Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 239: Dọa dẫm không thành, bị dọa dẫm lại




Thái tử? Nam Cung Dực?
Bạch Nhan nhếch miệng, trên dung nhan tuyệt thế xuất hiện tia cười lạnh: "Mục đích Nam Cung Dực là gì?"
"Bạch cô nương, " Sắc mặt Trương Phi Dương cứng nhắc, nói tiếp, "Thái tử muốn để chúng ta kiếm chuyện, đến lúc đó, hắn lại giúp ngươi, như vậy, ngươi liền cảm kích hắn, tiếp theo sẽ quên đi ân oán dĩ vãng, về phần yêu cầu đan dược, là do ta tự chủ trương."
Nam Cung Dực nghĩ rất tốt đẹp, lại nghiễm nhiên quên, bằng vào thân phận của Bạch Nhan, sao có thể đặt chút phiền toái này trong mắt?
Cảm nhận được không khí trong đại sảnh càng lúc càng nặng nề, đám con cháu quý tộc đi theo Trương Phi Dương thêm nóng nảy.
"Bạch cô nương, Trương Phi Dương nhận lời Thái tử làm bọn ta không biết, chỉ là đêm qua Trương Phi Dương đến tìm chúng ta, để chúng ta theo hắn tới đây."
"Đúng vậy, ta vốn không vui, là Trương Phi Dương nói với ta, ngươi không có khả năng hỏi tội chúng ta, huống gì chúng ta có lý mà đến, không cần lo ngại."
Ngay từ đầu, đám người kiêng kị thân phận Bạch Nhan, không dám tới đây tính sổ, làm sao sau khi trải qua một phen Trương Phi Dương đảm bảo đi đảm bảo lại, bọn họ mới tới chỗ nàng.
Bây giờ, hối hận đã muộn.
Sắc mặt Trương Phi Dương khó coi, nhưng những người này nói sự thật, ngay cả cơ hội phản bác hắn cũng không có.
"Có lý mà đến?" Bạch Nhan cười một tiếng, "Theo ta biết, người của ta gây sự với họ cũng không phải vô duyên vô cớ, nếu không phải họ ở sau lưng mắng chửi ta, Sở Y Y sao có thể đến tìm họ?"
Bị nàng nói câu này, vẻ mặt mỗi người đỏ lên, không dám nói câu nào.
Trương Phi Dương hít một hơi thật sâu: "Ta nên nói đều đã nói, Bạch cô nương, phải chăng ta đi được rồi?"
Nhìn khuôn mặc Trương Phi Dương đầy mồ hôi, Bạch Nhan đột ngột cười: "Nơi của ta, các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?"
"Vậy ngươi còn muốn gì nữa?"
"Đã tới, không để lại chút gì, liền muốn đi dễ như trở bàn tay?" Bạch Nhan nghiêng người, thân thể lười biếng dựa vào thành ghế, trong đôi mắt đẹp chứa đầy ý cười, "Đem đồ trong người giao ra, nếu bảo vật không đủ yêu cầu, vậy thì để người nhà các ngươi tới chuộc người."
Trương Phi Dương nghẹn đỏ mặt, ngữ khí run rẩy: "Bạch cô nương, có phải ngươi quá đáng lắm rồi không?"
"Quá đáng?" Bạch Nhan cười lạnh: "Nếu ta không phải chủ tử Phượng Lâu, vậy chẳng phải ta phải để các ngươi tùy ý ức hiếp à? Hoa La, soát cho ta! Đủ yêu cầu có thể đi, ngược lại thì chờ người đến chuộc về."
Nhìn Hoa La sắp qua chỗ mình, Trương Phi Dương gấp lui ra sau hai bước, cắn chặt răng, hối hận nói.
"Bạch Nhan, ngươi làm vậy không sợ đắc tội Thái tử điện hạ sao?"
Bạch Nhan cười khẽ: "Ngươi hẳn nên hỏi hắn có sợ đắc tội ta hay không."
"Ngươi..." ngón tay Trương Phi Dương run rẩy duỗi ra, chỉ vào Bạch Nhan, "Ngươi đừng quên, hoàng trưởng tôn điện hạ chính là người được vạn thú triều tông, sớm muộn cũng có ngày nắm giữ chúng sinh, đến lúc đó, ngươi cầu xin tha thứ cũng không kịp."
Bạch Nhan giương môi: "Ta nhớ không lầm, vị hoàng trưởng tôn đó... thực lực vừa tới Nhân giai trung cấp?"
Thực tế, thiên phú của Nam Cung Lân không tính là quá kém, lại vì từ nhỏ hắn không thích tu luyện, Nam Cung Dực và Bạch Nhược lại sủng hắn tận trời, sao có thể ép buộc hắn? Cho nên, Nam Cung Lân bước vào tu luyện từ năm ba tuổi, đến nay cũng chỉ đứng ở tầng chót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.