Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 219: Bổn vương chỉ sủng nàng (3)




Edit by Lảm Nhảm 
Sắc mặt Mộ Khinh Ca ngày càng trắng: "Ít nhất Cầm Âm Cốc chúng ta, khinh thường dùng thân thể làm giao dịch!"
Cầm Âm Cốc cùng Phượng Lâu đều có nhiều nữ tử, thường xuyên bị người đời đối đãi như vậy, nhưng trong miệng người đời, Phượng Lâu luôn bị bọn họ khinh thường, mà mỗi khi nhắc tới Cầm Âm Cốc, người nào không khen ngợi một câu?
Nữ tử Cầm Âm Cốc các nàng đều có một thân cốt khí cao ngạo, Phượng Lâu kia sao có thể so sánh cùng được?
"Ngươi khinh thường dùng thân thể giao dịch, không bằng... Ta phế đi ngươi, khiến ngươi tiếp khách giúp Hoa La, thế nào?" Đáy mắt Bạch Nhan chứa đầy ý cười.
Mộ Khinh Ca lớn lên xinh đẹp như vậy, hơn nữa thân phận cốc chủ Cầm Âm Cốc này, để nàng tiếp khách, tất nhiên có thể kiếm được thu hoạch lớn.
"Không!" Mộ Khinh Ca lui về phía sau hai bước, sắc mặt càng thêm trắng bệch, "Bạch Nhan, ngươi không sợ những việc này bị Đế Thương biết, hắn sẽ thấy rõ gương mặt thật của ngươi, từ đây rời xa ngươi?"
Ngay khi lời nàng vừa dứt, một giọng nói hơi lạnh bỗng nhiên truyền đến, làm sắc mặt Bạch Nhan lập tức trầm xuống.
"Chuyện gì không thể để bổn vương biết?"
Thanh âm này làm lòng Mộ Khinh Ca run lên, nàng chậm rãi xoay người, trong nháy mắt kia, một thân ảnh như thần nhân xuất hiện bên trong hai tròng mắt nàng.
Nam nhân dung nhan tuyệt diễm nhếch miệng lên tươi cười, đôi mắt phượng hơi hơi nghiêng, yêu nghiệt cùng tà tứ không kể xiết, môi đỏ như thấm đẫm máu, chỉ cong lên một độ cung nhợt nhạt, liền đẹp đến khiến người khác hít thở không thông.
Cách đây mấy tháng, giọng nói của nam nhân này đã vọng lại vô số lần từ trong giấc mơ của nàng, bây giờ nhìn thấy, trong lúc nhất thời ánh mắt đều có chút ngây người.
Nàng cảm giác được tim mình đập rất nhanh, thiếu chút nữa từ lồng ngực nhảy ra, ánh mắt quấn quýt si mê đều không thể thu hồi từ trên người nam nhân.
Chỉ là...
Nam nhân thản nhiên vòng qua người nàng, một cái liếc mắt cũng không lưu lại, cất bước đi về phía Bạch Nhan.
"Ai lại không có mắt làm ngươi tức giận?"
Bạch Nhan đem đàn cổ trong tay ném xuống, xách vạt áo Đế Thương lên, lạnh lùng cười nói: "Lạn đào hoa của ngươi tới làm phiền Lam gia, nếu không có ta vừa rồi tới Lam gia xử lý, ta đây nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Đế Thương quét mắt nhìn vạt áo của hắn bị Bạch Nhan nắm trong tay, hắn cũng không buồn bực, khóe môi cong lên một nụ cười: "Ngươi muốn không buông tha ta như thế nào? Trên giường?"
"Đế Thương!"
Nam nhân này nói ba câu, mất hai câu đều là lên giường?
Bạch Nhan áp chế buồn bực trong lòng, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Đế Thương: "Ta sẽ mang theo nhi tử của ngươi trốn chạy, khiến ngươi tìm không thấy chúng ta."
Sắc mặt Đế Thương lập tức trầm xuống, mây đen giăng đầy người.
Đám người Lam lão gia tử vừa mới phục hồi lại tinh thần từ kinh hách phía trước, lại bị khí thế âm trầm này của Đế Thương dọa sợ, vội vàng hướng về Bạch Nhan dùng mắt ra hiệu: "Nhan Nhi, ta xem việc này Thương Vương cũng là vô tội, hắn là thực tình đối với ngươi, ngươi vẫn nên cùng hắn nói chuyện ổn thỏa, ngàn vạn lần đừng tức giận!"
Bạch Nhan trầm mặc không nói, nhìn thẳng nam nhân trước mặt, mắt đen một mảnh thâm thúy.
"Bạch Nhan, ngươi thật đúng là cậy sủng mà kiêu", Mộ Khinh Ca cũng đã nhận ra lửa giận của Đế Thương, cười lạnh một tiếng, "Nam nhân tốt như Đế Thương ngươi không biết quý trọng, nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không làm hắn tức giận!"
Ầm!
Lời này vừa nói xong, nam tử phía trước bỗng nhiên giơ tay lên, một đạo bạch quang quét đến, nhanh đến mức làm Mộ Khinh Ca không thể phản ứng kịp.
Kế tiếp là một tiếng vang nặng nề.
Trong đôi mắt đẹp đang trợn to của Mộ Khinh Ca, bạch quang tiến đến, đập vào ngực nàng, trong nháy mắt, thân thể của nàng liền giống như mũi tên rời dây cung bắn ra ngoài, chật vật ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.