Y Hậu Khuynh Thiên

Chương 209: Mộ Khinh Ca (1)




Edit: Tiêu Tiêu
Quả nhiên là một dáng vẻ động lòng người.
Bạch Nhược tin tưởng, nếu như Đế Thương biết có một nữ nhân tuyệt thế như vậy ái mộ hắn, thân là nam nhân, tất nhiên không có khả năng thờ ơ.
Ngay cả Thái tử yêu nàng sâu như vậy, trong phòng cũng có vài tiểu thiếp, Đế Thương là loại người tàn nhẫn tuyệt tình, càng không có chuyện chỉ độc sủng một người!
"Vị cô nương đây chắc hẳn là cốc chủ Cầm Âm cốc?"
Bạch Nhược nghĩ tới đây, lấy lại tinh thần, chậm rãi đi tới đại sảnh ngồi nghiêm túc, có lẽ do chịu đau đớn, nụ cười của nàng có mấy phần miễn cưỡng.
Mộ Khinh Ca đặt chén trà trong tay xuống, ý cười nhạt xuất hiện trên đôi môi đỏ mọng.
"Ta nghe nói, ngươi biết tung tích của hắn?"
Bạch Nhược khẽ gật đầu, một đạo lạnh lẽo hiện lên trong mắt: "Hắn tên Đế Thương, là vương gia của Lưu Hỏa quốc chúng ta, không biết Cốc chủ tìm hắn, là có chuyện gì vậy?"
Mộ Khinh Ca nhàn nhạt cười: "Đây là loại nam nhân, chỉ cần gặp qua hắn, sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể quên, thật không khéo, ta mấy tháng trước, vừa vặn gặp phải hắn."
Lúc ấy, nàng cùng mấy trưởng lão Cầm Âm cốc đang truy bắt một con yêu thú, đúng lúc muốn bắt con yêu thú đó...
Hắn giống như yêu nghiệt giáng xuống, một thân tử bào, một thân tóc bạc, từ giờ khắc đó trong lòng nàng, mãi mãi khó quên.
Nhưng nam tử kia dường như không thấy sự tồn tại của nàng, trực tiếp mang yêu thú nàng truy bắt đi, sau đó thì tra không ra tin tức.
Trong đầu Mộ Khinh Ca lại hiện lên thân ảnh yêu nghiệt kia, khóe môi mang theo chút nhu hòa: "Bạch cô nương, ngươi thông báo cho ta tin tức của hắn, tất nhiên ta sẽ báo đáp ngươi! Chờ ngày đại hôn của ta và hắn, đừng quên tới uống chén rượu mừng!"
Bạch Nhược sững sờ, nàng nhìn Mộ Khinh Ca tuyệt sắc, như há miệng, muốn nói rồi lại thôi.
Mộ Khinh Ca đương nhiên phát hiện biểu hiện chần chờ của nàng, lông mày khẽ cau lại: "Có chuyện gì?"
"Cốc chủ, " Bạch Nhược thở dài một hơi, "Ngươi tới chậm rồi, cách đây không lâu, tỷ tỷ ta mất tích ở ngoài đã trở về."
Lông mày Mộ Khinh Ca khẽ chau lại: "Tỷ tỷ ngươi trở về thì liên quan gì tới hắn?"
"Đương nhiên là liên quan," Ánh mắt Bạch Nhược bất lực, "Tỷ tỷ này của ta từ nhỏ tới lớn đều không an phận, lúc còn ở Bạch phủ, đã thông đồng với thị vệ, đồng thời còn dây dưa với Thái tử nhiều năm! Lúc Thái tử không để ý tới nàng, lại câu dẫn nam nhân khắp nơi, cuối cùng nàng chưa thành thân mà đã có con rồi."
Mộ Khinh Ca kinh ngạc há to miệng, đôi mắt xẹt qua tia chán ghét: "Chưa thành thân mà đã có con? Ngươi còn có dạng tỷ tỷ không tuân thủ phụ đạo này? Với lại... Không phải ngươi muốn nói là, nàng mang con của Đế Thương?"
"Nhất định không phải!" Bạch Nhược thề son sắt nói, "Ta tận mắt thấy nàng thông đồng với người khác, cũng mang con của người khác, nhưng từ sau khi nàng gặp được Thương Vương, liền mặt dày dây dưa với Thương Vương, trước kia Thương Vương còn đối xử lạnh nhạt với nàng, cuối cùng..."
Nàng cẩn thận nhìn Mộ Khinh Ca: "Cuối cùng, không biết nàng dùng thủ đoạn gì, khiến Đế Thương hiểu lầm nàng sinh ra con của hắn."
Vẻ mặt Mộ Khinh Ca hơi trầm xuống: "Xem như những gì ngươi nói là thật, nhưng nếu muốn Đế Thương hiểu lầm thì nhất định hai người đó đã từng phát sinh quan hệ, chẳng lẽ nàng đã cùng Đế Thương..."
"Cốc chủ, ta đảm bảo đứa bé kia không phải của Thương Vương, " Bạch Nhược hơi rũ mắt, một đạo âm tàn liền hiện lên, "Năm đó, Thương Vương bị người hạ thuốc, liền tìm nữ nhân giải độc, nữ nhân đó không phải tỷ tỷ của ta, mà là muội muội ta Bạch Chỉ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.