Y Thủ Che Thiên

Chương 16: Trùng hợp?




Bởi vì hơn một tháng qua chưa từng ăn uống, Mộ Chỉ Ly chuẩn bị đi ăn bữa cơm, hiện tại nàng không ăn cơm trong một thời gian ngắn cũng được, nhưng thời gian quá dài thì không được.
Thay đổi một bộ áo quần liền đi xuống lầu, lão bản khách sạn nhìn Mộ Chỉ Ly cả buổi cũng không có nghĩ ra được lúc nào thì có một vị cô nương như vậy vào khách sạn, thế nhưng mà nàng lại từ trong phòng đi ra, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mộ Chỉ Ly mặc một thân quần áo màu đen, một thân như vậy có lẽ tại các thành trì khác thoạt nhìn sẽ rất kỳ quái, nhưng là tại thành Ngải Y thì lại rất bình thường, trong thành Ngải Y màu sắc thường xuất hiện nhất chính là màu đen.
Rất nhiều người đều mặc áo choàng, che dấu hình dạng của mình, ai cũng nhận thức không ra ai, cho nên lúc này Mộ Chỉ Ly một thân cũng không có bất kỳ người nào chú ý, tư thế kinh người đã bị nàng che giấu tốt lắm, nàng bây giờ thoạt nhìn chính là một nữ tử rất bình thường, bình thường đến liếc mắt nhìn cũng không có người sẽ lần nữa nhớ rõ.
Tùy ý chọn mấy món ăn, sau liền thấy món ngon thì bắt đầu ăn, không có người chú ý, Mộ Chỉ Ly cũng có chút hưởng thụ loại cảm giác này.
Hiện tại cái bộ dạng giả trang này là do nàng đã nghĩ cặn kẽ rồi lựa chọn đấy, dù sao trước lúc đến thành Ngải Y cũng đã nghe nói qua về hung danh của thành Ngải Y, tuy nói nàng đối với thực lực của mình có lòng tin, nhưng vì dung mạo mà khiến cho nguy hiểm thì thật sự là không đáng, trong thành Ngải Y này người có tội ác tày trời không phải là không có, có thể nói là cường giả như mây.
Có lẽ ngươi tại ven đường nhìn thấy một người bán hàng rong có thể trên tay là hung thủ của mấy chục cái nhân mạng, cho nên tại thành Ngải Y mà lớn lối, hiển nhiên là tự tìm đường chết.
Hiện tại nàng với bộ dạng này không ai có thể nhận ra được, cũng sẽ không dẫn tới người chú ý, đến lúc đó chỉ cần hơi chút một chú ý là thuận tiện rồi.
"Ba ngày sau chính là ngày hội trao đổi ở thành Ngải Y rồi, đến lúc đó chắc sẽ náo nhiệt lên rồi!" Bên cạnh bàn Mộ Chỉ Ly một vị nam tử khoảng ba mươi tuổi mở miệng nói.
"Đúng vậy a, hàng năm đúng dịp này là náo nhiệt nhất đấy, bất quá lúc trước bởi vì cái di tích Viễn Cổ gây ra động tĩnh cũng không nhỏ."
"Trước đó không lâu, mọi người bởi vì di tích Viễn Cổ mà đến, người lúc này mới vừa đi, lập tức sẽ lại xuất hiện rất nhiều người rồi, gần đây sinh ý của khách sạn thực không phải tốt bình thường, hàng năm đúng lúc này đều có thể kiếm một số lớn!"
"Đúng đấy, ta đều đã nghĩ muốn mở khách sạn, ngày bình thường không nói, chỉ cần đến hội trao đổi là sẽ tăng giá, tuyệt đối có thể lợi nhuận tăng gấp đôi! Không biết năm nay hội trao đổi sẽ xuất hiện bảo bối gì, ta rất là tò mò!"
"Hiếu kỳ có làm được cái gì? Ngươi có thể mua nổi sao? Còn không phải chỉ có thể nhìn xem?"
"Nhìn xem một chút cũng không tệ, đúng không?"
...
Ba ngày sau, hội trao đổi? Mộ Chỉ Ly trong đầu nhớ kỹ hai cái từ này, chẳng lẽ vận khí của mình thật tốt như vậy? Đến thành Ngải Y một chuyến đã gặp được di tích Viễn Cổ, lại đúng lúc gặp được hội trao đổimà mỗi năm chỉ có một lần?
Nghe được lời ở bên cạnh bàn, Thiên Nhi cũng mở miệng: " Hội trao đổi? Nghe bọn hắn nói ta lúc này mới nhớ, năm đó thời điểm ta tới nơi này giống như cũng là đúng lúc này, tất cả mọi người mang theo đồ mà mình cho là bảo bối tới đây, giống như trao đổi hội nghị, vô cùng náo nhiệt, xuất hiện rất nhiều bảo bối."
"Đúng là dịp như thế sao?" Mộ Chỉ Ly trong lòng cùng Thiên Nhi trao đổi nói, nàng đang trị liệu cho Trầm Duệ Thu, ít nhất còn phải sáu ngày nữa, vừa lúc có thể tham gia hội trao đổi mỗi năm có một lần.
"Ha ha, ngươi năm nay đúng là vận khí thật tốt, hi vọng vận khí của ngươi có thể tiếp tục tốt như vậy, lần này tại hội trao đổi có thể kiếm được vài bảo bối tốt!"
Mộ Chỉ Ly trong mắt lóe ra tinh quang, xem ra lần này xuất hiện không ít bảo bối, chính mình cần chuẩn bị một ít bạc, bằng không thì đến lúc đó nhìn trúng bảo bối lại mua không nổi, cái này chẳng phải là muốn giận điên người?
Ngay tại lúc Mộ Chỉ Ly nghĩ đến chuyện này, đồng thời hai thân ảnh xuất hiện trong khách sạn, nhất là hồng sắc thân ảnh kia, vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây, bất luận nam hay nữ đều đem ánh mắt đặt trên người của hắn, ngoại trừ Mộ Chỉ Ly.
Bọn nữ tử nhìn thấy nam tử mặc áo hồng, trên mặt đều hoặc đỏ bừng, hoặc ái mộ, hoặc mừng rỡ ...., mỗi một người đều không chuyển mắt nhìn hắn, chỉ sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ.
Một bộ áo đỏ gấm hoa thượng đẳng mặc ở trên người nam tử đem dáng người hoàn mỹ của hắn hiển lộ rõ ràng, tóc đen như mực không có gì gò bó rối tung buông sau đầu, lại cho người một hàm súc thú vị khó nói lên lời, làn da trắng nõn cùng quần áo màu đỏ xen lẫn nhau làm nổi bật, lại để cho người càng thêm sợ hãi thán phục vẻ đẹp của hắn.
Áo đỏ cổ thấp trong lúc mơ hồ lộ ra lồng ngực nam tử tinh tráng, nổi lên năng lực làm cho lòng người cứng lại, dáng người này thật sự có thể nói là hoàn mỹ!
Một đôi mắt màu xanh da trời khảm trên mặt hắn, trong suốt và thâm thúy, cùng cánh môi hồng nhuận phơn phớt hiện ra xung đột rồi lại dị thường dung hợp, chỉ một cái liếc mắt liền để cho người ta không thể dời mắt. Khóe miệng ẩn ẩn dáng tươi cười tà tứ câu dẫn, càng làm cho người khó có thể tự kềm chế.
Ở sau lưng hắn còn có một gã nam tử áo đen, nam tử lớn lên cũng có tư thế thượng đẳng, chỉ là tại nam tử mặc áo hồng hào quang lộ ra như vậy thì không đã bị người chú ý rồi.
"Ông trời...ơ...i, trên cái thế giới này lại có nam tử tuấn mỹ như thế! Ta lúc trước quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ, đây thực là giấc mộng của ta ah!" Một gã nam tử si mê nhìn nam tử mặc áo hồng cảm thán nói
"Chỉ cần hắn có thể nói với ta một câu, ta liền thỏa mãn!"
"Không bằng tối nay chúng ta đi gõ cửa phòng của hắn thử xem?"
Từng câu rõ ràng từ nơi nữ tử tuổi trẻ truyền ra, lại không có lộ ra chút nào vẻ e lệ, dù sao cực phẩm nam tử như vậy bao nhiêu năm bọn họ mới có thể gặp ah! Tự nhiên là nên nắm chắc cơ hội, cho dù tương lai không có khả năng, nhớ lại cũng không sai đấy.
So với việc bọn nữ tử si mê, nhóm nam tử biểu hiện thì hoàn toàn trái lại.
"Đây là nam nhân sao? Một chút chí khí dương cương cũng không có, thật không biết những nữ nhân kia nghĩ như thế nào đấy!"
"Đúng đấy, những nữ nhân này đều không có đầu óc đi! Không phải là chỉ có một bộ tướng mạo thôi sao? Đổi một thân nữ trang sợ là rất hợp với hắn, ha ha." Nam tử cố ý đem thanh âm nói rất lớn, biểu đạt sự khinh thường của hắn, ở trong mắt hắn, cái này nam tử mặc áo hồng bất quá là cái bình hoa mà thôi, nhìn bộ dáng kia thì có thể có mấy phần năng lực?
Đang nghe nam tử này nói, lông mày Mộ Chỉ Ly nhíu lại, nói chuyện thật sự là quá khó nghe một chút đi, một chiếc đũa bị nàng nắm chặt lên.
Lời nói này Hàn Như Liệt tự nhiên cũng nghe được, không khỏi đưa mắt nhìn sang nam tử này, khóe miệng độ cong chậm rãi giảm bớt, sắc mặt âm trầm lên.
Nam tử gặp Hàn Như Liệt nhìn hắn như vậy, mọi người cũng đều cùng một chỗ nhìn hắn, lập tức cảm thấy lòng hư vinh phóng đại, mở miệng càng không khách khí: "Nhìn cái gì vậy? Ta chính là nói ngươi đấy! Nếu ngươi thay đổi một thân nữ trang nói không chừng có thể đạt được đại gia ta ưa thích, ha ha!"
Mộ Chỉ Ly mày nhíu lại càng sâu, như vậy nam tử này thật sự là quá đáng ghét rồi!
Hàn Như Liệt đang chuẩn bị hướng phía nam tử đi đến, trên cái thế giới này người có tư cách nói chuyện cùng hắn như vậy còn chưa từng xuất thế đấy! Nhưng mà, ngay tại lúc Hàn Như Liệt vừa mới mở rộng bước chân, thì một chiếc đũa trúc dùng tốc độ mắt người không nhìn thấy bay hướng về phía nam tử vừa nói chuyện.
Tại lúc tất cả mọi người chưa chú ý, nam tử kia mi tâm chính là nhiều hơn một chiếc đũa trúc, trực tiếp xuyên thấu đầu óc của hắn.
Nam tử trên mặt còn mang theo dáng tươi cười, chỉ là đã chết không nhắm mắt rồi.
Mọi người nhìn thấy một màn này không khỏi một hồi kinh ngạc, hướng bốn phía nhìn lại, thế nhưng mà ai cũng không biết đến tột cùng là người phương nào động thủ, tốc độ nhanh như vậy, bọn hắn nhiều người như vậy mà không ai chú ý tới, thực lực của người này mạnh bao nhiêu?
Bất quá cái chết của nam tử cũng không có khiến cho mọi người bối rối, như trước tự nhiên ăn cơm, tại thành Ngải Y mỗi ngày đều trình diễn chuyện như vậy, nếu là mỗi lần đều thất kinh thì áp lực đối với bọn hắn cũng thật sự là quá lớn.
Mộ Chỉ Ly trên tay là một đôi đũa trúc như trước, chậm rãi ăn lấy thức ăn của chính mình, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, biểu đạt mình đối với món ăn này có chút thoả mãn.
Hàn Như Liệt đem ánh mắt chuyển đến trên người Mộ Chỉ Ly, ánh mắt lộ ra một chút nghi hoặc, hắn cảm thấy vừa mới ra tay tựa hồ là nữ tử trước mặt, thế nhưng mà có thể khẳng định chính xác hay không thì căn cứ theo hắn sống nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy, hắn vậy mà cũng không cách nào xác định?
Bất quá nếu thật là cô gái này thì nàng vì sao phải làm như vậy? Hàn Như Liệt không hiểu ra sao, bất quá nhìn bộ dáng đối phương ăn món ngon, hiển nhiên là không định cùng mình nói chuyện đây, vậy hắn cần gì phải đi quấy rầy?
Tiến hành chọn một gian phòng tốt liền hướng phía trên lầu đi đến.
Mộ Chỉ Ly cảm nhận được ánh mắt Hàn Như Liệt cũng là sững sờ, sự tình vừa rồi nàng vốn là phi thường có lòng tin, bởi vì đũa trúc cùng ngân châm không sai biệt lắm, theo tốc độ nàng thi châm thật là nhanh, điểm ấy liền có thể đủ nhìn ra được, đây cũng là lí do nàng lựa chọn động thủ, không có người sẽ biết là nàng.
Mà không lựa chọn dùng ngân châm nguyên nhân là ở chỗ nếu nàng dùng ngân châm sợ là Hàn Như Liệt sau một khắc đã nhận ra mình rồi!
Nhìn nam tử đã chết ở dưới đất, trên mặt Mộ Chỉ Ly cũng là lạnh lùng, loại người này chết không có gì đáng tiếc! Dựa theo tính tình của nàng vốn là không có lẽ sẽ động thủ, nhưng là nghe hắn vũ nhục đối với Hàn Như Liệt, nàng cảm thấy trong lòng rất không vui, nên mới động thủ rồi.
Ở trong suy nghĩ của nàng, hẳn là do Hàn Như Liệt cứu nàng hai lần, nàng không muốn nghe người khác vũ nhục hắn a!
Chỉ là hôm nay sao trùng hợp như vậy, chính mình vừa tới hắn đã tới rồi? Chẳng lẽ hắn có thể dự liệu được mình đến rồi hay sao? Nghĩ vậy, Mộ Chỉ Ly trên mặt cũng tươi cười nhiều hơn.
Còn nhớ rõ lúc trước tại bên trong di tích, Hàn Như Liệt từng hỏi nàng đến lúc đó làm như thế nào gặp mặt, nàng không có trực tiếp nói cho Hàn Như Liệt, mà nói cho nàng biết chính mình sẽ tiếp tục ở thành Ngải Y một thời gian ngắn nữa, ở trong khách sạn. Trừ phi hắn có thể tìm được chính mình.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ của Mộ Chỉ Ly, bởi vì Hàn Như Liệt một mực nói hai người bọn họ có thể gặp nhau trong di tích là vì bọn hắn hữu duyên, nàng là nương tử định mệnh của hắn, cho dù ngàn dặm xa xôi thì cũng sẽ gặp.
Cũng bởi vậy nàng mới nói, nếu Hàn Như Liệt thật có thể tìm được mình, nàng liền thừa nhận bọn hắn hữu duyên.
Nhìn xem, thành Ngải Y to lớn như thế, muốn tìm được một người cũng không phải một chuyện dễ, huống chi bọn họ đi ra lúc nào cũng không biết, cái này độ khó lại càng lớn, nhưng là hôm nay... Chẳng lẽ lại là trùng hợp?
Hàn Như Liệt từ dưới lầu đi lên, một gã nam tử mặc quần áo màu trắng cũng từ trên lầu đi xuống, hai người mặt đối mặt, cùng nhau đều nhìn thoáng qua, hiển nhiên bọn hắn đối với đối phương đều là có chút hiểu rõ, sau đó chuyển hướng đi.
Dưới lầu mọi người đang dùng cơm tại lúc nhìn thấy nam tử áo trắng, không khỏi lại đưa tới một hồi oanh động.
Chỉ thấy Lăng Lạc Trần thân mặc một bộ quần áo Thiên Tằm màu trắng, ống tay áo vẽ đồ án Trúc lộ ra vẻ thanh đạm và lịch sự tao nhã, mặt như quan ngọc, không có so ai với hắn càng có ưu thế nam tử thanh nhã đẹp như tranh.
Một loại hơi thở ánh sáng xinh đẹp theo khuôn mặt của hắn phác lên, đôi mắt trong suốt lại để cho người không khỏi nhìn nhiều một cái, trên khuôn mặt đường cong nhu hòa nhiều hơn một tia nhẹ nhàng vui vẻ, càng là vì hắn tăng thêm mị lực khó nói lên lời.
"Ông trời...ơ...i, hôm nay là ngày mấy? Vừa rồi nhìn thấy một gã mỹ nam áo đỏ, hiện tại lại thấy một gã áo trắng trích tiên, cả hai đều như là trong tranh vẽ đi ra, làm cho người ta không cách nào tin nổi."
"May mắn hôm nay tới nơi này ăn cơm, bằng không đã bị bỏ lỡ!"
" Hôm nay ta phải ở lại chỗ này, ít nhất lúc ăn cơm có thể nhìn thấy bọn hắn! Chỉ cần có thể nhìn thấy, ta đã thỏa mãn!"
Bọn nữ tử âm thanh kích động liên tiếp nhớ tới, biểu đạt cảm tưởng trong tâm của bọn họ, bất quá lần này không có nam tử mở miệng, đã có vết xe đổ, bọn hắn ai còn dám mở miệng? Bọn hắn cũng không muốn trở kẻ thành kế tiếp uổng mạng qúy.
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy Lăng Lạc Trần xuống, trên mặt không khỏi lộ ra dáng tươi cười nhẹ nhàng, hắn nhìn có vẻ có chút cao hứng, chắc là nguyên nhân bởi vì Trầm tiền bối a, bất quá nhìn thấy hắn vui vẻ, tâm tình của nàng cũng khoan khoái dễ chịu thêm vài phần.
Lăng Lạc Trần hướng phía trong đại sảnh quét mắt một vòng, rồi thu hồi ánh mắt, chỉ là trên mặt nhiều thêm vài phần vui vẻ.
Đang lúc ăn cơm Mộ Chỉ Ly chỉ cảm thấy trước mặt nhiều hơn một thân ảnh, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, xem xét đến lại sững sờ, người trước mặt dĩ nhiên là Lăng Lạc Trần!
"Mộ cô nương, ta có thể ngồi xuống không?" Lăng Lạc Trần chứa đựng một dáng tươi cười nhẹ nhàng mở miệng nói
Đợi Mộ Chỉ Ly kịp phản ứng liền đáp: "Đương nhiên, Lăng công tử ngồi đi." Chỉ là đáy mắt nhưng lại hiện lên một vòng nghi hoặc, Lăng Lạc Trần như thế nào nhận ra mình? Phải biết lúc trước Hàn Như Liệt không có thể nhận ra ah! Nàng đối với thuật dịch dung của chính mình rất có lòng tin đấy!
Có thể nói trăm phát trăm trúng, sao hôm nay lại bị nhìn ra vậy?
Lăng Lạc Trần sau khi ngồi xuống nhìn bộ dáng nghi hoặc của Mộ Chỉ Ly, không khỏi giải thích nói: "Mộ cô nương, ngươi không cần nghi hoặc, cũng không phải là thuật dịch dung của ngươi không đủ tinh xảo, mà là ta có thể cảm nhận được khí tức trên thân ngươi, cho nên nhận ra ngươi."
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly giờ mới hiểu được, mỗi người trên thân đều có được khí tức đặc biệt, không có ai giống với ai, chỉ là cái này rất khó phân biệt ra được, không nghĩ tới Lăng Lạc Trần có bản lãnh như vậy.
"Thì ra là thế "
Lăng Lạc Trần chú ý tới cách ăn mặc của Mộ Chỉ Ly nói: "Mộ cô nương đây là chuẩn bị đi ra ngoài sao?" Theo lúc trước gặp được Mộ Chỉ Ly thì nhìn trang phục nàng đã biết rõ màu đen không phải là màu của nàng yêu thích, huống chi lại còn dịch dung ?
Mộ chỉ ly cười gật đầu: "Đích thật là như thế, Lăng công tử quả thật thông minh dị thường, liếc một cái liền đã nhìn ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.