Y Thủ Che Thiên

Chương 21: DĨ NHIÊN LÀ SẮC LANG!




Tất cả mọi việc đều là do Mộ Chỉ Ly an bài tốt, mà tất cả chuyện phát sinh lúc này cũng đúng như nàng đã dự liệu.
Ông chủ khách điếm kia cũng là do nàng trước đó đã nói chuyện qua, nếu không trước khi xảy ra chuyện, nàng ra ra vào vào, ông chủ kia làm sao mà không biết chứ? Mà lần này nàng cũng muốn nhìn xem phản ứng của Vân Hương, mà hiện tại sợ là nàng ta đã hoàn toàn ngây ngốc rồi.
Nếu trực tiếp giết nàng, không khỏi thiếu vài phần hứng thú, hiển nhiên một màn hiện tại đúng là có hứng thú hơn.
Về phần quần áo của Hàn Như Liệt cũng do nàng dặn dò trước đó, bởi vì nàng hiểu tính tình của Hàn Như Liệt, thời điểm đám người Bạch Sát tìm tới cửa, hắn nhất định sẽ không ngoan ngoãn đứng ở trong phòng, đi ra sáp một cước cũng là chuyện lường trước được.
Cũng may Hàn Như Liệt rất là phối hợp thay đổi một bộ quần áo, tuy nhiên ngày thường hắn vẫn là mặc quần áo màu hồng, bây giờ nhìn qua thật đúng là có điểm không thích ứng được, tựa hồ màu hồng đã trở thành phong vận *(bộ dạng) riêng của hắn, chỉ cần nói đến nam tử mặc áo hồng là nghĩ ngay đến hắn.
Một thân áo tím mặc trên người hắn làm tôn lên vẻ anh tuấn phi phàm, quý khí bức người, màu sắc mang sắc thái tràn ngập thần bí rất là thích hợp với hắn, so với màu hồng thiếu vài phần phách lối, nhưng lại thêm vài phần nội liễm.
Tuy nhiên giống nhau là hắn vẫn đẹp trai như vậy, cùng với biểu cảm tươi cười tà tứ trên mặt hắn, sợ là phải mê đảo không ít nữ tử!
Bạch Sát hung tợn nhìn Vân Hương nói: “Nam tử áo hồng cùng nam tử áo trắng ở địa phương nào?”
Vân Hương đưa tay chỉ vào Hàn Như Liệt, hơi run rẩy nói: ” Đại nhân, hắn chính là vị nam tử áo hồng kia! Chính là hắn, trước kia ta đi theo nàng ta tới, ngay lúc đó là gặp được hắn nha! Bọn họ biết trước là chúng ta muốn tới, cho nên mới cố ý thay đổi xiêm y, nhất định là vậy, nhất định là vậy!” Vân Hương quỳ xuống bò tới bên cạnh Bạch Sát, lôi kéo ống quần hắn than thở khóc lóc nói.
Bộ dáng thê thảm nhìn như than thở khóc lóc kia, kì thực chính là lên án, người bên ngoài không biết còn tưởng nàng là người đáng thương cỡ nào đâu.
” Cô nương này nói chuyện thật buồn cười, ngươi mạc danh kì diệu* (không hiểu tại sao) chạy tới, đầu tiên là nói ta, bây giờ còn nói người khác , rõ ràng là mặc màu tím lại bị ngươi nói thành màu hồng, đổi trắng thay đen như vậy cũng không khỏi quá miễn cưỡng đi!” Mộ Chỉ Ly từng chữ châu ngọc, hoàn toàn đem lời nói của Vân Hương bác bỏ không còn một câu.
“Nếu đúng như lời ngươi nói, chúng ta thay vì thay quần áo còn không bằng trực tiếp đi ra ngoài, làm gì còn ngốc ở chỗ này chờ các ngươi? Huống chi bọn họ đều nói ta không phải người các ngươi muốn tìm, vì sao ngươi cứ chấp nhất như vậy? Không hiểu ta ở địa phương nào đắc tội ngươi, cho nên ngươi mới như vậy hãm hại ta!”
Mộ Chỉ Ly vẻ mặt nghiêm túc, ép hỏi Vân Hương, bộ dáng kia thật đến cực điểm, mọi người chung quanh đang vây xem nhìn thấy một màn này đều tin lời nàng nói.
Bị nhiều người như vậy nhìn, Bạch Sát sắc mặt cũng có chút không tốt, không khỏi hướng tới mọi người xung quanh rống lên một câu: “Nhìn cái gì vậy! Không liên quan đến các ngươi, ở lại đây xem cái náo nhiệt gì!”
Rất nhanh, xung quanh lại phục hồi im lặng.
“Các ngươi có từng nhìn thấy qua nam tử này?” Bạch Sát quay đầu hỏi những người thấy Mộ Chỉ Ly giết Hắc Sát.
Nhưng đám người kia lại cùng nhau lắc đầu:”Chưa từng nhìn thấy qua, Bạch Sát đại nhân, hai người này chúng ta cũng chưa từng thấy qua a!”
” Vân Hương, hay cho một cái lá gan lớn, ta xem ngươi thật là chán sống, đêm nay ta liền cho ngươi được toại nguyện.” Bạch Sát mở miệng nói.
Nghe được lời nói của Bạch sát, Vân Hương sắc mặt nhất thời tái nhợt đứng lên, hiển nhiên là nhớ ra chuyện tình kinh khủng gì, mồ hôi lạnh không ngừng lưu lại trên trán, thân thể gầy yếu run lên: “Đại nhân, hãy tin tưởng Vân Hương, Vân Hương không dám lừa gạt người a! Bọn họ chính là bởi vì biết các ngươi nhận không ra, cho nên mới ra vẻ không có việc gì đợi ở chỗ này.”
Nghe vậy Bạch Sát lại đem ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Chỉ Ly, trực giác của hắn cho thấy vị nữ tử này không đơn giản, hơn nữa thực lực cũng không kém, nhìn thấy mình mà trên mặt không một tia bối rối, tuy rằng tất cả mọi người nói chưa từng gặp qua nữ tử này, nhưng nếu thực sự là như thế, vì sao Vân Hương lại nhất định nói là nàng đây?
Đối với sự hiểu biết của hắn về Vân Hương, Vân Hương hẳn là không có là gan này a!
“Hai vị, các ngươi đã nói là các ngươi trong sạch, như vậy không bằng theo ta trở về một chuyến đi! Trở về chúng ta tra tấn Vân Hương một phen liền rõ, như vậy cũng là cho hai vị một cái trong sạch.”
Nếu là lời nói lúc bình thường, Bạch Sát tuyệt đối sẽ không lựa lời nói tốt như vậy, nhưng cô gái này bộ dạng bất phàm, nhất là khí chất trên người kia, gia đình bình thường sợ là không có nữ tử như vậy.
Chẳng may là bối cảnh mình không thể chống lại, như vậy lời nói vừa rồi là rất khách khí rồi, nhưng nếu điều tra ra Hắc Sát thực sự là do nàng giết, vô luận thế nào hắn cũng không buông tha cho nàng!
Dù sao trên thế giới này thủ đoạn gì cũng có, nói không chừng chính là Thuật Dịch Dung đây!
Nghe xong lời nói của Bạch Sát, Hàn Như Liệt cũng trực tiếp mở miệng, khóe miệng tươi cười tà tứ mang theo vài phần hương vị kiêu ngạo: “Ở trên đời này người giống như ngươi dám mời chúng ta theo về thực sự rất là ít. Nương tử của ta cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi còn tưởng rằng ngươi thật sự có năng lực sao!”
Lời nói sắc bén phát ra, cũng mang theo khí thế của Hàn Như Liệt, một phen nói ra như vậy, đám người phía sau Bạch Sát không ai dám lên tiếng.
Đây là khí thế nhiều năm dưỡng thành, đổi lại người bình thường vô luận có bắt chước thế nào cũng làm không được, Mộ Chỉ Ly nhìn thấy một màn này cũng đại khái đoán ra thân phận của Hàn Như Liệt trong gia tộc, có thể có khí thế này, tuyệt đối không đơn giản!
Nghe lời nói của Hàn Như Liệt, Bạch Sát sắc mặt ngày càng khó coi, qua bao nhiêu năm, đã thật lâu rồi không có người nào dám nói chuyện với hắn như vậy, nhưng điều khiến hắn kinh hãi chính là hắn cảm nhận được. Khí thế này của Hàn Như Liệt, tuyệt đối không phải giả vờ ở ngoài mặt, hắn ở trên đời giao thiệp cùng nhiều loại người như vậy, nhìn người cũng khá chuẩn.
Xem ra chính mình đoán thật không có sai, bối cảnh của hai người trước mặt tuyệt đối không đơn giản.
“Chỉ dựa vào một cái nô bộc đê tiện đã nghĩ đem hai người bọn ta mang đi, không phải là quá buồn cười. Vị đại nhân này, sao ngươi không nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ta cũng thực tò mò.” Mộ Chỉ Ly nhếch khóe môi mang theo ý cười, thần thái tự nhiên….không có chút nào là khẩn trương cùng lo lắng.
Bộ dáng kia thoạt nhìn giống như cùng bằng hữu bình thường nói chuyện phiếm, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng chột dạ, Bạch Sát trong nhất thời cũng thực sự bối rối.
“Hôm nay một nữ tử mặc áo đen đánh chết huynh đệ của ta để cứu nàng (Vân Hương), rồi sau đó khi chúng ta bắt được nàng, nàng nói cho chúng ta biết nữ tử cứu nàng đang ở ngay tại phòng của cô nương.” Khi nói lời này, Bạch Sát vẫn cẩn thận quan sát sắc mặt của Mộ Chỉ Ly, chỉ cần có một tia không bình thường hắn liền có thể nhận ra.
Nhưng mà, sau khi hắn quan sát cẩn thận cũng đành thất vọng, bởi vì khuôn mặt của Mộ Chỉ Ly không hề có chút biến hóa nào.
Giống như là đang nghe chuyện tình không quan hệ đến mình, vân đạm phong khinh.
“Nếu thật sự là như lời ngươi nói, đại nhân hành động không khỏi có chút buồn cười. Nếu nữ tử mặc áo đen kia cứu nàng, như vậy chính là ân nhân cứu mạng của nàng, trên đời này sao có thể có người lấy oán trả ơn như vậy?
Người khác cứu nàng, nàng còn mang ngươi đi giết ân nhân của nàng? Chuyện này thật sự không phù hợp với nhân nghĩa thường tình a, nếu là nói cô gái này vì cứu ân nhân của nàng mà đến ngăn trở các ngươi, vì nàng kia tranh thủ thời gian, ta còn tin tưởng vài phần.”
Mộ Chỉ Ly vẻ mặt lạnh nhạt nói ra lời này, như có như không liếc nhìn bạch Sát.
Quả nhiên, sau khi nghe lời Mộ Chỉ Ly, sắc mặt Bạch Sát chợt biến đổi, một cước đem Vân Hương đá đi thật xa:” Hay cho ngươi một cái Vân Hương, thế nhưng lại dùng kế điệu hổ li sơn, hôm nay trở về ta liền cho ngươi nếm thử chút tư vị sống không bằng chết!”
Hắn chợt xoay đầu lại hướng tới đám người phía sau:”Đứng ở đây làm gì? Còn không nhanh một chút đi ra ngoài tìm kiếm nữ tử áo đen? Ai tìm được, ta thưởng người đó một trăm kim tệ!”
Mọi người nghe thấy lời này, cả đám giống như đánh máu gà bình thường hướng bên ngoài chạy đi! Phải biết rằng một trăm kim tệ chính là đủ cho bọn họ sống thật tốt trong một thời gian!
Vân Hương mặt xám như tro tàn, gắt gao nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt trừ bỏ ghen ghét còn có một tia kinh ngạc, nàng không nghĩ tới nữ tử tư sắc bình thường kia kì thực chính là một mĩ nhân quốc sắc thiên hương.
Song, trên mặt nàng cũng lộ ra một ý cười tự giễu. Đúng vậy a, nếu như là nữ tử bình thường làm sao có thể khiến hai người bọn họ đối với nàng như vậy đâu! Chính mình thực sự là người si nói mộng * (nói chuyện viễn vông)
Ngay tại lúc Bạch Sát chuẩn bị rời đi, Bụi Thái Lang trong ngực Mộ Chỉ Ly cũng đồng thời chạy ra, trực tiếp bổ nhào về phía Vân Hương.
Vân Hương trốn không kịp, trực tiếp bị Bụi Thái Lang cắn trúng.
“A” mọi người chỉ nghe thấy một tiếng kêu tê tâm phế liệt thảm thiết vang lên, lúc quay đầu lại đã gặp được một màn vô cùng tàn nhẫn. BụiThái Lang trực tiếp đem một bàn tay của Vân Hương cắn xuống, máu chảy đầm đìa nhiễm đỏ mặt đất, mà Bụi Thái Lang cũng không có chút nào cố kị trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Ai cũng không nghĩ đến tiểu lang trong lồng ngực Mộ Chỉ Ly giống như một con sủng vật bình thường kia lại hung tàn như thế, lúc trước nhìn thấy bộ dáng của nó dịu ngoan còn tưởng rằng đã sởm bị thuần phục, hiện tại vừa nhìn thấy hiển nhiên là không phải như thế.
Bạch Sát sắc mặt cũng vài phần khói coi, xem ra nữ nhân này làm là để cho bọn hắn xem, không nghĩ tới sủng vật bên người nàng lại hung ác như vậy, tự nhiên thực lực của nàng lại càng không thể nói, nếu không nàng làm sao thuần phục còn sói này?
Mà Mộ Chỉ Ly cũng phát hiện ra, máu đỏ tươi kia rơi xuống lông của Bụi Thái lang cũng trở nên tròn vo lăn xuống dưới, hoàn toàn không dính lại trên lông, vẫn là như vậy sạch sẽ trắng noãn, không lây dính dù chỉ một chút.
Sau khi ăn xong cánh tay, Bụi Thái Lang tiếp tục hướng Vân Hương nhào tới, Vân Hương sợ tới mức cũng không biết lấy đâu ra sức lực chạy về phía Bạch Sát, hiển nhiên nàng sợ Bụi Thái Lang so với Bạch Sát còn hơn gấp bội.
Mà Bụi Thái Lang cũng không dừng lại cước bộ của mình, vẫn như cũ hướng nàng đánh tới, Bạch Sát thấy thể, thân thể trực tiếp đánh về phía BụiThái Lang.
Nếu nó muốn cắn Vân Hương, đối với hắn cũng không sao cả, dù sao bất luận là chính mình xử trí hay nữ nhân này xử trí, Vân Hương đều nhất định không sống qua đêm nay, nhưng lại liên quan đến lời hắn đã nói, như vậy cũng tương đương với thế diện của hắn Bạch Sát.
Bạch Sát vốn là một cái cao thủ tu luyện, một chiêu này không hề thu liễm khí lực, nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly cũng khẩn trương lên, Bụi Thái Lang mới từ trong trứng yêu thú nở ra không bao lâu, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì đi.
Nhưng mà đúng lúc này, Bụi Thái Lang cũng lắc mình một cái tránh đi công kích của Bạch Sát, làm cho Bạch Sát một chiêu đánh vào không khí.
Nhìn thấy một màn như vậy, bước chân của Mộ Chỉ Ly dừng lại, trên mặt nhiều thêm một tia kinh ngạc, tốc độ Bụi Thái Lang lại nhanh như vậy, tuy rằng tốc độ nhanh là điểm đặc thù của loài sói, nhưng BụiThái Lang tránh một chiêu này cũng là không có một chút nào khẩn trương, rõ ràng là nó đã nhận ra trước khi xảy ra.
Xem ra năng lực của Bụi Thái Lang thực không đơn giản a, ít nhất tốc độ này chính là ưu điểm lớn của nó.
Thiên nhi thấy thế cũng nở nụ cười:”Như thế rất tốt, tốc độ của ngươi mau, tốc độ của Bụi Thái Lang cũng mau, ha ha.”
Mộ Chỉ Ly cũng mỉm cười đứng lên:” Ha hả, đúng vậy a!”
Hàn Như Liệt nhìn thấy tốc độ của Bụi Thái Lang, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn thấy cũng không đơn giản như bề ngoài, dù sao thứ hắn gặp qua cũng không ít, trước đó hắn còn tưởng rằng Bụi Thái Lang chính là sủng vật được Mộ Chỉ Ly nuôi dưỡng, lúc này thấy thì BụiThái Lang cũng là một con yêu thú a!
Yêu thú nghe lời như vậy, trong đầu Hàn Như Liệt hiện lên một từ — yêu sủng!
Càng nghĩ càng thấy có thể, Bụi Thái Lang này còn đang ở sinh kì trẻ nhỏ, cho nên hình thể mới nhỏ như vậy, rất nhanh, Hàn Như liệt nhớ tới trước đó ở Viễn Cỗ di tích, qua một lúc lâu mới thấy Mộ Chỉ Ly đi ra, mà BụiThái Lang này cũng mới xuất hiện sau khi đến di tích.
Xem ra BụiThái Lang cũng là ở trong di tích thu hoạch được, không nghĩ tới Chỉ Ly vận khí tốt như vậy, làm cho hắn cũng thay nàng vô cùng cao hứng
Sau khi đám người Bạch Sát rời khỏi, Bụi Thái Lang cũng đem Vân Hương ăn sạch sẽ, một màn tàn nhẫn như vậy Mộ Chỉ Ly cũng không có chút phản ứng, Vân Hương như vậy lấy oán trả ơn, căn bản chết cũng không đủ đền tội! Dùng làm thuốc bổ cho Bụi Thái lang cũng không tồi.
Về phần Bạch Sát, cứ để cho hắn chậm rãi tìm đi, dù sao cũng tìm không ra người, tại thành Ngải Y này , nữ tử mặc quần áo màu đen, khuôn mặt bình thường không biết có bao nhiêu người, sợ phải tiêu tốn một thời gian ngắn.
Giải quyết xong Vân Hương, Bụi Thái Lang lại chui vào bên trong người Mộ Chỉ Ly, bụng nhỏ hiện tại cũng căng tròn, trên mặt mang theo ý cười thỏa mãn.
Nó mở miệng nói:”Chủ nhân, hôm nay Bụi Thái Lang không có cơ hội thi triển hết thân thủ, lần sau có chuyện đánh nhau nhất định phải kêu ta a!” Móng vuốt nho nhỏ gãi gãi y phục của Mộ Chỉ Ly.
Thấy thế, Hàn Như Liệt chợt thấy mất hứng, vốn tưởng rằng đây là một con lang* (sói) không nghĩ tới thế nhưng vẫn là một con sắc lang! Móng vuốt kia hướng chỗ nào cào vậy?
Trên mặt giương lên ý cười đạo mạo:”Nương tử, sủng vật này của nàng thực là đáng yêu, không biết có thể đưa cho ta xem không?”
Đúng lúc Mộ Chỉ Ly chuẩn bị đồng ý, Bụi Thái Lang lại hướng lồng ngực Mộ Chỉ Ly mà chui vào, nói:”Chủ nhân, ta không muốn cho hắn xem!” Nó thấy rõ ràng là trong mắt Hàn Như Liệt không có hảo ý, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng tuyệt đối không thể đáp ứng!
“Liền cho ta xem đi, ta còn chưa có nhìn qua sủng vật như vậy đâu.”
“Ta không muốn!”
Một người một sói cứ vậy mắt to trừng mắt nhỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.