Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 259: Có bệnh phải sớm trị (1)




Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy
Lần này, không đợi Lôi Minh nói chuyện, Nam Cung Nguyên đã có lòng muốn nịnh bợ Yêu Thú tông nên lập tức gọi thủ vệ thái giám vào, nghiêm nghị phân phó, nói: “Lập tức đi mang hoàng trưởng tôn đến.”
Sắc mặt Lôi Minh chợt xanh chợt tím, lửa giận lồng ngực phun trào, cười lạnh một tiếng: “Bổn trưởng lão khi nào nói muốn gặp hoàng trưởng tôn của các ngươi?”
Nam Cung Nguyên sững sờ: “Đại trưởng lão không đến vì vạn thú triều tông? Hoàng tôn của trẫm chính là người dẫn đến kỳ tích, cả nước đều biết, trẫm tưởng là…Trưởng lão cũng vì biết được tin này mà đến.”
“Lời đồn đại của chợ búa thôi, bản trưởng lão há là người ngu muội?” Lôi Minh không để ý sắc mặt khó coi của Nam Cung Nguyên tiếp tục cười lạnh nói, “Không sai, người mà vạn thú triều tông xác thực đến từ Lưu Hỏa quốc của các ngươi, có phải tiểu Hoàng tôn hay không ta không biết, ngươi lúc đó đem hài đồng khoảng năm tuổi trên cả nước đến đây, bổn trưởng lão có cách phân biệt.”
Nam Cung Nguyên nhướng mày, che đậy đáy mắt xem thường.
Hắn trước đó xem Đại trưởng lão Yêu thú tông này rất thông minh, không nghĩ tới lại không có đầu óc như vậy.
Ở trong Lưu Hỏa quốc, thân phận tôn quý nhất là Hoàng tôn của hắn? Những bình dân chợ búa kia sao có thể so sánh với huyết mạch hoàng thất của hắn được?
Vạn thú không triều bái người Hoàng gia, chẳng lẽ…sẽ thuần phục những bình dân kia?
Thật là buồn cười!
“Lôi Minh trưởng lão,” Nam Cung Nguyên che giấu rất tốt cảm xúc dưới đáy mắt, “Cái này trẫm sẽ hạ một thánh chỉ, để hài đồng dưới năm tuổi trong thiên hạ đến hoàng cung.”
Sắc mặt Lôi Minh lúc này mới chuyển biến tốt đẹp: “Tốt, ngươi lập tức hạ chỉ, bổn trường lão không có thời gian chờ lâu, mặt khác, hy vọng không có nhiều người biết.”
Ngụ ý là, mục đích thích sự của đạo ý chỉ này, hắn không nên cho nhiều người biết.

Tốc độ Nam Cung Nguyên tương đối nhanh, trong khoảnh khắc đã truyền đạt ra ngoài, cả nước vì việc này mà oanh động, có thể trừ những người kia không hiểu lắm, còn sắc mặt Nam Cung Dực cùng Bạch Nhược có thể nói là rực rỡ sắc màu.
“Thái tử, bệ hạ có ý gì,” Bạch Nhược có chút luống cuống, “Yêu Thú tông không phải vì Lân nhi mới tới đây sao? Tại sao lại cho hài đồng chừng năm tuổi trên cả nước tiến vào hoàng cung?”
Nàng ta cắn thật chặt môi, trong ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng.
Nam Cung Dực nhíu nhíu mày: “Ý phụ hoàng ta cũng không hiểu, có lẽ… đây là mệnh lệnh của Yêu Thú tông.”
“Yêu Thú tông cũng không phải là người ngu xuẩn, sao lại hạ loại mệnh lệnh này? Người vạn thú triều tông rõ ràng là Lân nhi, những người đó có ý gì chứ?” Sắc mặt Bạch Nhược có chút tái nhợt, run rẩy nói.
Nhắn lại vạn thú triều tông là do nàng truyền bá ra ngoài, nhưng những lời này nghe rất nhiều, nàng cũng tin là có thật.
Nhưng hôm nay…Hành vi của Yêu thú tông, rõ ràng để cho nàng có chút hoảng hốt.
Lông mày Nam Cung Dực càng nhăn chặt, thực sự hắn không hiểu rõ vì sao đối với chuyện này lại có phản ứng lớn như thế.
Thật lâu, lông mày hắn giản ra, toét miệng cười: “Nhược nhi, Yêu Thú tông làm như thế, có lẽ…là vì dùng những hài tử kia để cho Lân nhi nổi bậc lên, Lân nhi nếu là rồng, sớm muộn gì cũng sẽ ngao du chân trời, chúng ta không cần lo lắng cho nó.”
“Thật thế sao?” Bạch Nhược ngẩng đầu nhìn về phía Nam Cung Dực, có chút cúi đầu, “Nhược nhi hiểu rồi, vừa rồi đúng là cảm xúc của Nhược nhi quá lớn, không đúng mực, Nhược nhi chỉ sợ có người sẽ động tay động chân, cướp đi vinh quang thuộc về nó.”
Nam Cung Dực cười lạnh một tiếng: “Ai dám động tay động chân ở địa bàn của bổn Thái tử?”
Bạch Nhược cười khổ nói: “Thái tử, chàng đừng quên trên đời này còn có một Bạch Tiểu Thần, Bạch Tiểu Thần hắn âm hiểm xảo trá, tâm ngoan ác độc, ta sợ hắn ghen ghét Lân nhi, sẽ ngầm hạ độc thủ với Lân nhi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.