Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 46: Kinh diễm




Edit: ThienDa
Bên trong phòng yến hội, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, đứng bên cạnh Bạch Chấn Tường là Bạch Chỉ, khuôn mặt biến sắc, ngữ khí có chút giận dữ nói: "Còn không phải chỉ là một cái yến hội của người đã không còn thanh khiết, sao Thương Vương cũng tới?"
Cho dù là nàng nhỏ giọng nói thầm, nhưng Thương Vương đến đã làm cho đại sảnh một mảnh yên tĩnh.
Bởi vậy, thanh âm nàng đột ngột phát ra ngay trong cái an tĩnh của phòng yến hội.
Lam Vũ sắc mặt âm trầm, lạnh lùng quét mắt qua Bạch Chỉ, lại đưa ánh mắt nhìn ra cửa...
Giờ khắc này, bao gồm cả Lam Vũ và tất cả những người trong đại sảnh đều bị kinh diễm.
Trong bầu trời đêm, vầng trăng cao tỏa sáng.
Ánh trăng bao phủ xuống, mấy con Ngân Lang nâng một cái vương tọa bay trên không trung, oanh một tiếng hạ xuống sảnh trung tâm phòng yến hội, dọa tới những người bên trong đang còn kinh diễm lùi về phía sau mấy bước.
Trên vương tọa, nam nhân lười biếng cánh tay dựng trên ghế ngồi, thân thể dựa vào thành ghế, gió nhẹ thổi qua, vạt áo nửa mở, lồng ngực trần trụi phát sáng.
Mái tóc dài màu bạc của hắn, đẹp như yêu nghiệt, khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo không ai bì nổi.
Nếu dùng một câu để hình dung ánh mắt hắn, chính là - ở dưới mắt hắn, chúng sinh như sâu bọ, tùy ý hủy diệt!
Nhưng cố tình nam nhân khát máu vô tình, cao ngạo lạnh lùng, lại là người tình trong mộng của hàng vạn thiếu nữ.
Biết rõ như thiêu thân lao vào lửa, vẫn cam tâm tình nguyện bước vào.
"Vương gia," Lam Vũ đối với nam nhân trước mặt, không lãnh đạm như Thái tử, ngữ khí ngược lại là tôn kính, "Ngươi nguyện ý tới yến hội của Lam gia chúng ta, là vinh hạnh của Lam gia, người tới, dọn chỗ ngồi cho Thương Vương."
Nam Cung Dực bắt gặp thái độ của Lam Vũ đối với Thương Vương, sắc mặt rất là khó coi, tốt xấu gì hắn mới là người hoàng thất, Đế Thương chỉ là một Vương gia khác họ mà thôi.
Kết quả, Lam Vũ đối với hắn cung kính như thế, còn đối với mình lại hạ lệnh trục khách!
Đế Thương từ vương tọa đứng lên, mà khi hắn đứng dậy, bầy Ngân Lang nâng vương tọa bay lên rời đi, trên không trung lưu lại một điểm sáng.
Đám người hô hấp đều chậm lại một chút, nhìn phương hướng đàn sói rời đi, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh...
Cái kia, đó là yêu thú a, bọn hắn sớm biết Thương Vương thực lực rất mạnh, lại không ngờ tới, bầy yêu thú lại cam tâm tình nguyện ở Thương Vương phủ để nâng tọa.
"Bổn vương nghe nói Lam gia vì người Bạch gia mà tổ chức yến hội," mắt phượng Đế Thương đảo qua Lam Vũ, thanh âm cao ngạo lạnh lùng, "Cho nên, bổn vương chỉ hiếu kỳ, người của Bạch gia, tại sao Lam gia lại phải tổ chức yến hội?"
"Vương gia."
Lần này không đợi Lam Vũ mở miệng, Bạch Chấn Tường lập tức đứng dậy, sắc mặt mang theo bất đắc dĩ: "Việc này, ngươi không biết, đối với nữ nhi Bạch Nhan này của Bạch gia, đúng là móc phim móc phổi, thê tử ta cũng coi nàng như con ruột mà đỗi đãi! Nhưng nàng là cái loại vong ân phụ nghĩa bạch nhãn lang, ta chỉ nói nàng vài câu, nàng liền cùng ta đoạn tuyệt quan hệ cha con, vì thế quay về Lam gia."
Nghe Bạch Chấn Tường nói vậy, sắc mặt mọi người rất tức giận.
"Bạch Nhan thật đúng là một con bạch nhãn lang, lúc trước cùng người bỏ trốn, đã làm Bạch phu nhân tức giận đến thương tâm quá độ, ngay cả Vu lão phu nhân đều đau lòng quá khứ, hiện tại chỉ dạy dỗ nàng vài câu, nàng ngay cả cha cũng không nhận, nếu ta có dạng nữ nhi này, nhất định sẽ bóp chết nàng!"
"Bạch phu nhân quả nhiên thiện lương, ta nghe nói, từ nhỏ đến lớn nàng xem Bạch Nhan như thân nữ, ngay cả hai nữ nhi mình đều để sang một bên, không nghĩ tới hảo tâm không có hảo báo, thế mà nuôi ra cái dạng bạch nhãn lang!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.