Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 266: Bắt đầu thuần thú (4)




Edit by Tiên Vô Sắc
Sắc mặt Nam Cung Nguyên trắng bệch, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lôi minh, nói: "Lôi Minh trưởng lão, thuần thú không được cũng không nói lên cái gì, chuyện ngày đó Lân nhi là người vạn thú triều tông, là một vị thầy bói nổi danh ở Lưu Hỏa quốc chúng tôi truyền ra, hắn...không có khả năng là giả."
Huống chi, ở Lưu Hỏa quốc ai có lá gan này, gan dám lừa gạt Hoàng thất? Đó là tội liên lụy cả cửu tộc!
Lôi Minh cười lạnh nói: "Đám người các ngươi, thật đúng là đủ vô tri, người có thể gây ra vạn thú triều tông, hắn sẽ không thuần thú được? Nếu hắn không thể thuần thú được, thì vì sao phải triều bái hắn?"
Sắc mặt Nam Cung Nguyên trắng nhợt, thưa dạ nói: ""Nhưng mà người Lưu Hỏa quốc cơ bản đều đã tới, đều không có ai thành công, nếu không phải Lân nhi, còn có ai?"
Lôi Minh trầm mặc, hắn khẽ cau mày, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Trước hết để cho đứa cuối cùng khảo nghiệm đi, nếu thực không được nữa, ngươi lại đi tìm người cho ta, có lẽ có mấy người bị ngươi bỏ sót."
Nhìn bộ dáng Nam Cung Lân khóc thê thảm, lại nhìn về phía khuôn mặt trắng bệch của vợ chồng Nam Cung Dực, hắn cắn răng nói: "Vâng, vậy để đứa cuối cùng đo xong."
Đứa cuối cùng còn lại, chính là Bạch Tiểu Thần.
"Mẫu thân, Thần nhi có chút buồn ngủ, nếu không chúng ta ngày mai lại đến đi."
Thân thể Bạch Tiểu Thần rúc vào trong ngực Bạch Nhan, nháy mắt to nói.
"Con không phải là ghét bỏ con Ly Long có tướng mạo xấu xí nên không muốn nó?" Bạch Nhan ngoắc ngoắc khóe môi, như cười mà không phải cười hỏi.
Bạch Tiểu Thần rõ ràng bị Bạch Nhan nói trúng, hắn thè lưỡi: "Con thích tiểu Mễ cùng tiểu Vũ Mao yêu thú xinh đẹp như vậy, Ly Long quá xấu, con không quá thích nó."
Khóe miệng Đế Tiểu Vân giật một cái.
Các ngươi ở trước mặt mọi người nói những lời này, có nghĩ đến cảm giác của Ly Long không?
Xấu xí, trách hắn sao?
""Tỷ tỷ,"" Bạch Nhược khẽ cắn bờ môi, chậm rãi tiến lên, ""Thần nhi đều đã tới, vậy để nó thử một chút đi."
Cũng không thể để một mình Lân nhi mất mặt được, tên tạp chủng Bạch Tiểu Thần cũng phải cùng bị như vậy!
Bạch Nhan quét mắt qua Bạch Nhược, hơi kinh ngạc: " Ngươi khôi phục ngược lại rất nhanh."
Nàng vốn cho rằng, Nam Cung Lân thất bại sẽ làm Bạch Nhược khó sử, cô ta chí ít sẽ an ổn một thời gian, ai mà biết cảm xúc nàng ta khôi phục nhanh như vậy.
Khó trách là tiểu cường đánh không chết...
Sắc mặt Bạch Nhược trắng nhợt: "Ta cũng vì ngươi cân nhắc, không phải sao?"
""Nhược nhi, đừng nói nữa,"" Khuôn mặt Nam Cung Dực khó coi, "Lân nhi làm không được, khẳng định Bạch Tiểu Thần cũng không được! Mà năm đó Bạch Nhan mất tích, Bạch Tiểu Thần không nhất định là sinh ra ở Lưu Hỏa quốc, sao có thể là hắn?"
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Nam Cung Dực, Bạch Tiểu Thần mắt to quay tròn chuyển động một quyền, xảo trá cười một tiếng: "Mẫu thân, Thần nhi đột nhiên nghĩ thông suốt, Ly Long dù xấu, nhưng cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận."
Dứt lời hắn buông lỏng tay Bạch Nhan ra, chậm rãi đi về phía Ly Long.
Bạch Tiểu Thần không trực tiếp thuần hóa Ly Long, mà tay đưa đến gông xiềng bên trên chiếc lồng.
Phịch một tiếng, gông xiềng trong tay của hắn rơi xuống.
""Nguy rồi!""
Lôi Minh trưởng lão sợ hãi, hắn còn không kịp suy nghĩ Bạch Tiểu Thần làm thế nào mở khóa, thì gặp Ly Long trước kia bị nhốt trong lồng như cá gặp nước, trong nháy mắt chạy ra, bay lượn trên bầu trời.
""Rống!""
Một tiếng gầm hưng phấn, làm ngực mọi người bị chấn động đến tê lại, chợt thấy nó đung đưa đuôi rồng, thân thể khổng lồ như mây đen che lắp mặt trời đậy cả trời xanh.
Ở dưới áp bách cường đại này, sắc mặt mọi người liền đại biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.