái cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Chậm rãi tiêu sái xuống đài, lúc này mọi người mới ý thức được kết quả tỷ thí trận này cũng không như bọn họ cho là đúng mà lại hoàn toàn ngược lại! Mộ Chỉ Ly thắng! Tỷ thí khiêu chiến vượt cấp hai cảnh giới nàng thế nhưng thắng! Mặc dù khó lòng tin tưởng, nhưng lại thật thật sự sự xảy ra!
Trong lúc nhất thời, ai cũng không nói ra lời, kết quả như thế mang cho bọn họ quá nhiều rung động. Lăng Lạc Trần nhìn Mộ Chỉ Ly, khóe miệng cũng giương lên nụ cười, hắn thật vì nàng cảm thấy vui vẻ. . . . . .
Tâm tình Tư Đồ Diêu dường như càng thêm thật là tốt, Chỉ Ly là bởi vì hắn cho nên vẫn chiến đến cuối cùng đấy sao? Trong lòng hy vọng là như vậy lại lo lắng không phải như vậy, loại cảm xúc phức tạp này quấn quýt lấy hắn, ánh mắt nhìn Mộ Chỉ Ly cũng càng thêm sáng ngời.
“Chỉ Ly, còn tốt chứ!” Cung Linh đột nhiên lớn tiếng nói
Lời này vừa nói ra, đệ tử Thần Quyết Cung liền rối rít hô: “Chỉ Ly, còn tốt chứ!”
“Còn tốt chứ!”
Không có ai ngăn cản lời của bọn hắn, ngay cả mấy vị trưởng lão cũng không nói chuyện, hôm nay trận chiến này bọn họ cũng đồng dạng cảm thấy rung động. Mặc dù cháu gái Liễu Tuyết Nghiên của mình bị thương, nhưng tâm tình Thiên Ngô trưởng lão lại cũng không quá tệ.
Mộ Chỉ Ly thắng, nàng thật thắng! Nhìn thấy biểu hiện của nàng, hắn chỉ cảm thấy rất vui mừng. Nghe được lời nói của mọi người, Mộ Chỉ Ly trước mặt không khỏi lộ ra nụ cười chói lọi như hoa đào, dung nhan tái nhợt nhưng không che dấu được vui sướng của nàng.
Không phải bởi vì thắng lợi mà vui sướng, mà là đây hết thảy làm nàng cảm giác mình chân chính sáp nhập vào trong đại gia đình Thần Quyết Cung. Sau đó, Mộ Chỉ Ly cũng không có tiếp tục ngốc lại tại tỷ võ trường, sau khi khai báo với Phong Hàn nàng vàThiên Nhi cùng nhau trở lại gian phòng.
Nhiệm vụ Thiên Nhi tất nhiên là chiếu cố nàng. Sau khi nuốt đan dược, trạng thái Mộ Chỉ Ly tốt hơn nhiều, vết thương trong cơ thể chỉ cần cho nàng một ít thời gian liền có thể hoàn toàn khỏi hẳn. Vết thương này cũng không có đả thương đến căn cơ, cho nên trị liệu cũng không khó.
Thiên Nhi ngồi trước giường Mộ Chỉ Ly, trên mặt đều là nụ cười: “Chỉ Ly, biểu hiện của ngươi hôm nay thật không tệ! Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp quả nhiên bất phàm, mỗi một chiêu đều uy thế cường đại giống như lần này.”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy, Thiên Sát Cổ giới quả thật thần kỳ, Vạn Nguyên Quy Nhất kiếm pháp cũng không có chiêu thức cố định, chỉ cần ta có thể nhìn vũ kỹ liền có thể diễn sinh ra chiêu thức mới. Một chiêu hôm nay là diễn xuất ra trước đó vài ngày, bất quá này hiệu quả cũng là ngoài ý liệu của ta.”
“Chiêu thức kia của ngươi không biết có bao nhiêu người thèm muốn, có thể nói tương đương với nhiều hơn một cái mạng, thời khắc mấu chốt có thể nghịch chuyển càn khôn!” Thiên Nhi chân thành nói, nếu là đụng phải cao thủ khó mà chống đỡ, chỉ cần xuất ra một chiêu này, không những mình tránh thoát một chiêu, đối phương cũng gặp phải chiêu thức khó mà đối kháng.
Mặc dù không thể làm đối phương bị thương nặng, nhưng rời đi cũng sẽ không có vấn đề. Chỉ cần ngẫm nghĩ một chút liền có thể hiểu điểm mạnh của chiêu thức kia. Lúc trước thời điểm nàng xem đến chiêu thức liền cảm rất là quỷ dị, chưa từng nghĩ lại là kính diện vũ kỹ biến mất nhiều năm, thật sự là cực kỳ ngoài dự liệu của nàng.
Thiên Nhi đối với một chiêu này khen không dứt miệng, Mộ Chỉ Ly liền biết một chiêu này thật sự cường hãn. Dù sao lâu như vậy tới nay thứ có thể làm cho Thiên Nhi khen ngợi cũng không nhiều.
“Năng lực của Thuỷ Sắc Hải Đường này không tệ, bất quá thực lực đối phương cũng không có thể cao hơn ta quá nhiều, nếu không sẽ không có biện pháp thừa nhận lực lượng như vậy mà tự động nổ tung.”
Bất kỳ một môn vũ kỹ nào cũng không thể bỏ qua nhân tố khách quan, bất quá chỉ là có năng lực như thế cũng đã nghịch thiên.”Thực lực làm chủ là hiển nhiên, thời điểm vượt cấp chiến đấu lực lượng một chiêu này cũng không nhỏ. Tiểu ma nữ kia sợ là hiện tại đã buồn bực chết đi.”
Nhìn Thiên Nhi có chút hả hê nói Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ lắc đầu: “Là chính nàng ta suy nghĩ nhiều quá. . . . . . Tuỳ nàng ta đi, dù sao sau này cũng không còn liên quan gì.” Ở trong lòng của nàng đã sớm có người, có thể nói hành động của Liễu Tuyết Nghiên hôm nay hoàn toàn là dư thừa, chẳng qua là nàng không biết thôi.
Hai ngày kế tiếp, Mộ Chỉ Ly chỉ cần phụng mệnh ở trong phòng tu dưỡng, đây là Phong Hàn ra lệnh cho nàng. Nàng sẽ tại ngày thứ ba lại ra sân cuộc thi luyện đan, sư mệnh không thể trái, Mộ Chỉ Ly cũng chỉ có thể nhẫn nại tu luyện trong phòng.
Bỏ qua hai ngày cuộc thi luyện đan trong lòng của nàng hơi có tiếc nuối, bất quá cũng may Thiên Nhi mỗi ngày cũng có thể hướng mình hồi báo tình huống, cộng thêm cuộc thi luyện đan cấp quan trọng chủ yếu ở ngày thứ ba, cho nên thật ra cũng không quá tiếc nuối.
Trong chớp mắt liền đến ngày thứ bảy.
Mộ Chỉ Ly thần thanh khí sảng tiêu sái ra khỏi gian phòng, lại phát hiện đệ tử Luyện Đan Thất cũng đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.