Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 252: Tự cho là đúng (1)




Edit by Tiên Vô Sắc Ugly_fairy
Lân Nhi đáng thương như vậy, hắn (BTT) lại còn quyết tâm hung ác làm cho người ta khi dễ hắn (NCL)! Còn lúc trước, xém chút nữa đem Lân nhi thiêu sống!
Thời điểm này Nam Cung Dực hiển nhiên quên mất, là Nam Cung Lân thả hỏa thiêu Nam Cung Chuẩn trước, mà Bạch Tiểu Thần vì Nam Cung Chuẩn mới báo thù.
Nhưng cho dù hắn nhớ lại những việc này, cũng tất nhiên xem thường! Theo hắn, thân là vạn thú chi chủ, hành vi của Nam Cung Lân đều không sai! Hắn giết người cũng là nên!
Đúng lúc này, một tên thái giám vội vàng đi tới.
Thấy bộ dáng tên thái giám chật vật trở về, Bạch Nhược nao nao.
“Lâm công công, xảy ra chuyện gì?”
“Thái Tử Phi nương nương,” thái giám từng tiếng lên án, “Người của Vương gia kia quá đáng, ta hảo ngôn hảo ngữ* để hắn đem nữ nhi cho hoàng trưởng tôn, nhưng hắn chẳng những cự tuyệt ta, còn đánh ta ra thấu cửa! Cái ót của nô tài tổn thương là bị hắn đánh.”
Hảo ngôn hảo ngữ*: lời nói đẹp đẽ, tốt đẹp.
Mặt Nam Cung Dực trầm lại, chuyển hướng tới Bạch Nhược: “Nhược nhi, đây là có chuyện gì?”
Khóe miệng Bạch Nhược cứng đờ, ả bất đắc dĩ than một tiếng: “Lân nhi coi trọng một tiểu nha đầu, dự định đưa nàng nạp làm thiếp hầu, Nhược nhi liền phái người tới nói giúp, đồng thời còn dâng lên một viên đan dược.”
Nam Cung Dực nhướng mày: “Lân nhi mới 5 tuổi, nó sao có thế cùng nữ nhân cùng phòng?”
“Thái tử, Nhược nhi chỉ để cho nha đầu kia vào cung trước, chờ Lân nhi trưởng thành, mới để bọn hắn cùng phòng, nhưng ai biết…” Bạch Nhược cắn môi một cái, “Chẳng lẽ Lân nhi không đủ ưu tú, hắn mới cự tuyệt?”
Lời này vừa rơi xuống, mặt Nam Cung Dực đen lại sắc mặt càng khó coi hơn.
“Nhi tử của bổn Thái tử chẳng những thân phận tôn quý, tiền đồ càng bất phàm, hắn lại có thể cự tuyệt?” Hắn cười lạnh một tiếng, “Nhược nhi, ta liền vào cung đi tìm phụ hoàng xin một đạo thánh chỉ, để hắn tự mình đem nữ nhi tới phủ thái tử.”
Con ngươi Bạch Nhược hơi hơi rũ xuống, khóe môi giơ lên một vòng cong nông cạn.
“Thái tử, như vậy sẽ có hiềm nghi cường đoạt dân nữ.”
“Cường đoạt dân nữ là việc làm của cường đạo, bản Thái tử là hoàng thân quốc thích, cho dù cầu phụ hoàng hạ thánh chỉ cũng là thủ đoạn chân chính, sao tính là cường đoạt dân nữ được? Nhược nhi, nàng chờ ta, ta liền đi tìm phụ hoàng.”
Loại chuyện cường đoạt dân nữ, hắn đương nhiên không dám, sợ hành vi như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của Hoàng gia.
Mà giống như việc bức bách người khác làm thiếp, nếu có thánh chỉ, thì sẽ không có người nói xấu hắn cường đoạt dân nữ!
Trong lòng Bạch Nhược vui mừng, sau khi Nam Cung Dực rời đi, về sau, ả liền kéo Tiểu Bá Vương ngồi xuống, lẳng lặng chờ tin tốt hạ xuống.
Nhưng cũng không bao lâu, Nam Cung Dực một ảnh thân thể to lớn lại một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Ả vội vàng đứng lên, hỏi: “Thái tử, có phải cầm thánh chỉ tới?”
Nam Cung Dực lắc đầu: “Nhược nhi, ngươi đoán xem ta vừa rồi đi tìm phụ hoàng nghe được tin gì?”
Nghe vậy, Bạch Nhược sửng sờ, không rõ ràng lắm nhìn qua khuôn mặt vui mừng của Nam Cung Dực.
“Thái tử, xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Dực ngoắc ngoắc khóe môi: “Ta nghe được phụ hoàng cùng đại tướng quân trò chuyện, nói là nhận được thư của Yêu Thú tông, qua mấy ngày nữa Yêu Thú tông sẽ đến Lưu Hỏa quốc chúng ta.”
Yêu Thú tông, thế lực này so với hoàng thất hay Phượng Lâu đều cường đại gấp mấy lần, nhưng vì sao Yêu Thú tông đột nhiên đến bái phỏng?
“Nhược nhi,” khóe môi đắc ý của Nam Cung Dực gợi lên, “Yêu Thú tông tới đây, là vì Lân nhi.”
Bạch Nhược kinh ngạc nâng đôi mắt đẹp lên: “Thái tử, lời này có ý gì? Lân nhi cùng Yêu Thú tông từ khi nào có dính líu đến nhau?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.